Yêu Hận Vô Tận

Chương 42




Xu Xu trầm mặc ngồi bên cạnh Uất Lam, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng bị phủ kín bởi một tầng u sầu.

“Tỷ tỷ, tỷ phải đi thật sao?”

Uất Lam gật gật đầu, hai tiếng tỷ tỷ mà cô bé gọi, còn thân thiết chân thành hơn đứa em ruột Uất Tử của nàng, thật là châm chọc mà.

“Tỷ tỷ, tỷ chờ Nguyên Ngạo trở về rồi tính đi…”Ánh mắt sáng ngời mọi ngày của Xu Xu trở nên ảm đạm, nếu Uất Lam tỷ tỷ đi như thế, khi Nguyên Ngạo trở về, nhất định huynh ấy sẽ tức giận với nàng.

Uất Lam hiểu rõ Xu Xu đang băn khoăn điều gì, bèn kéo tay Xu Xu, nắm chặt vào bàn tay nàng: “Xu Xu, muội có còn nhớ tỷ đã nói gì với muội không?” Trái tim của Xu Xu…thật ra rất mẫn cảm lại yếu ớt, cô bé rất nhân hậu nhưng lại không hề tin tưởng vào bản thân mình. Tuổi cô bé còn nhỏ như thế, nếu sau này sống cùng với Hình Phấn Tuyết…Lại thêm Uất Tử chua ngoa nữa, nhất định cô bé sẽ khó mà có uy nghiêm của một vị chủ mẫu. Đương nhiên đây là vấn đề mà nàng không nên để ý đến, Xu Xu - cô bé đã có hắn, hắn nhất định sẽ bảo vệ cô bé thật tốt. Việc duy nhất nàng có thể làm, chỉ là đứng đằng sau cổ vũ Xu Xu, làm cho cô bé đừng băn khoăn về quá khứ của nàng và Bộ Nguyên Ngạo nữa.

“Tỷ tỷ bây giờ thật sự rất hạnh phúc, thật đấy!” Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười thật rạng rỡ, mà thực sự, có lẽ nàng nên hạnh phúc mới đúng: “Xu Xu, muội và Nguyên Ngạo nhất định sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc! Tỷ cũng sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc!”

“Dạ.” Nụ cười của nàng khiến Xu Xu như bị cuốn hút, gật mạnh đầu một cái, chỉ là trong nụ cười của nàng…lại ẩn chứa một miền ưu thương. “Tỷ tỷ, tỷ dạy muội làm nem rán được không.” Xu Xu hy vọng có một ngày, khi Nguyên Ngạo ăn nem rán nàng làm, cũng sẽ có vẻ mặt nhu hòa dịu dàng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng như khi nhìn Uất Lam tỷ.

Uất Lam sửng sốt, nhưng cũng gật đầu đáp ứng ngay.

Trời cuối cùng cũng đã sáng…Uất Lam đã thức cả đêm để chờ khoảnh khắc này.

Uất Lam đeo một túi hành lý nho nhỏ, nàng nhìn quanh căn phòng nhỏ của nàng một lượt. Khi nàng đến đây, nàng đã vui mừng hân hoan biết bao, như chú chim nhỏ được bay ra ngoài nhảy nhót, nghĩ đến sự chờ đợi của nàng sẽ được bù đắp bằng những hạnh phúc ngọt ngào, bây giờ, khi rời đi, nàng…Nàng cũng muốn sẽ bắt đầu lại như khi chưa từng tới đây, tràn ngập hy vọng, không hề yêu ai ghét ai mà bắt đầu một cuộc sống mới!

Việc cuối cùng nàng muốn làm—chính là đi gặp Mẫn công tử.

Tu Đức Uyển vẫn hoang vắng tĩnh mịch như trước, nhưng nàng lại cảm thấy rất ấm áp khi đến đây…Trong trí nhớ đứt đoạn của nàng, chỉ có nơi này, chỉ có y, mới có thể khiến nàng nghĩ đến mà hoài niệm.

Nàng vẫn không dám đi vào phòng ‘làm việc’ của Mẫn công tử, ý nghĩ này khiến nàng nở nụ cười, đáy lòng nàng, chợt có chút hơi ấm.

Mẫn Lan Thao nghe thấy tiếng bước chân của nàng, đi ra, bước chân của y không điều khiển được mà đi nhanh về phía nàng, khi nhìn thấy túi hánh lý nhỏ trên vai nàng, đôi mắt y cau lại.

“Mẫn công tử.” Uất Lam mỉm cười với y, nếu có thể, nàng hy vọng, y có thể nhớ rõ được nụ cười của nàng: “Ta phải rời khỏi nơi này rồi.”

Mẫn Lan Thao không nói lời nào, ánh mắt như rơi vào một khoảng không hư vô nào đấy.

“Đại tỷ có cho ta chỗ tiền này, nên ta đưa lại cho công tử.” Việc nàng muốn làm cuối cùng, chính là trả lại tiền cho y.

“Bộ Nguyên Ngạo sẽ không cho cô đi đâu!”

Y quay người lại nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén khiến nàng run bắn người.

“Nhưng ta muốn đi.” Nàng vẫn cố chấp nói cho y hiểu.

Mẫn Lan Thao cười lạnh: “Cô cho là…Bộ Nguyên Ngạo, còn yêu cô, nên hắn mới không cho cô đi sao?”

Cả người Uất Lam run lên, thật buồn cười, có lúc, nàng thật sự nghĩ như vậy, hay là nàng tự lừa mình dối người mà nghĩ như vậy. Dù sao, nàng cũng đã thấy được sự mâu thuẫn giằng xé của hắn, hắn chỉ mê luyến cái quá khứ đẹp đẽ của hắn và nàng mà thôi….

Nàng nhìn Mẫn Lan Thao, vẻ mặt y vẫn lạnh nhạt, không hề giống với Mẫn Lan Thao ngày thường.

“Trước hết, cô nuốt thuốc này đi đã.” Mẫn Lan Thao vẫn dùng giọng cười mỉa mai như thế mà nói với nàng, y đưa cho nàng một cái hộp thuốc nho nhỏ, vẫn cất trong tay áo của y nãy giờ: “Đây là thuốc giải Bộ Nguyên Ngạo khi xuất môn cố ý giao cho ta, để ta đưa lại cho cô…Thật ra…Hắn là người sợ cô chết hơn bất cứ ai. Cô nuốt nó đi, ta sẽ nói cho cô biết một bí mật hết sức thú vị, về cô và Bộ Nguyên Ngạo.”

Uất Lam cố gắng nuốt viên thuốc xuống, bí mật của nàng và Bộ Nguyên Ngạo sao? Vì sao Mẫn công tử lại có vẻ mặt tàn nhẫn như thế, khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, như là…y sắp điên rồi.

“Cô có biết vì sao người rơi vào hàn đàm không ít, nhưng chỉ có cô và em trai cô bị nhiễm hàn độc không? Bởi vì hai người có một thể chất cực kỳ đặc biệt, nhất là cô, tuy là phụ nữ, nhưng lại có thể chất thuần âm.”

Uất Lam ngơ ngác nghe y nói, không biết vì sao khi nàng nghe Mẫn Lan Thao nói đến chuyện này, thì y liền có nụ cười lạnh lẽo đến thế, châm chọc đến thế.

“Máu của Bộ Nguyên Ngạo có thể ngăn được hàn độc, bởi vì hắn chính là người mang dòng máu Cửu Dương phải không?” Hắn hỏi nàng, nhưng lại cười rộ lên: “Bởi vì máu trong người hắn là cực dương, tương phản với dòng máu cực âm của cô. Cho đến khi hắn ba mươi tuổi, thân thể sẽ không chịu được loại máu nóng này nữa, sẽ bị cái nóng trong máu thiêu đốt trong người, trong tim cho tới chết. Thuốc giải duy nhất của hắn…Chính là loại máu tinh khiết nhất trong cơ thể cô, là máu từ trái tim cô đấy.”

Uất Lam lảo đảo ngã về phía sau, ngã trên ghế đá lạnh như băng.

“Tình yêu của cô và hắn…” Giọng của y vẫn mỉa mai như trước, nhưng vẻ mặt lại có chút thương cảm: “Ngay từ đầu, việc này chính là một âm mưu. Nhà họ Bộ chọn cô để làm vợ cho Bộ Nguyên Ngạo, tìm hết mọi cách để vun đắp tình cảm cho hai người, cũng đã dự tính việc cô sẽ chấp nhận chịu chết cho Bộ Nguyên Ngạo, hơn nữa, còn chết một cách cam tâm tình nguyện.”

Không có nước mắt, Uất Lam ngước nhìn Mẫn Lan Thao, vẻ mặt trống rỗng: “Hắn…tất cả mọi chuyện hắn đều biết hết sao? Ngay từ đầu hắn đã biết rồi sao?”

Mẫn Lan Thao lắc đầu: “Không, là phụ thân hắn trước khi qua đời, nói cho hắn biết.”

Nàng nở nụ cười, tốt quá … tốt quá. Trong cuộc đời của nàng, ký ức về những ngày tháng xưa có hắn vẫn chưa bị vấy bẩn, hắn, vẫn là Bộ Tam thiếu gia trong trí nhớ của nàng…Và tình yêu chân thành của nàng với hắn. Có lẽ, đã đủ cho nàng rồi.

Nhìn nụ cười của Uất Lam, Mẫn Lan Thao lại cảm thấy tức giận!

Bộ Gia, Bộ Nguyên Ngạo…Đã vấy bẩn tình yêu của cô gái này, đã làm hoen ố hoàn toàn tình yêu của cô gái này, làm cho nàng vẫn có thể vì lời nói dối ấy mà nở nụ cười đáng ghét như thế!

Bộ Nguyên Ngạo, ngươi còn dám nói ngươi yêu nàng sao?! Làm sao có thể đem chuyện dơ bẩn như thế mà đánh đồng với tình yêu chân thành của nàng?! Vậy mà ngươi còn dám nói ngươi yêu nàng? Trong khắp thiên hạ này, ngươi là người không có tư cách nói câu yêu nàng nhất!

Cho dù ngươi có yêu nàng đi chăng nữa, nhưng không phải cần có mạng của nàng, ngươi mới sống được sao?

Đồ nói dối! Đồ nói dối vô sỉ nhất trần đời!