Yêu Hận Vô Tận

Chương 46




Ân Bội Xu phải tựa vào cây đại thụ trong viện mới có thể đứng vững, nước mắt đã không thể chảy ra được nữa, chỉ có thể tích tụ trong hốc mắt, khiến mắt nàng đau đớn. Nàng đã đứng đây bao lâu rồi? Từ nửa đêm cho đến rạng sáng, đến bây giờ, đã là giờ nào rồi….Nàng đứng trong sân đã lâu lắm rồi, nhưng không biết Bộ Nguyên Ngạo có ý thức được sự hiện diện của nàng, sự sẻ chia của nàng với hắn không?

Không hề có…

Ánh mắt của hắn, trái tim của hắn…Hoàn toàn hướng về tiếng động phát ra từ trong căn phòng của Mẫn Lan Thao.

Nàng chưa từng đứng lâu như thế, cả người nàng mỏi mệt đau đớn, nhất là bàn chân của nàng, đau đến muốn rời ra. Nhưng mà, nàng không muốn rời khỏi đây, rời khỏi hắn, nàng không thể rời khỏi nơi này được. Mẫn Lan Thao cứu Uất Lam tỷ, không phải chỉ là cứu Uất Lam tỷ….Mà còn là sợi dây thừng để kéo mỗi người lên!

Dây thừng…Vận mệnh đúng là một sợi dây thừng trói ba người bọn họ lại với nhau! Từng người bị sợi dây thừng số mệnh này quấn lấy, siết chặt tới nỗi không thể thở được, dính lại với nhau, trói buộc lẫn nhau. Nếu…Uất Lam tỷ chết đi, hắn sẽ đau khổ, áy náy, hối tiếc, bởi vì sự chia ly này mà biến thành ký ức vĩnh hằng trong hắn, sẽ trở thành người tình trong mộng duy nhất trong lòng hắn, sẽ làm cho hắn sống một cách đau khổ không chịu nổi. Nếu Uất Lam tỷ được cứu sống … Ân Bội Xu hít vào một hơi, nàng cảm thấy khóe mắt nóng lên, hắn được cứu vớt, vậy còn người khác thì có được cứu vớt không? Nàng – nếu mất Nguyên Ngạo, cũng chẳng khác nào rút đi bầu không khí của nàng, nàng cười khổ, bất luận Uất Lam tỷ sống hay chết, nàng, đều đã mất Nguyên Ngạo rồi.

Kiếp này, Nguyên Ngạo ca ca của nàng, mãi mãi chỉ thuộc về Uất Lam tỷ…

Mẫn Lan Thao cuối cùng cũng mở cửa bước ra, sắc mặt y tái mét, bàn tay luôn bình tĩnh, quyết đoán rõ ràng đang run rẩy. Bộ Nguyên Ngạo không vội vã bước lên hỏi y, mà chỉ lẳng lặng nhìn y, hắn không dám bước lên hỏi, hắn không chắc mình có đủ dũng khí để đối mặt với đáp án của y.

Im lặng một hồi lâu, Mẫn Lan Thao mới hít vào một hơi, trầm thấp nói: “Nàng từng nói với ta, hy vọng khi nàng chết, có thể chôn nơi cái hố có hoa dại đang nở rộ kia, ngươi chôn, hay là ta chôn?”

Bộ Nguyên Ngạo như bị ai đấm cho một cú thật mạnh, cơ thể hắn lảo đảo, đứng không vững.

Mẫn Lan Thao cúi mặt xuống, không thể nhìn thẳng vào hắn.

“Nàng đã chết… chết thật?!” Đôi mắt trống rỗng vô hồn của hắn mở to, nàng chết rồi ư? Hắn đã thấy tận mắt một dao kia đâm thẳng vào tim nàng. Nhưng mà, hắn cứ phải ôm lấy một tia hy vọng!

Hắn lê từng bước một vào trong phòng, hắn dừng lại, cằm hắn run run.

Nàng đã chết sao?! Chết rồi sao?! Người hắn yêu, người hắn hận, người hắn không nỡ buông tay, người mà hắn không thể từ bỏ…Uất Lam! Hắn chạy nhanh vào trong phòng. Nàng nằm trên chiếc giường dài, khuôn mặt trước khi ra đi còn mang theo nét cười trên môi. Hắn không kìm lòng được mà lấy tay che đi nụ cười của nàng, nàng mỉm cười ra đi thanh thản rồi, còn hắn thì sao?

Vì sao, mỗi lần người phải ở lại đều là hắn?! Gia đình hắn, năm tháng, nàng! Vì sao không thể để cho hắn có được một lần mỉm cười mà ra đi?!

"Uất Lam!" Hắn nắn bóp bàn tay nàng, vẫn mềm mại, nhưng lại không có hơi ấm. Chẳng sao cả, tay chân nàng vốn vẫn luôn lạnh lẽo mà, chỉ cần hắn nằm bên nàng, nếu nàng lạnh, hắn có thể ủ ấm cho nàng, có thể cho nàng sự ấm áp!

Đã từng, hắn đã từng muốn một kết cục thế này đây, nàng là người nhà họ Uất, nàng phải đem tính mạng của nàng trả lại cho hắn, trả cho nhà họ Bộ, có gì mà không hợp lý. Nhưng mà...quá trình đòi nợ của hắn với nàng, lại càng làm cho trái tim hắn, trí óc hắn khao khát đòi lại tình yêu trong ký ức của hắn hơn, ngày càng mãnh liệt đến không chịu nỗi!

Qua bao nhiêu thứ rõ ràng như vậy, hắn đành bất đắc dĩ phát hiện ra, cũng đành phải chấp nhận, nàng là người nhà họ Uất, nhưng nàng cũng lại là người hắn yêu, là người vợ hắn mong đợi, là mối tình đầu của hắn … Cho dù hắn có chết, sản nghiệp của hắn, kinh doanh của hắn, tất cả tất cả có sụp đổ hết đi chăng nữa, hắn cũng không cần. Cho dù có bao nhiêu người vì sự sụp đổ của hắn mà liên lụy, mà chôn cùng hắn hắn cũng chẳng màng, thứ hắn cần duy nhất, đó là sinh mệnh của nàng!

Con tạo xoay vần, kết cục cuối cùng là thế này đây sao! Hắn xiết chặt tay nàng, nếu sớm biết sẽ thế này, thì hắn sao lại nỡ nhẫn tâm thế với nàng, sao còn phải cố bức ép bản thân mình vô tình,thậm chí là tuyệt tình để làm gì? ! Nếu sớm biết sẽ thế này, khi nàng còn sống, hắn nhất định sẽ cho nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này! Hắn... không nên thương tổn nàng sâu đến vậy! Những thương tổn ấy hắn đã chẳng còn cách nào bù lại cho nàng được nữa, ngược lại bây giờ đã trở thành gông xiềng trói chặt hắn, nhanh chóng kéo hắn vào tận đáy địa ngục sâu thẳm!

"Uất Lam..." Hắn vô vọng gọi tên nàng, thật sự hắn không biết phải làm gì nữa, nàng để lại hắn một mình trên cõi đời này, hắn biết phải làm sao, hắn phải sống thế nào, làm cách nào để đối mặt với trách nhiệm “phải sống” nặng oằn vai mà nàng để lại cho hắn?

Mẫn Lan Thao và Ân Bội Xu đều đứng lặng yên phía sau, đờ đẫn nhìn. Không ai khóc, cho dù muốn khóc cũng không khóc được.

"Là ngươi! Chính ngươi nói cho nàng bí mật về máu độc! Chính ngươi hại chết nàng!" Bộ Nguyên Ngạo đột nhiên bật dậy xoay người lại, lao lại túm lấy cổ áo Mẫn Lan Thao, trên mặt tràn ngập vẻ oán hận, căm phẫn!

Mẫn Lan Thao đau khổ cười, thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."

Đúng, là y nói. Bởi vì y không ngờ là Bộ Nguyên Ngạo sẽ thả nàng đi, sẽ để cho nàng một con đường sống. Đường sống? Trong lòng y tràn ngập sự mỉa mai, đôi lông mày nhíu lại. Để cho Uất Lam biết cái giá phải trả cho ‘đường sống’ của nàng chính là sinh mệnh hắn, kết quả ... Y cũng chẳng có được gì cả! Cũng giống như Ân Bội Xu lúc này, chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn người mình yêu gần trong gang tấc mà như cách tận chân mây, chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Thay vì để cho Uất Lam sống đau sống đớn, y cười lạnh, chi bằng để cho nàng hạnh phúc rời đi còn hơn, hãy để Bộ Nguyên Ngạo phải chịu nỗi đau không thể giải thoát này đi, đây là cái giá hắn phải trả cho những gì hắn nợ Uất Lam!

Mẫn Lan Thao cười nhún nhường nhìn thân hình run rẩy của Bộ Nguyên Ngạo, đành chịu, đành chịu! Y cũng chẳng còn cách nào!

Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng giương mắt nhìn qua cửa sổ, nhìn ra ngoài nghĩa địa ngay phía sau, là cái hố có những cụm hoa tươi thắm kia sao? Nàng... vẫn luôn thích hoa, hắn hôn tay nàng, hắn sẽ để nàng nằm xuống nơi có những đóa hoa chỉ vừa ẩn nụ. Bộ Nguyên Ngạo quay đầu nhìn Uất Lam, ánh mắt dịu dàng. Uất Lam, ta muốn đem tất cả những loài hoa đẹp nhất trên thế gian này đến bên nàng, làm bạn bên nàng, sớm hay muộn … ta cũng sẽ đến nằm bên cạnh nàng thôi, nàng hãy chờ ta nhé, không lâu đâu mà.

Ánh mắt Mẫn Lan Thao lại một lần nữa tránh né, không thể nói, hy vọng này y không nắm chắc, y không thể nói cho Bộ Nguyên Ngạo được, người đàn ông này không thể nào chịu đựng nỗi nếu lại mất đi thêm một lần nữa, mà cho dù có thành công, Nguyên Ngạo và Uất Lam … cũng không thể nào có tương lai hạnh phúc được.

Mẫn Lan Thao mím chặt môi, được rồi, y thừa nhận y ích kỷ, cơ hội cuối cùng này … y sẽ giành cho bản thân mình.