Yêu Hận Triền Miên

Chương 90: Máu mủ tình thâm




editor Cát

Người đàn ông này thật là quá đáng đấy!

Nhược Tuyết hung hăng bóp trong tay mớ rau cải tươi mới. Buổi sáng hôm đó, vốn cho là anh tắm rửa xong sau sẽ mang cô đi gặp đứa bé, kết quả không biết người đàn ông phát thần kinh gì sau khi tranh chấp xong có thể lôi kéo cô vào loại vận động như băng hỏa kia lần nữa.

Hậu quả là gì? Đương nhiên là thể lực cô cạn kiệt, cứ như vậy ngất đi rồi ! Người đàn ông này, mỗi lần đều muốn dùng cách đó đối phó cô sao?

Cô trong mắt anh là cái gì? Trước kia là cô tự nguyện nhưng giờ như thế nào? Xem cô như kĩ nữ sao? Xài qua rồi còn không thấy bóng dáng tăm hơi, cô so với kĩ nữ không bằng rồi, người ta xài còn có phí qua đêm, cô sao? Hư, quá ngu ngốc, cả đứa bé cũng không thấy!

"Lương Úy Lâm một ngày nào đó tôi muốn báo thù. . . . . ." Rau cải trong tay bị dùng sức ném vào trong nước, cô không có tâm tình.

"Tiểu thư, tắm xong?" Cửa phòng bếp, dò vào một cái đầu tóc hoa râm, là vú Lâm.

Không sai sau khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về biệt thự ở mấy năm trước sau đó tất cả không đổi, vú Lâm vẫn ở nơi này chỉ là người đàn ông kia và đứa bé không ở đây đây.

Cô ở đây có điểm khác là không có ai đi theo cô nữa, cô có thể muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, nhưng cô hiện tại không muốn ra ngoài. Bởi vì Lương Úy Lâm nếu đưa cô về đây thì chắc chắn có cơ hội thấy con.

Nhưng cô cần làm là muốn biết Chung Tử Mặc ra sao, ngày đó cùng cô đến công ty tìm Lương Úy Lâm, bởi vì cô thấy A CÁnh nên kích động không để ý anh đã đi đâu.

Đối với người đàn ông cùng cô lớn lên đối xử với cô rất tốt, Nhược Tuyết đau lòng, mặc dù cô không đồng ý với anh điều gì, nhưng anh vẫn cứ yên lặng ở bên cạnh cô, từ nhỏ đến lớn tình nghĩa đó, giữa nam và nữ thích nhau cho dù một chút cô không hề có.

Cô biết không nên trì hoãn anh cho nên cô gọi điện thoại cho anh.

Di động bên kia, Chung Tử Mặc nhận được điện thoại kích động nhưng lại có mất mát: “Nhược Tuyết bây giờ em ở cùng một chỗ với anh ta sao?”

“Anh Tử Mặc em chỉ muốn ở cạnh con của em.” Cho dù là bọn họ không cùng nhau nhưng hiện tại cô ở đây cùng anh ấy, cái này có khác nhau sao? Dù cô không muốn có quan hệ với anh nhưng cô làm được sao? Người kia luôn muốn làm chuyện của anh huống chi hiện tại cô có việc cầu anh.

“Nhược Tuyết, mặc kệ thế nào em vui là được rồi! Những năm này anh biết em một mình sống chẳng vui vẻ gì, nếu trở về bên cạnh anh ta có thể làm em tốt vậy thì trở về! Nếu như anh ta có thể cho em hạnh phúc vậy thì không nên buông tay.”

“Không cần xin lỗi anh, em không thiếu anh cái gì hơn nữa giao tình nhiều năm của chúng ta, anh đối với em cần phải như thế. Về sau hãy sống vui vẻ có được không?”

Tốt! Làm sao sẽ không tốt? Anh Tử Mặc cảm ơn anh! Thật cảm ơn anh, người đàn ông tốt như vậy nhất định sẽ có một người phụ nữ tốt ở cạnh anh. Bởi vì cô đau lòng nên không nói cái gì được.

Nhưng anh Tử Mặc nói gì? Có thể cho cô hạnh phúc? Anh nhất định là lầm rồi, cô bây giờ không nghĩ chuyện tình cảm nữa, yêu hay hận đối với họ là quá nặng nề, không thể. Cô chỉ muốn ở cạnh con mình, đã thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng cứ để anh cho là vậy đi! Nếu vậy có thể làm anh tốt hơn thì hay để cho anh chết tâm với cô!

“Vú Lâm…” Nhược Tuyết nhìn mái tóc đã hoa râm của vú Lâm, thời gian trôi qua nhanh thật! Cô là một cô gái 18 tuổi không hiểu sự đời nhưng giờ đã là một người phụ nữ 27 tuổi

Thì ra bọn họ trong lúc lơ đãng lại dây dưa nhiều năm như vậy! Nếu như không phải vì đứa bé đời này họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Số mệnh an bài! Cho dù ai cũng không tránh được. Lương Úy Lâm anh đã đi nơi nào?

“Tiểu thư cô không nên vội, cậu chủ sẽ trở về! Yên tâm đi! Cậu ấy chỉ bận công việc thôi!” Vú Lâm nhìn Nhược Tuyết, cô muốn hỏi gì chẳng lẽ bà không biết sao?

Năm đó tiểu thư tại sao muốn rời khỏi cậu chủ, bà là người làm cũng không tùy tiện phỏng đoán nhưng chuyện đã nhiều năm, cậu chủ lại đem cô ấy về chứng mình những chuyện kia không cần nói nữa.

Nhưng có một chút hoài nghi đó chính là không tránh khỏi có liên quan đến tiểu cô nương kia.

Ai cũng nghĩ rằng lãnh khốc vô tình như Lương Úy Lâm lại thương cô chủ nhỏ như vậy, đi đâu cũng mang cô theo! Cho dù là em gái của anh cũng không có thương như vậy!

Chỉ là không thể phủ nhận bây giờ cô chủ nhỏ ở cùng mẹ tuyết đối sẽ không giống như trước, ngược lại giống đại tiểu thư của Lương gia đã mất kia, vú Lâm từ nhỏ đã trông cô đến lớn, làm sao lại không rõ đây?

Có lẽ cậu chủ yêu thương cô chủ nhỏ như vậy không chỉ vì con gái của cậu mà bởi vì con bé rất giống với một người?

“Vú Lâm, tôi không phải, tôi chỉ muốn hỏi đứa bé…” Cô nghĩ người đàn ông kia chỉ có mục đích đưa cô đến là gặp mặt con.

“Cô chủ nhỏ rất tốt, yên tâm đi! Cậu chủ sẽ mang con bé trở về!” Cô chủ nhỏ cái gì cũng tốt, chỉ là hướng nội hay xấu hổ, không muốn chơi với bạn đồng lứa, tuổi càng lớn thêm cậu chủ sợ về sau sẽ nghiêm trọng cho nên dẫn cô về nước để cho cô chơi cùng hai đứa bé nhà cảnh sát Giang.

“Vú Lâm cảm ơn bà” Cô trừ chờ đợi không có cách nào khác!

Nhược Tuyết không nghĩ tới, mới một buổi trưa mà thôi, cô lại nghe được âm thanh non nớt truyền qua cửa sổ. Có phải cô nằm mơ không đây.

Cô từ trên giường bước xuống, áo ngủ cũng không kịp thay, chạy đến ban công, cách tấm thủy tinh trong suốt thấy một đứa bé như thiên sứ, da thịt trắng noãn, hai mắt thật to, mũi thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn, mái tóc được thắt bím, cô bé đang ngồi ở vườn hoa trong sân, xếp gỗ, tạo thành bức tranh đầy mĩ lệ.

Ở bên cạnh cô bé có một cô gái trẻ tuổi, dáng dấp thanh tú đáng yêu. Theo cô gái nhỏ trêu chọc nói chuyện, mà cô bé nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái nhỏ cười.

Màn ngọt ngào kia lòng Nhược Tuyết chợt đau. Đứa bé đó từ khi chưa ra đời đã bị cô ghét bỏ vừa sinh ra cô không có nhìn đã bị ôm đi hiện tại đang nhìn người khác mà cười ngọt ngào.

Mắt nổi lên ghen tuông, cô dùng sức hít hơi thật sâu xoay người chạy xuống lầu rất nhanh.

Đình viện quen thuộc để cho cô không cần nghĩ mà có thể trực tiếp chạy đến bên cô gái nhỏ. Nhưng đang ở cách cô bé không xa, cô lại ngừng lại.

Không dám nghĩ tới bóng dáng mà cô ngày đêm nhớ mong đó lại đang ở trước mắt, nhưng cô lại sợ hãi, sợ đối mặt với đứa bé mà cô mang nặng đẻ đau gần mười tháng, thì ra nhớ là một chuyện, trực tiếp đối mặt lại là chuyện khác, cần dũng khí nhiều biết nhường nào mới có thể lê chân đi tới.

Tiếng bước chân của cô đi tới gần thì cô gái trẻ thấy cô, sửng sốt một chút đứng dậy đi đến bên cạnh cô: “Tiểu thư xin dừng bước…”

Có thể xuất hiện ở biệt thự, không biết gián điệp hay kẻ thù…bởi vì chủ nhân dặn một con muỗi cũng không bay vào đây được, đặc biệt là nơi có cô chủ nhỏ.

Nhưng cô gái trẻ tuổi trước mắt cô chưa gặp qua. Cô vì an toàn không cho phép đến gần cô chủ nhỏ.

“Tôi, chỉ muốn xem con bé…” Nhược Tuyết không nghĩ cô ấy sẽ ngăn cản cô.

“Thật xin lỗi tiểu thư, nếu cô là bạn của chủ nhân mời đến phòng khách ngồi? Cô chủ nhỏ không quen có người lạ đến gần.” Cô gái trẻ vươn tay cản Nhược Tuyết muốn đi đến, cô quay đầu liếc nhìn cô gái nhỏ vẫn đang chơi đùa, trên mặt không tự chủ được mỉm cười.

Có thể ở bênh cạnh cô chủ nhỏ và chủ nhân, đó là chủ nhân đã thừa nhận cô. Cô cố gắng như vậy là hi vọng đi theo bên người chủ nhân? Dù hiện tại chỉ ở bên cạnh cô chủ nhỏ nhưng cô đã thỏa mãn, một ngày nào đó chủ nhân nhất định thấy năng lực của cô, nhiều năm như vậy cô là người phụ nữ duy nhất có thể đi bên cạnh chủ nhân, cho dù nguyên nhân chủ yếu là vì cô chủ nhỏ.

Nhưng cô nhất định phải cố gắng khiến chủ nhân nhìn cô bằng ánh mắt khác, cô cũng có thể làm tốt được như A Cánh.

“Tôi chỉ xem con bé, sẽ không hù nó….” Câu xa lạ kia càng khiến Nhược Tuyết trong lòng càng chua xót. Cô rõ ràng là mẹ nó nhưng trong mắt người khác là xa lạ? Trong lòng đứa bé cũng xa lạ chứ?

"Thật xin lỗi, tiểu thư, mời cô trở về đi!" Thanh âm lễ độ mà lạnh lẽo.

“Vậy tôi có thể đứng đây được không?” Nếu đã cự tuyệt rõ vậy cô cũng không làm khó! Cô biết người bên cạnh Lương Úy Lâm đều không phải là đầu đường xó chợ, muốn gây gỗ hay đánh nhau không cần nói. Huống chi cô không muốn dọa đứa bé sợ, cô đứng một bên xem nó được chứ?

“Chị…” Cô gái nhỏ hình như cảm thấy xôn xao, cánh tay mềm trắng non cầm lấy gỗ màu đỏ nhìn qua bên này..

Cô gái trẻ tuổi không nghĩ tới người phụ nữ này cố chấp như vậy, nhưng cô không thể cùng động thủ với cô, cho nên hai người lại cứ như vậy.

Trong thư phòng sáng sủa Lương Úy Lâm nhìn gương mặt cố chấp của người phụ nữ kia, đang suy nghĩ sâu xa.

"Chủ nhân, tiểu thư cô ấy muốn . . . . . ." A Cánh đứng ra hỏi.

“A Cánh, kêu Sunny lập tức trở về Thái Lan, không cần xuất hiện trước mặt ta nữa.” Vẻ mặt bình tĩnh của Lương Úy Lâm sau khi nói xong ý bảo A Cánh ra ngoài.

Trong thư phòng lại khôi phục an tĩnh.

Trong cuộc đời anh có nhiều điều ngoài ý muốn đều liên quan đến Lăng Nhược Tuyết. Anh không nghĩ mình thỏa hiệp nhanh như vậy, ở Lương thị nhìn khuôn mặt đẫm lệ kia của cô làm anh cảm giác mình không bình thường, sau đó cô đuổi theo xe anh, gương mặt tuyệt vọng đến đau lòng…

Sauk hi rời đi ba năm, cô thay đổi, trở nên kiên cường dũng cảm, dám trước mặt anh nói điều kiện, anh như gặp quỷ càng ngày càng mê muội cô rồi!

Giơ súng trong tay lên nhắm vào người phụ nữ đã làm tâm anh loạn lần nữa, nếu như có thể một nhát, anh cũng sẽ không phiền.

Nhưng được không? Anh biết, không được! Định mệnh cho anh biết cô và anh gắn bó với nhau.

"Sunny, cô trước lui ra đi!"

"A Cánh . . . . ." Hai người phụ nữ đồng thời quay đầu lại sau đó kinh ngạc ra tiếng. Cô gái trẻ tuổi không hiểu, Nhược Tuyết lại là vui mừng.

"Nhưng cô ấy. . . . . ." Gọi cô gái này là Sunny, không biết cô có thân phận gì lại biết A Cánh, mà A Cánh lại kêu cô lui ra?

"Đi xuống. Trở về thu dọn đi, tối nay trở về Thái Lan!" A Cánh lạnh lùng nhìn vẻ mặt không hiểu của cô gái, dù sao vẫn quá trẻ tuổi. Chủ nhân ra lện cho bọn họ, chỉ cần nghe theo là được rồi, không nên hỏi tại sao.

Mà cô nên về Thái Lan, cô dám ngăn cản tiểu thư Nhược Tuyết đi xem cô chủ nhỏ, đây là lỗi trí mạng của cô. Tiểu thư Nhược Tuyết đối với chủ nhân là gì có lẽ người khác không hiểu nhưng A Cánh sao lại không biết?

Chuyện này không thể trách Sunny, nhưng ai bảo cô dùng súng chỉ vào tiểu thư? Chỉ có thể nói cô xui xẻo!

"Tôi hiểu rõ rồi!” Không hiểu, không cam tâm thì có thể thế nào? A Cánh là thủ hạ đáng tin cậy nhất bên cạnh chủ nhân, lời của anh ta ai dám hoài nghi.

Nhưng chủ nhân muốn giao cô chủ nhỏ cho người phụ nữ này? Cô chủ nhỏ không phải ai cũng nguyên ý ở cùng! Lần nữa không cam lòng nhìn Nhược Tuyết một cái, Sunny lui xuống.

“A Cánh, anh vừa trở về sao?” Nhược Tuyết không được tự nhiên quay mặt sang nhìn gương mặt nho nhỏ.

“Tiểu thư, chủ nhân ở trong thư phòng, cô trở về chỗ này sao?” A Cánh cũng thấy được cô chủ nhỏ khong tầm thường, bình thường cô bé nhìn thấy người xa lạ sợ trốn nhưng khi nhìn thấy tiểu thư ở chỗ này lại không tránh, vẫn nhìn cô. Xem ra người ta nói linh tính về tình mẫu tử là có thật. Máu mủ không thể xóa, có lẽ lần này tiểu thư trở lại là vì ở cùng với cô chủ nhỏ, đối với cô chủ nhỏ chưa chắc là chuyện không tốt.

“Tôi ở chỗ này rất tốt!” Nhược Tuyết không nhìn nữa A Cánh nữa, cô từ từ hướng cô gái nhỏ đi tới.

A Cánh sáng tỏ, không tiếng động, lui xuống.

"Đồng Đồng." Cô rốt cuộc ngồi chồm hổm xuống ở bên cạnh cô bé, cúi đầu kêu một tiếng, thanh âm xuất khẩu, mới phát hiện lại là nghẹn ngào.

Mà cô gái nhỏ không lên tiếng, an vị yên lặng canh chừng mặt cô đang đến gần.

Cô đưa tay, một tay nắm lấy bả vai nhỏ của cô bé, một tay vuốt ve gương mặt non nớt, đây là con của cô, cô mang thai mười tháng mới sinh ra, bảo bối ra đời, cô chưa nhìn mặt một lần…

Nước mắt không khống chế được chảy xuống, tay ôm thân thể mềm mại vào trong ngực, giờ phút này, cô chỉ muốn ôm con mà thôi, để cho cô cứ như vậy là tốt rồi.

“Chị gái xinh đẹp…không khóc….” Lương Tư Đồng trong đầu nhỏ của mình chỉ biết cô lớn hơn cô bé nên gọi là chị gái. Cô không hiểu điều này, cô đã từng thấy qua chị này, nhưng sao lại tới nhà cô lại ôm cô khóc không ngừng.

Người chị này thật sự thích khóc! Lần trước kéo tay ba khóc, hiện tại ôm cô khóc! So với mình vẫn khóc nhiều! Cô bé không biết vì sao, cô bé không sợ cô. Cô bé ôm cô thật thoải mái, cảm giác ba và chị Sunny không giống. Hơn nữa trên người của chị gái thơm quá.

Nhưng cô muốn nói với bảo bối thật xin lỗi!

"Bảo bối, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. . . . . ." Khóc đến đau lòng Nhược Tuyết không để ý bảo bối gọi cô bằng “chị gái”. Cô khóc đến bản thân bất lực, như uất huận nhiều năm cùng đau lòng đều phát ra hết bên ngoài.

"Ưmh. . . . . ." Lương Tư Đồng bị ôm chặt trong lòng người phụ nữ, ra sức uốn éo động đậy. Chị gái sao lại khóc lớn tiếng hơn, hơn nữa ôm cô bé rất chặt, cô bé có chút khó chịu.

"Ba. . . . . . Ba. . . . . ." Bị ôm chặt cô gái nhỏ nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Bảo bối, có phải làm đau con không? Đau ở đâu? Dì xem một chút?” Nhược Tuyết nghe bạn nhỏ nghẹn ngào rốt cuộc cũng hoàn hồn, không để ý tới nước mắt ràn rụa gấp gáp đem thân thể nhỏ bé nhìn xem có gi không.

"Đồng Đồng không đau! Chị à, tại sao chị lại khóc suốt?" Bàn tay nho nhỏ lau mặt Nhược Tuyết. Một chuỗi lệ nóng trong lòng bàn tay non nớt.

Mà Nhược Tuyết vì lời nói của người bạn nhỏ mà kinh ngạc không thể nói gì, rốt cuộc cô nghe được con gái mình gọi cô là chị gái.

Chị gái? Cô sao lại là chị gái? Cô không cần làm chị gái của con bé! Cô chỉ muốn làm mẹ con thôi. Nhưng cô phải nói sao đây? Cô dùng cái gì để nói cho con bé biết cô là mẹ nó? Cô nói cho con bé biết ban đầu cô không muốn nó?

Thì ra trên đời này không có cách nào để nói ra thật sự là rất đau!

"Không đau, không đau. . . . . . Bảo bối, chúng ta trở về có được hay không?" Sao cô có thể nói ra? Cô luống cuống, lần đầu gặp mặt khóc không nói thành lời.

“Chị à, ba đến rồi! Ba….” Âm thanh non nớt thấy bóng dáng ba, hung phấn kêu lên.

Anh sao lại tới đây? Vậy bộ dạng luống cuống của cô không phải bị anh nhìn thấy rồi sao? Nhược Tuyết sao cô lại khờ thế nhất cử nhất động trong biệt thự đều không qua nổi mắt của anh? Cô sao có thể cho là Lương Úy Lâm không biết cô gặp đứa bé đây?

Nhưng cô không có cách nào dùng vẻ nhếch nhác này nhìn anh, chỉ làm mình thêm khó chịu mà thôi!

“Nên trở về ăn trưa thôi! Hả?” Đi tới trực tiếp bỏ qua khuôn mặt đầy nước mắt không kịp lau, ôm lấy tiểu bảo bối của anh.

"Ba, chị gái đang khóc!" Người bạn nhỏ bị ôm đi không quên chỗ đó còn chị! Đưa tay kéo cổ áo ba ý bảo anh dừng lại. Ba sao lại không để ý đến chị gái? Lúc trước cô bé khóc ba đều ôm vào lòng an ủi mà!

“Bảo bối muốn thế nào?” Đi hai bước, người đàn ông dừng lại.

“Ba cũng dỗ chị gái được không?” Lời vừa nói ra, cắn môi không dám nói, trời ạ bạn nhỏ này thật sự là dày vò người! Một người vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn qua người phụ nữ đang cúi thấp đầu lại hướng về bạn nhỏ nói: “Chị không cần ba ôm. Bảo bối phải nhớ, con gái không được tùy tiện để bạn nam ôm, biết không?”

Im lặng nghe đối thoại, Nhược Tuyết hoài nghi người nói chuyện có phải là Lương Úy Lâm không? Anh sao lại nói nhiều như vậy? Hơn nữa còn dạy con bé nữa?

Nói cô như vậy, hừ, ai mà thèm anh ôm đây? Nếu không phải vì con, cô không ngốc mà ở cùng nhà với anh.

"Biết, ba!"

"Vậy chúng ta đi về?"

"Tốt!"

Cho đến khi âm thanh kia càng xa, Nhược Tuyết mới ngẩng đầu, trực tiếp ngồi dưới đất nặng nề thở ra một hơi. Thì ra mình bị đứa bé gọi là chị nhưng không giải thích được là chuyện rất khổ sở!

Nhưng ai tới nói cho cô biết, cô rốt cuộc muốn làm sao cho phải đây! Phiền quá!

Ngẩng đầu, cố gắng không rơi lệ, nhưng trong lòng một cổ bực mình làm thế nào cũng xua đi không được!

Nhưng cỗ bực mình vẫn lan tràn đến bữa ăn tối.

Bạn nhỏ hình như rất thích Nhược Tuyết, sau khi ăn xong đi ngủ, sau đó vẫn thấy Nhược Tuyết còn ở, gương mặt nhỏ cười vui vẻ thậm chí đòi ba đồng ý để cô qua thăm phòng của cô bé, gian phòng ảo mộng như công chúa bên trong bày biện rất nhiều kitty đủ loại lớn nhỏ.

Tâm tình tốt chơi thẳng đến lúc rửa tay sau đó trở lại bàn ăn. Bởi vì người đàn ông ngồi xong thấy Đồng Đồng muốn ngồi cùng Nhược Tuyết nên lên tiếng nói một câu làm cho người khác rất tức giận muốn cắn anh một phát: “Bảo bối, ngồi vào chỗ của con! Không nên làm phiền – chị gái!”

“Chị gái” hai chữ cố ý kéo dài, tại sao người đàn ông này vô sỉ như vậy? Nhưng trước mặt đứa bé cô không có cách nào vạch mặt anh, anh chính là nhìn đúng thời điểm mà nói ra lời này không kiêng kị gì cả?

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, nhất là cái khuôn mặt hay xấu hổ kia lại nói nhiều?

Bình thường ăn cơm đều là cùng bảo mẫu của cô bé, hiện tại có ba ở đây, còn có chị gái cô bé rất yêu thích! Cũng không biết người chị này ở lại bao lâu?

Mà hai người lớn kia đâu rôi? Khuôn mặt thâm trầm không biết nói gì, một người kia ăn không ngon, như nhai sáp nến vậy.

Vất vả mới ăn xong bữa cơm này, tiểu công chúa lại kéo Nhược Tuyết về phòng của cô bé, không chút nào muốn dính tới ba.

“Chị à sau đó giúp em tắm có được hay không?”

“Được.”

“Tắm xong kể chuyện cổ tích.”

“Được.”

Lương Úy Lâm nhìn mẹ con cô như vậy, có lẽ để cô ở bên cạnh con gái thật tốt hơn. Không biết có phải do tình mẫu tử là nguyên nhân không làm cho cô gái nhỏ luôn hướng nội lại có thể cùng người phụ nữ mới gặp mặt hai lần, thân thiết như vậy, có thể nói máu mủ thật kì diệu.

Để tiện cho bạn nhỏ tắm, Nhược Tuyết trở về phòng thay cái áo T shirt và quần cụt, đây là lần đầu tiên cô tắm cho bạn nhỏ, cũng may Đồng Đồng tương đối ngoan, không giống như đứa trẻ trong TV, mỗi khi tắm cho trẻ con như xảy ra thế chiến thứ ba, chẳng những người lớn mà cả phòng tắm đều là nước.

Xoa sữa tắm, người bạn nhỏ trơn mượt bắt thế nào cũng không được, hai tay của Đồng Đồng không ngừng vẫy đập trong nước, ngoan ngoãn khiến Nhược Tuyết nhẹ nhàng dùng khắn lông mềm mại lau cho cô bé.

Động tác của chị gái thật nhẹ nhàng.

“Chị à về sau mỗi ngày đều giúp em tắm có được không?” Khuôn mặt nhỏ nâng lên tha thiết dò hỏi.

"Bảo bối thích. . . . . . sao?" Hai chữ chị gái này cô không thể nào nói ra được!

"Thích."

“Được!” Người bạn nhỏ tắm không mất bao nhiêu thời gian sau khi tắm xong ôm cô bé ra, phòng ngủ được bố trí tinh xảo cũng biết Lương Úy Lâm thương yêu con bé bao nhiêu!

Thay quần ngủ kitty cho cô bé, sau đó cầm máy sấy tóc, ai biết người bạn nhỏ cả buổi tối ngoan ngoãn lúc này lại nói.

“Chị à, em muốn ba giúp em sấy tóc.” Lương Tư Đồng ngồi ở trên giường, gương mặt nở nụ cười.

“Ta giúp con sấy có được không?” Nhược Tuyết ở bên giường ngồi xuống nhẹ giọng nói. Cô mới không muốn đi tìm người đàn ông kia !

"Muốn ba." Nhìn thật biết điều nhưng người bạn nhỏ kiên trì muốn ba! Xem ra ở phương diện khác nhất định không phải di truyền từ cô.

Được rồi, cô nhận thua, chỉ có thể đè cái nút bên giường gọi, Lương Úy Lâm có ở đây không một phút sẽ liền chạy tới. Người đàn ông đáng chết lại không nhìn cô một cái, lướt qua bên cạnh cô đi tới mép giường, động tác đầy thương yêu sấy tóc cho con gái.

Anh sấy tóc cho con gái rất dịu dàng, chuyên chú, Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn anh, ai cũng không ngờ rằng Lương Úy Lâm lại có mặt này, làm người ta thật khó tin, nếu như không phải tận mắt thấy.

Bọn họ như thế làm cô cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Cảm giác thật sự khó chịu.

“Ừ cái đó… Đồng Đồng, ta về trước.” Thấy người ta không để ý tới cô, Nhược Tuyết đi tới phía sau lưng người đàn ông kia, hướng về cô gái nhỏ đang nằm trong ngực ba, nhẹ giọng nói ra.

Quần áo cô vì tắm cho con gái mà ướt hết một nửa. Người đàn ông kia không có lên tiếng, động tác dừng lại. Ngược lại con gái lại thoải mái mà hỏi: “Chị à, chị phải đi nơi nào?”

"Ừ, trở về tắm!" Có thể hay không đừng gọi cô là chị?

"Này, chị gái tắm xong sau tới đây cho kể chuyện cổ tích cho Đồng Đồng nghe, có được hay không?" Cô gái nhỏ nghe được Nhược Tuyết không phải rời đi, chỉ là trở về phòng tắm mà thôi, yên lòng cười.

"Được.” Cửa phòng im hơi lặng tiếng đóng lại.

Tóc của người bạn nhỏ vốn ít nên nhanh khổ. Mỗi lần sấy tóc, có ngón tay êm ái phủ xuống, nhanh chóng buồn ngủ, nhưng lúc này lại không như thế.

Lương Úy Lâm kéo chăn ra, dễ dàng đặt con gái xuống, sau đó cẩn thận kéo chăn mỏng qua bụng nhỏ của cô bé.

"Bảo bối, không muốn ngủ sao?"

"Ba, chị gái có thể ở lại nhà chúng ta không?” Kéo tay của ba, cô gái nhỏ mở tròn mắt hỏi thăm.

"Bảo bối thích cô ấy sao?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau khuôn mặt mềm mại nhỏ bé.

"Thích."

"Bảo bối muốn mẹ sao?" Bảo bối của anh chưa bao giờ như đứa bé khác hỏi anh muốn mẹ. Có lẽ trước mặt cô bé anh chưa từng đề cập đến từ mẹ này. Nhưng không có nói, cô bé không hỏi, không chứng minh được cô bé không cần.

"Mẹ? Chị gái có thể làm mẹ sao?"Có phải giống như chị Kỳ Vi có mẹ phải không?” Lương Tư Đồng - ý thức chỉ có gần đây thường nhau chơi đùa cùng cô bé là chị Kỳ Vi có mẹ. Chỉ là chị Kỳ Vi đưa cô bé đi chơi thì cô bé thấy bên cạnh có rất nhiều bạn nhỏ có ba mẹ cùng đi ra ngoài, khóc thì có mẹ ôm.

Mà cô bé sao? Ba chưa bao giờ nói cô bé có mẹ, trong nhà mọi người không ai nói mẹ trước mặt cô bé. Cho nên cô không có mẹ cũng là bình thường.

Nhưng hiện tại ba hỏi cô bé có muốn mẹ không? Cô thật có mẹ sao? Có phải dịu hiền giống chị gái kia không?

"Đúng! Bảo bối có muốn hay không?"

"Vậy con có thể gọi chị là" mẹ" sao?"

“Cô ấy không phải là chị của con, cô ấy là mẹ của con.” Lương Úy Lâm nhẹ nhàng nói. Hôm nay người kia bị gọi là chị nửa ngày nhất định là tức chết rồi? Ai bảo cô ban đầu không nhận đứa bé?

“Ba, ba không gạt con chứ? Chị gái đúng là mẹ sao? Vậy con cũng có mẹ để kêu?” Lương Tư Đồng do không tin đến kinh ngạc rồi đến kích động, thân thể nho nhỏ bò dậy, lại bị bàn tay ba ép xuống: "Con vui mừng đi cô ấy là mẹ con. Chỉ là con phải hỏi cô ấy một chút, có nguyện ý làm mẹ của con không, hả?"

"Ba, bây giờ đi hỏi có được không?"

"Không tốt, bây giờ đã khuya lắm rồi, sáng sớm ngày mai hỏi được không?" Nhìn đồng hồ, đã vượt qua thời gian ngủ bình thường của cô bé.

"Nhưng là, ba. . . . . Con nghĩ muốn mẹ ngủ cùng con có được hay không?" Rõ ràng là một cô bé nhát gan hướng nội Lương Tư Đồng có thể ngủ một mình, bởi vì cô bé luôn ngủ một giấc cho đến trời sáng.

"Có thể, nhưng tối nay không được!" Nhẹ nhàng cự tuyệt yêu cầu người bạn nhỏ , tối nay cô phải ngủ cùng anh, sao có thể ngủ cùng con bé được? (chậc chậc anh đen thế

"Được. . . . . ." Thanh âm nhẹ nhàng của ba người bạn nhỏ dần buồn ngủ, ngáp vặt sau đó nhắm mắt lại, ngủ say rồi.