Tốt nhất hắn vẫn nên chờ đến tối lại đi.
Quản gia vừa bưng đồ ăn lên, Sở Tề chỉ ăn hai miếng rồi lại nói: “Ngươi bảo phòng bếp đi chuẩn bị cho ta chút điểm tâm, chuẩn bị thêm cả một con gà nướng, một con vịt kho.
Chờ sau khi trời tối thì đựng đồ ăn vào hộp cho ta.
”Nói xong, Sở Tề lại nói: “Đúng rồi, ngươi nói với lão Lục một tiếng, bảo hắn ta ngày mai hãy tới đây, tối hôm nay ta có việc rồi.
”Quản gia đáp lời, ông ấy vô cùng khó hiểu mà lui xuống —— Hình như hôm nay tướng quân có gì đó hơi khác?Qua nửa canh giờ, Triệu Tranh đã vội vàng mang theo bản đồ tới, bên trên bản đồ vẽ lại bố cục của Tân phủ cho Sở Tề.
Bản đồ được vẽ vô cùng chi tiết, hơn nữa hắn ta còn cố ý dùng chu sa khoanh tròn lại vị trí thiên viện mà Chúc Cẩm và Lâm thị đang ở, thoạt nhìn đã lập tức hiểu ngay.
Tân phủ rộng lớn như vậy thế nhưng nơi Chúc Cẩm ở lại có thể nhỏ đến thế…… Nội tâm Sở Tề liền cảm thấy bất mãn, nhưng hắn cũng đột nhiên nhớ ra, mỗi lần nàng xuyên không quả thật đều vô cùng xui xẻo, hắn còn nhớ lần đó nàng cùng hắn sống trong lãnh cung, hai người vất vả trồng rau nhưng vẫn ăn không đủ no, bất giác hắn liền thấy bình thường lại.
Nếu so với lần trước thì lần này đã tốt hơn rất nhiều.
Huống chi lần này nàng vẫn còn có hắn, đời này hắn nhất định sẽ không để nàng phải chịu khổ.
Sở Tề vẫn luôn cảm thấy hôm nay thời gian trôi qua quá chậm.
Thật ra ngày đầu tiên hắn về kinh đã có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng hiện giờ hắn lại không thể nào khống chế bản thân bình tĩnh lại được.
Quả thật ngay lúc này hắn không thể nào xác định một cách chắc chắn vị Nhị tiểu thư của Tân gia kia chính là người mà mình muốn tìm.
Nhưng cho dù như vậy, trái tim hắn vẫn đạp nhanh như cũ.
Trầm mặc hồi lâu, Sở Tề dứt khoát lấy giấy bút ra, sau đó bắt đầu luyện chữ.
Người ta đều nói Sở tướng quân từ nhỏ chỉ yêu thích khua kiếm vung thương, nói về học vấn lại hoàn toàn không tốt, nhưng trên thực tế…… một chữ này do Sở Tề viết ra ngay cả các nhà thư pháp đương thời cũng cũng chưa chắc đã so được với hắn.
Chỉ là hắn hiển nhiên không có ý định lưu lại bức nào…… Sau khi viết xong một bức, hắn nhóm một chậu lửa, sau đó đem bức vẽ kia đốt cháy, cả người hắn vì thế cũng tỉnh táo lại.
Sở Tề gọi Triệu Tranh tới, cả hai bắt đầu nói về những chuyện trong kinh thành, rồi lại bố trí một vài việc, mà lúc này rốt cuộc cũng đã hết một ngày.
“Ngươi có thể đi rồi.
” Sở Tề nhìn về phía Triệu Tranh.
“Đại ca, không phải huynh còn phải gặp lão Lục sao?” Triệu Tranh sửng sốt.
“Ta đã nói với hắn ta, tối mai mới gặp hắn.
” Sở Tề nói xong ngay lập tức xách theo hộp đồ ăn mà quản gia chuẩn bị rồi rời khỏi nhà.
Lúc này đại ca của hắn ta còn muốn đi đâu? Triệu Tranh thấy có chút kỳ lạ, nhưng đột nhiên hắn ta lại nhớ ra cái gì đó…… Khoan đã, có lẽ nào đại ca của hắn ta thật sự muốn đi thâu hương thiết ngọc sao?Có phải hắn ta đã nghĩ nhiều rồi không, đại ca của hắn ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy……Chỉ có điều nếu đại ca đã đi rồi, vậy hắn ta cũng nên đi thôi……Triệu Tranh đi ra ngoài, không ngờ rằng hắn ta vừa đi ra ngoài được vài bước, liền gặp phải Lâm Danh Đường, cũng chính là lão Lục mà hắn ta đã nhắc tới nhiều lần.
Thân phận của Lâm Danh Đường và Triệu Tranh không giống nhau, hắn ta không thể nào quang minh chính đại mà đi vào từ cửa chính của phủ tướng quân được, cho nên từ trước tới nay, đều là buổi tối trèo tường tới tìm Sở Tề, hôm nay cũng giống như lúc trước.
.