Yêu Hận Triền Miên

Chương 76: Tại sao lại là em gái của hắn?




editor cát

"Thật xin lỗi, em muốn nghỉ ngơi. Em sẽ với mẹ anh rõ ràng." Thích? Là thích sao? Cô không biết, thật không biết! Nhưng tình cảm hèn mọn như vậy vả lại không có tôn nghiêm đối với anh mà nói, căn bản là một cuộc chuyện cười! Cô trong sinh mênh của anh bất quá chỉ là một cuộc chơi mà thôi, Game Over thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Anh chỉ đem cô thành con cờ để báo thù, hôm nay mục đích đã đạt được, cần gì phải bức bách cô nữa đây?

"Nói gì? Nói em thật sự không muốn làm vợ sắp cưới của anh? Lăng Nhược Tuyết, nếu như nói anh muốn để cho em làm thì thế nào đây?" Tay của anh từ cổ đi xuống, nhẹ nhàng án, để cho hơi thở của cô không yên .

"Tại sao?" Cô còn có thể nói gì sao? Chuyện Lương Úy Lâm muốn làm, không có ai có thể ngăn cản được.

Tại sao, anh cũng không biết tại sao!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này làm cho anh bực mình, môi mỏng lập tức che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, lồng ngực cường tráng của phái nam áp xuống, đem cô vây dưới thân mình.

Rõ ràng chính là không muốn làm cho chính mình đắm chìm nữa, rõ ràng trong lòng có nhiều chuyện, rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ, nhưng cô lại không đề kháng được cám dỗ của anh. Anh mang theo tức giận, đôi môi nóng bỏng hôn vuốt ve đánh lui tất cả lý trí của cô cùng với dè dặt, đem cô biến thanh người phụ nữ phóng đãng, dụ dỗ cô cho anh….

Đúng vậy, giờ khắc này, Nhược Tuyết thừa nhận cô thật nhớ nhung anh, dù là anh thật rất đáng hận! Cô không thể khống chế được thân thể mình phản ứng, không khống chế được tim của mình.

"Ừm. . . . . ."Đem toàn bộ thân mình giao cho anh, toàn tâm toàn ý. Không cần bỏ em lại nữa, em không muốn một thân một mình…không cần…có được hay không?” Cô mềm mại hưởng ứng, tất cả rên rỉ toàn bộ hóa thành nức nở nghẹn ngào. Đúng vậy, dù là cô giả bộ làm kiên cường làm bộ như không sao cả, nhưng sợ hãi của nội tâm làm thế nào cũng không che giấu được.

Cô sợ một mình trong đêm tối tỉnh lại, xung quanh đều một mảng lạnh lẽo, cô sợ anh sẽ bỏ cô lại lần nữa! Tại sao anh luôn như vậy, đối với cô lúc nóng lúc lạnh để cho lòng cô như từ đám mây té xuống đất sau đó lại bị hành hạ.

Nhưng cô mang theo lệ nức nở nghẹn ngào lại như nước lạnh thấu xương dội vào đầu Lương Úy Lâm.

Đẩy thân mình nhỏ bé đang bị anh ôm chặt kia, nước mắt cô dàn giụa làm cho anh tức giận, nhưng cô nức nở nghẹn ngào lại làm cho lý trí của anh biến mất từ từ trở về.

Cô lại lên án anh bỏ lại cô một mình sao? Cô là người của anh, anh nghĩ thế nào thì là thế đó!

Phụ nữ thật ngốc! Có lẽ đã đến thời điểm để cho cô biết rồi, nếu trải qua chuyện như vậy cô còn dũng khí làm vợ anh thì anh sẽ không bỏ cô lại nữa, sẽ không bao giờ.

"Cậu đang ghen sao?” Lời nói của Nghiêm Quân lại một lần vang lên trong đầu anh. Thật là nói đùa! Lương Úy Lâm là ai? Vì một người phụ nữ mà ghen? Cô chỉ là vật riêng của anh thôi, trước khi anh chán không ai có thể động vào.

Lương Úy Lâm, ngươi không thể nữa mất khống chế nữa, tiếp tục như vậy nữa, sẽ vạn kiếp bất phục! Anh không nên bị thời khắc của một người phụ nữ dẫn động tới tâm tình.

"Lăng Nhược Tuyết, có phải không bỏ được anh không?” Trên mặt khôi phục vẻ lành lạnh, giống như cái nhiệt tình của người đàn ông vừa mới chỉ giống như là mơ.

"Anh có ý gì?" Thanh âm còn mang theo nghẹn ngào. Thì ra mộng chính là mộng, vĩnh viễn sẽ không có biến thành sự thật. Người đàn ông này, vĩnh viễn không có ai biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì. Nhược Tuyết không dám cùng anh mặt đối mặt, như vậy sẽ làm cô cũng mất khống chế .

Thì ra là cô lại muốn mình từ trên mây mà rơi xuống!

"Không có ý gì! Không bằng em cứ chờ đi anh sẽ tặng em một phần quà đính hôn thật to có được hay không?” Gương mặt kiều diễm này ánh mắt quen thuộc đó làm cho lòng người đau. Người phụ nữ này thật sự càng làm cho người ta chán ghét rồi. Anh không thể như vậy được, thế giới của anh không thể để cho cô đảo loạn thêm nữa?

Tình cảm của thiếu nữ luôn là ngây thơ nhất, cô hận anh rồi lại có tình cảm không thể giãi bày với anh. Anh một mực buộc cô không thể ngờ rằng chính mình bị vây hãm trong đó.

Hình như thật sự đã tới lúc cần kiên quyết rồi. Lăng Nhược Tuyết, em chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị vì anh trai của mình mà trả giá chưa?

"Không. . . . . . Không cần." Nói đùa ư, cô nào dám muốn anh quà tặng? Huống chi anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, một cỗ lãnh khí thẳng đến trái tim! Quá đáng sợ.

"Lăng Nhược Tuyết, nếu như em không phải là em gái của hắn thì tốt biết bao!” Không biết tự giễu là gì, Lương Úy Lâm ở bên tai của cô thì thầm một câu liền đi ra ngoài.

Nếu như không phải là em gái của anh trai mình, thì sẽ như thế nào đây? Lương Úy Lâm! Tại sao anh không nói nữa lại bỏ đi? Anh lại một lần nữa ở trước mặt cô nói ra những lời này! Đúng vậy cô chỉ là em gái của Lăng Nhược Phong! Cô tại sao có thể có hy vọng xa vời đây?

Nhược Tuyết, cô thật khờ! Cô thật ngu!