Yêu Hận Triền Miên

Chương 44: Không thể làm được




Editor Cát

“Lâm, không nên như vậy. Chỉa súng vào đầu của tôi thì cô ấy có thể tỉnh lại sao? Để tôi xem cô ấy thử.” Nghiêm Quân Hạo không thể bị súng của cậu ta hù dọa đến sợ được.

Kéo chăn mỏng đắp trên người của Nhược Tuyết ra, nhìn những vết xanh tím trên người cô, anh thân là bác sĩ cũng cảm thấy đáng sợ. Người ta chỉ là một cô gái yếu đuối lại bị tên ác ma không có nhân tính kia tàn phá. Anh thật sự không đành lòng, cô ấy đã đi theo bên cạnh cậu ta nhiều năm như vậy mà cậu ta ác tâm đối xử với cô như vậy.

Nếu đã hận như vậy không bằng cho người ta thoải mái chút đi, cũng không cần hành hạ người ta đến sống dở chết dở như vậy chứ! Người đàn ông này là cái gì chứ! Dĩ nhiên, anh không đem những lời này nói ra, anh đâu phải không cần cái mạng nhỏ này. Huống chi người đàn ông đàn cầm súng kia không có mở to mắt.

Được rồi, chỉ là bị thương ở bên ngoài thôi, cộng thêm thể lực cạn kiệt.

Nhưng ngoại thương kiểu này có nhiều chỗ anh không thể nào bôi thuốc, vậy…

“Lâm, việc bôi thuốc, muốn tôi làm thay sao?” Tay lấy hộp thuốc bôi từ trong hòm thuốc ra, Nghiêm Quân Hạo đem giơ ở trước mặt Lương Úy Lâm, anh cũng bội phục dũng khí của mình, ánh mắt lạnh lẽo của cậu ta thế nhưng hai chân của anh không hề thấy run.

"Nghiêm Quân hạo, cậu cút cho tôi." Đoạt lấy thuốc trong tay cậu ta, Lương Úy Lâm cúi đầu rống lên.

Một tiếng “cút” này khiến bác sĩ Nghiêm, vú Lâm và tất cả hộ vệ xung quanh đều không dám tới quấy rầy nữa.

Người phụ nữ này cứ như vậy mà bị thương sao? Ở cùng anh nhiều năm rồi, anh chỉ có dùng sức một chút cô lại dám hôn mê không tỉnh lại?

Trong lòng rõ ràng không tình nguyện, cảm thấy không tự nhiên, hận cô, hận không rút hết da của cô nhưng anh lại hạ mình giúp cô bôi thuốc, bởi vì có quá nhiều chỗ tư mật không thể để cho người khác làm thay, cho dù là phụ nữ đi nữa, cô là đồ của anh sao có thể để cho người khác nhìn được?

Người phụ nữ này, rõ ràng chính là muốn để cho cô khó chịu, kết quả sao đây? Khó chịu có một chút, kinh sợ cũng có, chỉ là, người kinh sợ không chỉ có mình cô, anh cũng bị hù sợ, vì sự lớn mật của cô mà anh sợ.

Cô lại dám ở trước mặt anh nhắc tới tên đó, cô dám đòi rời khỏi anh. Xem ra tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn trước kia nay không còn nữa rồi!

"Lăng Nhược Tuyết, ở trước mặt của anh, em chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời của anh bằng không anh sẽ khiến cho em khó sống hơn có nghe hay không?” Vừa giúp cô bôi thuốc, giọng điệu của anh tuy hung ác nhưng lại êm ái, cũng không quản người đang ngủ mê man có nghe thấy hay không, dù thế nào anh cũng đã ra lệnh rồi.

Mùa đông ban đêm, rất lạnh, ánh sao cũng không có. Phòng ngủ ấm áp, trong phòng chỉ có ngọn đè mờ ảo, một người đàn ông lẳng lặng đứng ở bên giường nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, ánh mắt nhìn thật sâu.

Không có ai biết anh đang nghĩ cái gì, có lẽ chính anh cũng không biết anh đang nghĩ cái gì.

Nhược Tuyết kéo chăn ra, muốn xuống giường nhưng cả người vô lực, chỉ có thể dựa vào trên đầu giường.

Đêm đó Lương Úy Lâm thật sự rất đáng sợ, nhắm mắt lại thì khuôn mặt cuồng nộ lại hiện ra, cô lại không dám nhớ đến nữa, cái dáng vẻ những năm gần đây lúc nào cũng đáng sợ. Sức lực không tiết chế làm cho cô ngay cả trong mộng cũng run rẩy, giống như là muốn giết chết cô, đời này cô không muốn hồi tưởng lại nó nữa.

Nơi đó của cô có phải bị anh ta làm cho đến hư rồi không? Vừa nghĩ đến khả năng này, Nhược Tuyết kéo áo ngủ của mình ra, nhấc chân, ah? Thế nhưng cô thấy không đau? Chỉ là còn có chút bủn rủn mà thôi.

Hình như còn có mùi thuốc nhàn nhạt bay vào mũi, ai giúp cô bôi thuốc đây? Vừa nghĩ đến có người động vào chỗ tư mật , gương mặt tái nhợt của Nhược Tuyết lại nóng lên, trong nhà này duy nhất có một người có thể bôi thuốc cho cô là vú Lâm mà thôi. Vú Lâm là phụ nữ hơn nữa tuổi cũng có thể làm mẹ của cô rồi nhưng cô vẫn cảm thấy thẹn thùng.

Bộ dạng chật vật khó khăn bị lộ ra ở trước mặt người khác, cảm thấy rất khó chịu. Huống chi thân phận của cô lại như vậy, cô chỉ là một người phụ nữ ở bên cạnh chỉ để cho anh ta phát tiết thôi.

Mặc dù ở trước mặt cô không có ai dám nói điều gì nhưng trong khoảng thời gian này mối quan hệ giữa cô và vú Lâm rất tốt. Nhưng….gặp phải chuyện như thế cô cảm thấy rất khổ sở.

"Nhược Tuyết, tiểu thư đã tỉnh lại rồi sao?" Vú Lâm bưng bát cháo thơm nức đi vào, thấy Nhược Tuyết đã ngồi dậy, trực tiếp đem cháo bưng lên trước giường.

"Vú Lâm. . . . . ." Nhược Tuyết cười một tiếng yếu ớt, nghe thấy được thơm như vậy đột nhiên cô cảm thấy thật đói bụng.

“Ngồi được là tốt rồi, bác sĩ có giao phó, sau khi tỉnh lại cho cô ăn gì đó dễ tiêu hóa một chút. Cho nên bát cháo này là tôi đặc biệt tốn hơn một giờ để nấu, có thêm táo đỏ, đảng sâm. . . . . . , ăn một miếng thử xem." Vú Lâm cười, múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng cô.

"Vú Lâm, cám ơn bà." Một chén nhỏ cháo mà thôi, Nhược Tuyết lại tốn 20 phút mới ăn xong. Nhìn vú Lâm chăm sóc cô, cô cảm động, ánh mắt ê ẩm khó chịu. Một người không có quan hệ gì với cô cũng có thể đối tốt với cô như vậy sao, nhưng tại sao Lương Úy Lâm có thể đối với cô lại hung ác?

Nhược Tuyết, cô thật ngu! Anh ta đối với cô hung ác là chuyện bình thường!

"Cám ơn cái gì a! Cô có thể tốt, có thể khỏe lại là vui rồi” Vú Lâm buông bát cháo xuống. “Tiểu thư, bác sĩ bảo cô khi tỉnh lại phải cố nghỉ ngơi cho thật tố mới được, nếu mệt mỏi thì hãy nằm xuống.”

"Vú Lâm, tôi ngủ bao nhiêu ngày rồi?" Nhược Tuyết được bà đỡ nằm xuống. Những ngày này, chăm sóc cô bị mê man như thế chắc là sẽ rất mệt? Ngoài dọn dẹp phòng còn giúp cô lau người và bôi thuốc.

Nếu như không phải mỗi ngày đều giúp cô rửa sạch thân thể, làm sao cô có thể nằm nhiều ngày như vậy mà khi tỉnh lại có chút sảng khoái?

"Tôi xem thử, đây là ngày thứ tư rồi." Vú Lâm suy nghĩ một chút mới trả lời. Lần này tiểu thư ngủ thật lâu!

"Mấy ngày nay vất vả cho bà rồi, vú Lâm." Nhược Tuyết thật lòng cảm tạ.

"Không có, mấy ngày nay đều là thiếu gia tự mình bôi thuốc giúp cô, mỗi ngày đều ôm cô đi tắm rửa” Nói tới chỗ này, vú Lâm có chút hơi cảm động rồi, mặc dù bà biết vết thương trên người tiểu thư nhất định có liên quan tới thiếu gia, nhưng bà giúp việc ở nhà họ Lương mấy chục năm chưa từng thấy thiếu gia chăm sóc ai bao giờ hơn nữa lại còn là một cô gái!

Ngay cả năm đó khi Lương gia đại tiểu thư còn sống, người thương tiểu thư, cưng chiều cô, nhưng không thân thiết như vậy.

"Bà nói anh ta. . . . . ." Đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khi Nhược Tuyết nghe được lời của vú Lâm, cô mở mắt thật to, cái miệng nho nhỏ cũng kinh ngạc đến không khép được?

Làm sao có thể? Lương Úy Lâm làm sao có thể bôi thuốc cho cô, còn chăm sóc cô nữa? Người mà vú Lâm nói căn bản không phải anh ta, có lẽ là do cô ngủ quá lâu nên mới vừa rồi lãng tai nghe nhầm không?

Anh ta hận cô như vậy sao có thể làm ra chuyện như thế? Hơn nữa cô bị như vậy không phải do anh ta đem đến sao? Căn bản cô không nghĩ đến anh ta lại như vậy.

"Tiểu thư, không cần suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ đôi khi thiếu gia có hung ác một chút nhưng cũng là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi, cô đừng trách người. Thiếu gia đối với cô không giống là ác độc, nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi xuống trước.” Vú Lâm đúng là vẫn còn nghiêng về thiếu gia nhà mình một chút, bà xem Nhược Tuyết giống con giá ruột của mình, nhưng mà đối với với Lương Úy Lâm, trừ việc là chủ nhân của mình, còn là ân nhân cứu mạng nữa!