Yêu Hận Vô Biên

Chương 30




2530.

Diệp Khâm không dám tin vào tai mình, không ngờ rằng Hoắc Minh Hách lại nói những điều này.

“Anh biết anh đang nói gì không?”

“Diễn kịch tốt đến mấy cũng có kẽ hở, tôi tin anh yêu Mễ Lan, nhưng Mễ Lan không thể nào yêu anh! Cô ấy là người rất trọng tình cảm, cô ấy hận tôi và Hoắc gia đến tận xương tủy, cô ấy mỗi ngày đều muốn báo thù, căn bản là không còn thời gian và sức lực để cùng người đàn ông khác bàn chuyện yêu đương!

Sau khi Hoắc Minh Hách bình tĩnh lại mới nghĩ đến những điều này.

Lúc nãy ở nhà Diệp Khâm, lúc hắn cúi người ôm Mễ Lan vào trong lòng, túi áo cô liền rơi ra nửa tấm ảnh, chính là nửa bức ảnh cưới bọn họ chụp cùng nhau khi rời khỏi nhà họ Hoắc cô đã xé ra. Đó là bức ảnh cưới duy nhất của bọn họ, nếu như không phải không nỡ, nhất định cô đã vứt đi rồi. Hơn nữa Mễ Lan luôn khoe khoang cô và Diệp Khâm yêu thương nhau như thế nào, nhưng trong phòng khách không có bức ảnh hai người họ chụp chung nào, điều này không hợp với lẽ thường.

Hắn không chắc chắn được Mễ Lan còn yêu hắn nữa không, nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, Mễ Lan không hề yêu Diệp Khâm!

Điều này đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng, lúc đầu hăn nghĩ có tình địch vô cùng mạnh mẽ, lúc bắt đầu không hề có ưu thế nào. Dường như hy vọng sắp mất đi lại được nhen nhóm.

Diệp Khâm nhìn vào mắt Hoắc Minh Hách, ngữ khí kiên định: “Mễ Lan không yêu tôi thì sao? Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi! Còn anh thì sao? Cô ấy với anh chỉ có thù hận! Cô ấy không chỉ nói một lần, rằng cả đời này cũng không tha thứ cho anh, làm sao có thể tiếp nhận anh thêm một lần nữa?”

Khóe miệng Hoắc Minh Hách vừa nhếch lền liền cụp xuống, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Không khí trở nên vô cùng lúng túng, hai người đàn ông nhìn nhau, không ai nhường ai...

Cửa phòng cấp cứu mở, Mễ Lan được đẩy ra,bọn họ mỗi người một bên nắm lấy tay của Mễ Lan, đi theo đến tận phòng bệnh.

Mễ Lan tỉnh dậy, ánh mắt mơ hồ chậm rãi mở ra, người cô nhìn thấy là Diệp Khâm! Sau đó, vô vội vàng nhìn xung quanh như đang tìm kiếm người nào đó. Khi cô xác nhận phòng bệnh ngoài Diệp Khâm ra chẳng còn ai khác, gương mặt cô dường như có chút thất vọng.

“Hoắc Minh Hách...sao rồi?”

“Dao gọt hoa quả đâm thẳng vào tim, chảy nhiều máu như vậy, hắn...đã..chết rồi phải không?

Nghĩ đến đây, cô chỉ thấy đầu mình ‘ầm’ lên một tiếng, dường như có tiếng sấm nổ.

Cô rất muốn hỏi Diệp Khâm, nhưng lời chưa đến miệng lại nuốt xuống, cô gắt gao cắn chặt môi, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Cô hận người đàn ông đó đến như vậy, hắn chết rồi không phải rất tốt sao? Cô nỗ lực thuyết phục bản thân mình, khiến cho bản thân mình vui vẻ trở lại, nhưng không biết vì sao, trái tim cô càng lúc càng trầm xuống, đến hô hấp cũng khó khăn.

Diệp Khâm nắm chặt lấy tay Mễ Lan, hắn vuốt mặt mình, trong mắt xuất hiện nước mắt, xúc động nói: “Mễ Lan, cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Vừa nãy em dọa chết anh mất, em có biết anh lo lắng thế nào không?”

Mễ Lan cảm thấy có chút khó chịu, lúc định rút tay lại thì cửa phòng bị đẩy ra, Hoắc Minh Hách xuất hiện.

Lúc vừa xem ra Mễ Lan có vẻ ổn rồi, Hoắc Minh Hách đi theo y tá đi xử lý vết thương, xử lí xong liền vội vội vàng vàng trở lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Minh Hách, trong mắt Mễ Lan không tự chủ được có chút vui mừng, nhưng rất nhanh liền bị ánh mắt lạnh lùng thay thế.

“Tôi còn tưởng anh đã chết rồi! Đang nghĩ dùng phương thức nào để ăn mừng một chút! Không ngờ rằng anh lại khiến tôi thất vọng, anh luôn mồm nói tình nguyện chết, kết quả vẫn là không...Thôi bỏ đi, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Cả đời này cũng không muốn!”

Âm thanh khàn khàn còn mang theo sự âm u lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim hắn, hắn ngây người, sắc mắt trắng bệch.

Hắn rút từ trong túi áo ra nửa bức ảnh đó, nhíu mày lại, thấp giọng nói: “Nếu như em thực sự oán hận anh, vì sao vẫn còn giữ bức ảnh này? Lúc chụp bức ảnh này em đã nói gì em còn nhớ không?”