Editor: Linh Shin Điểm hẹn gặp là 1 nhà hàng sang trọng trong trung tâm thành phố.
Không còn không khí vui vẻ ôn hòa như những lần gặp trước, bữa cơm hôm nay làm cô ngột ngạt đến kì lạ.
Lúc cô và cha cô đến, bác Vương đã nhanh chóng ngồi dậy khỏi chỗ, đưa tay bắt tay cha cô.
Cuối cùng chỉ nhận được cái nhìn khinh bỉ của ông.
Vương Khải Xuân có hơi lúng túng chút, sau đó đưa tay về.
Anh cũng nhanh chóng ra chỗ cô, ánh mắt đầy quan tâm dìu cô xuống chỗ ngồi.
Thế nhưng hành động của anh lại chẳng hề quan tâm chút nào.
Bàn tay to lớn của anh nắm chặt vào cổ tay cô, làm nó nổi lên cả vết đỏ.
Trịnh Hy khẽ cắn môi để không tạo ra tiếng.
Cô bèn đưa tay mình lưng xoa lại cổ tay.
Đã rất lâu rồi anh không chạm vào cô, cô thật sự rất nhớ hơi ấm của anh*****Nói là muốn cùng nhau bàn bạc về chuyện hôn sự của hai người, nhưng thật chất ra chỉ là cha cô quyết định, còn bác Vương chỉ gật đầu phụ họa.
Lúc đầu mới đến đây, cô có hơi thẹn thùng.
Bởi vì bây giờ không giống như những lần trước nữa.
Cô đến đây với tư cách là vợ sắp cưới của anh.
Thế nhưng tại sao cô lại cảm thấy không can tâm.
Hay là thấy anh lạnh nhạt, thờ ơ, không hề quan tâm đến chuyện hôn sự của hai người 1 chút nào.
Nhận thấy sự khác biệt của con trai, lão Vương đã cố ra tín hiệu, mong anh có thành ý 1 chút.
Bữa cơm cuối cùng cũng xong, cô dường như đã trút được gánh nặng.
Cô nhanh chóng cầm túi xách, đỡ cha cô ngồi dậy chuẩn bị ra về.
Mội thanh âm vô cảm đến xa lạ, không mang nổi chút cảm xúc:"Trịnh Hy, em có thể dành cho anh 1 chút thời gian không? ".
Cô đờ người lại.
Đã rất lâu rồi, cô không còn nghe thấy anh gọi tên cô.
Cô còn nghĩ rằng anh đã quên luôn tên của cô rồi.
Thấy con trai bắt đầu chủ động, lão Vương vui mừng bèn bảo Trịnh Hy ở lại, không cần phải tiễn ông về.
Còn phần của Cố lão gia, ông chỉ hừ lạnh 1 tiếng, chẳng nói chẳng rằng bỏ về.
Bây giờ, ngay trong căn phòng này, chỉ có cô và anh.
Không gian cực kì tê tĩnh.
Cứ mỗi lần không gian trở lên yên ắng thế này, chắc chắn Trịnh Hy sẽ cố bắt chuyện với anh, phá tan bầu không khí làm cho người khác thấy ngột ngạt này.
Nhưng hôm nay thì không.
Cô không muốn nói điều gì cả.
Cô chỉ ngồi im 1 chỗ, đầu cúi thấp xuống như đứa bé chuẩn bị chịu phạt.
Lam Luật chống cằm nhìn cô, tay nghịch túi trà lọc, giọng nói ngọt làm người khác sởn da gà:"Có thích không? ".
Cô biết anh đang nói đến vấn đề gì.
Là chuyện đám cưới.
Thế nhưng cô vẫn cố lờ đi đáp án, giọng nói cứng ngắc:"Anh nói tôi thích gì cơ chứ? ".
Lam Luật đờ người trong giây lát.
Từ rất lâu trở về đây , anh đã không còn nghe cách nói chuyện đấy của cô.
Lúc nào cô cũng nói với anh với giọng điệu ngọt ngào, e thẹn.
Như là một người vợ vậy.
Cái sự lo lắng , thất thần đó đã bị vẻ ngoài bình tĩnh của anh che dấu:"Cuối cùng cô cũng biết vị trí của mình rồi.
"Thói quen vẫn chỉ là thói quen.
Khi bạn làm quen một thứ từ lâu bạn sẽ rất khó để có thể từ bỏ nó.
Đặc biệt là đối với thứ mà bạn yêu thích.
Lúc cô nói với anh như vậy, tim cô như bị dao cứa vào.
Có ai khi yêu mà vẫn phải giả vờ không yêu mà không đau chứ.
Nhưng cô đã quyết định rồi, cô sẽ duy trì cuộc hôn nhân này, cô sẽ không bao giờ từ bỏ nó.
Dù có đau khổ đến đâu, cô vẫn sẽ cố cam chịu.
Cô sẽ chờ một ngày, ngày mà anh nói với cô ba chữ:"Anh yêu em".