Nàng thầm vận công, mặc dù biết nội lực dạo này luyện tập chưa tự tin đến mức coi hắn trở thành đối phủ nhưng nàng thật sự muốn thử thành quả của mình xem sao,...có điều, nàng đột nhiên nhận ra, bản thân mình không thể cử động được.
Dung Tiêm Nguyệt cả kinh, lập tức hiểu ra.
Nàng bị điểm huyệt.
Nàng giật phắt đầu trừng mắt nhìn về phía người đàn ông bí ẩn kia.
Cho dù hắn có bao nhiêu đáng sợ hay lạnh lẽo, cho dù thân phận của hắn đối với nàng mà nói, vẫn là một con số bí ẩn, nhưng nàng vẫn không vì thế mà rợn tóc gáy hay tỏ vẻ yếu thế.
Người kia dường như không nghĩ nàng lại phản ứng vượt xa mong đợi của hắn, cơ mặt hơi căng ra, sửng sốt một chút, sau đó là một tràn tiếng cười nhạt bật ra.
Là nàng nghe lầm, hay là ẩn ý bên trong tiếng cười này, thật sự có chút dịu dàng ôn nhu.
Nhất định là nàng nghe lầm!
Không để cho nàng suy nghĩ vẩn vơ thêm nữa, bàn tay người đàn ông trước mắt đột nhiên phóng đại trong mắt nàng, hình dáng hắn như gần trong gang tấc.
Động tác của hắn rất nhanh, nàng không kịp kinh hô lên tiếng đã bị hắn áp chặt dưới thân.
Lại một lần nữa, hô hấp của nàng bị hắn tướt đoạt.
Hung hăng, bá đạo, khống chế mọi giãy dụa của nàng.
"A —— "
Chỉ một tiếng bất lực này phát ra, còn lại đều bị hắn cưỡng đoạt nuốt hết xuống.
Không thể vung tay cho hắn một cái tát, càng không thể giãy dụa vì cả người nàng bị điểm huyệt.
Ngoại trừ dùng sức muốn khép miệng, những cái khác nàng đều vô lực.
......
Đương nhiên, cô càng yếu đuối bao nhiêu thì hắn càng càn rỡ bấy nhiêu.
Trong chốc lát, bàn tay to của hắn tiến vào trong chăn mền nàng đang ôm giữ trên người, cách một lớp y phục, chậm rãi di chuyển cảm nhận mọi đường nét trên cơ thể nàng.
Lực đạo của hắn rất lớn, gần như muốn lưu toàn bộ dấu vết hắn đi qua trên người nàng.
Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy hô hấp như ngưng trệ.
Lồng ngực phập phồng lên xuống, nàng bị cảm giác uất ức, nghẹn tức đè nén, thậm chí là xấu hổ vì hành động của hắn.
Hắn dời khỏi môi nàng, chuyển làn môi mình lên cổ nàng, chậm rãi thực hiện một nụ hôn dài.
Dung Tiêm Nguyệt cắn đầu lưỡi, đột nhiên cười nhẹ,
"Ngoài Xuân Đào, và mẫu thân ra, ta không còn bất kỳ người thân nào khác, nhưng còn ngươi... thật sự không sợ bị tru di cửu tộc!"
Lúc ở lãnh cung, hành vi đồi bại của hắn, nàng coi như bỏ qua cho sự ngông cuồng cao ngạo của hắn, nhưng bây giờ, nàng đang là hoàng hậu được hoàng đế sủng ái, nơi này lại là tẩm cung của Hoàng hậu Đại Hạ, nếu có chuyện gì xảy ra, đừng nói là mặt mũi hoàng quyền, có lôi quốc pháp ra giải quyết cũng không hết tội!
Vừa dứt lời, hô hấp nóng rực của người đàn ông lập tức trở về trạng thái bình thường, hắn nhấc đầu lên, đưa mắt nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của nàng.
Dung Tiêm Nguyệt mím chặt môi, cho dù toàn thân không thể cử động, nhưng nàng vẫn cứng rắn đối mặt với tình huống hiện tại.
Một con mãnh thú đi săn mồi, nguyên tắc quan trọng nhất của nó chính là nhìn thẳng vào mắt con mồi, chỉ cần trong ánh mắt của con mồi lộ ra một tia khiếp sợ, muốn chạy trốn, đó chính là thứ mà mãnh thú cảm thấy hài lòng nhất, mà kết cục sau đó, nó sẽ tìm tất cả mọi cách đánh gục con mồi.
Nàng biết ở trong mắt người đàn ông này, nàng chính là con mồi của hắn, nhưng từ đầu đến cuối, nàng không hề muốn làm con mồi của hắn một tí xíu nào.
Nàng không nhúc nhích.
Hắn cũng không hề chuyển tầm mắt mình đi đâu khác.
Ngoài cửa sổ, một chút tạp âm cũng không nghe ra được.
Nghiễm nhiên đối lập!
Liêm trướng khẽ động, đột nhiên, ngọn nến bị dập tắt, tiếng đập vỡ "Đùng đùng" từ đâu đó vang lên, đánh tan bầu không khí quỷ dị khi đó.
"Hoàng hậu, lần uy hiếp này, xem ra có chút tác dụng đấy!"