Yêu Hận Triền Miên

Chương 36: Thế đặc quyền như thế này sao?




Editor Cát

Chỉ là muốn đi học thôi sao, đối với Lương Úy Lâm mà nói đó là một việc nhỏ không đáng để nhắc tới. Chỉ cần anh mở miệng, đại học nào không dám nhận đây?

Nổi danh nhất là trường đại học C, những trường học ở đây hơn nửa là của Lương thị xây dựng, làm thủ tục nhập học thì không có gì khó khăn? Căn bản không cần đến tổng giám đốc Lương thị ra tay, nhưng nếu đích thân tổng giám đốc nhắc đến vậy thì chứng minh chuyện này rất quan trọng, không ai dám chậm trễ?

Ngày Nhược Tuyết đến đại học C làm thủ tục mặc dù đã nghỉ đông nhưng những người lãnh đạo cùng hiệu trưởng của trường học tất cả đều tới. Thấy Lương Úy Lâm đích thân đến, một đám người bình thường luôn oai phong, trước mặt anh đều thu lại tính khí trở nên rất nhúng nhường. Có ai dám trước mặt Lương Úy Lâm mà phách lối đây?

Ngoại trừ đưa cô vào danh sách học sinh đặc biệt, các vị lãnh đạo còn sợ Nhược Tuyết không theo kịp giáo trình, sau một vòng dò xét ở sân trường còn an bài mấy người giáo sư ở trong trường giảng bài thêm cho cô vào những ngày nghỉ.

"Có thể để cho em tự mình đi đến trường học?” Dọc đường đi theo bên cạnh Lương Úy Lâm mặc dù cô không có nói lời nào nhưng khi nghe được hiệu trưởng nói mỗi ngày sẽ có một giáo sư dạy bổ túc cho cô thì cô cảm thấy cái đó thật chói mắt, cô nhẹ nhàng hỏi ý kiến của anh.

Cô không muốn mình được nhiều đặc quyền như thế, cô nghĩ đi học là vì cô muốn học được một số ít điều này điều nọ mà thôi. Hơn nữa tại sao lại để cho những giáo sư đức cao vọng trọng kia tới nhà giảng bài cho cô được? Người ta tình nguyện dùng thời gian nghỉ để bổ túc cho cô, cô đã cảm động đến không biết phải làm sao rồi, điều kiện tốt hơn như thế quả thật cô không dám nhận.

Nhưng anh sẽ đồng ý sao?

"Lăng tiểu. . . . . . bạn học Lăng, không có vấn đề gì đâu. Rất dễ dàng." Ông hiệu trưởng đầu trọc vốn muốn gọi một tiếng “Lăng tiểu thư” nhưng suy nghĩ có một chút không ổn lập tức đổi giọng thành “bạn học Lăng”. Người sáng suốt có thể nhìn một cái là biết vị Lăng tiểu thư này và Lương tổng giám đốc có quan hệ thế nào rồi, nhưng bọn họ có thể tùy tiện nói sao?

"Đúng vậy, chỉ cần bạn học Lăng cảm thấy thuận tiện là tốt rồi." Một vị lãnh đạo khác của trường học lau mồ hôi, nhỏ giọng nói.

Lương Úy Lâm chỉ gắt gao khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo kia làm người ta không nhìn thấu được anh đang nghĩ gì trong lúc này.

"Em muốn tự mình đi ." Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Bàn tay cứng rắn không báo trước hướng đến gần xoa xoa gò má lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng qua lại trêu đùa. Hành động thân thiết như thế làm cho đầu Nhược Tuyết vang lên một sự chấn động, anh sao có thể hành động như vậy? Hơn nữa là còn trước mặt nhiều người như vậy? Lúc này anh coi những người trước mắt là mù hết sao? Căn bản không nghĩ Lương Úy Lâm sẽ làm vậy, nhưng ông trời ơi anh ta lại làm ra. Anh ta thật kiêu ngạo, không có giới hạn?

"Có thể không?" Nhược Tuyết nhẹ nhàng nhắm mắt lại không dám nhìn ánh mắt của người khác. Anh chưa bao giờ thỏa hiệp với người nào khác, Nhược Tuyết cảm thấy mình thật ngốc lại có thể đi hỏi một vấn đề như thế.

"Không thích đặc quyền như vậy sao?" Nhìn cặp mắt nhắm chặt kia, lông mi dài rung động. Còn sợ anh sao? Cô không sợ anh mới là không bình thường?

"Em muốn tự mình đến trường." Mặc dù không hiểu rõ anh thay đổi là vì cái gì nhưng Nhược Tuyết vẫn tôn trọng suy nghĩ trong lòng mình nên đem chuyện nói ra.

"Vậy. . . . . . thì tự đi!" Giống như trầm tư hồi lâu, Lương Úy Lâm nói ở bên tai của cô.

"Anh không cần đứng gần như vậy có được không?” Dù đang nhắm mắt nhưng Nhược Tuyết cảm thấy anh đang ở rất gần cô, gần đến mức cô có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của anh không ngừng phun lên gương mặt cô, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, không phải là muốn tuyên bố anh cùng cô có quan hệ đó sao? Cô biết cô không có quyền cự tuyệt nhưng có thể không để cho cô khó xử trước mặt nhiều người như thế?

"Sợ cái gì? Ở trên giường chúng ta đâu chỉ gần như vậy thôi?" Lương Úy Lâm ôm hông của cô, để cho cô cùng anh kề nhau thật chặt.

"Anh . . . . ." Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt to, thần trí cô không có khôi phục, thế nhưng anh lại hướng xuống cô, lấy tốc độ sét đánh mà đè lên đôi môi mỏng của cô.

Lửa nóng mút lấy đôi môi mềm mại của cô, cánh môi mạnh mẽ cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào trong miệng, linh hoạt khuấy động thăm dò không chút kiêng kị chiếm đoạt mật ngọt trong miệng cô, cạy mạnh cuốn lấy cái lưỡi của cô, cường thế bức hiếp cô khẩn trương hốt hoảng, lưỡi của cô cùng anh dây dưa hưởng thụ niềm vui thú vị.

Không chút cố kỵ nào anh trực tiếp tấn công, cường thế yêu cầu cô phối hợp đáp lại, như thể muốn nói chỉ cần anh muốn thì anh sẽ không ép bản thân mình.

"Ưm ưm. . . . . ." Hoàn toàn bị hơi nóng của anh làm cho rung động, đầu của cô không biết làm sao, bàn tay nhỏ bé đẩy trên ngực anh, lại hoảng hốt phát hiện một chút sức lực của cô không thế nào làm lay chuyển sức mạnh to lớn của anh.

Tại sao? Tại sao phải đối xử với cô như vậy ở trước mặt rất nhiều người mới được? Đây là mục đích cuối cùng của anh sao? Đem cô từ trong bóng tối mạnh mẽ ra ngoài ánh sang nhưng lại để cho cô khó xử trước mặt nhiều người sao? Lương Úy Lâm, anh nhất định phải chứng minh anh là một tình nhân tốt sao? Lăng Nhược Tuyết làm sao cô có thể ngu ngốc như vậy? Cho là anh ta đã thay đổi tâm tình, trở nên đối xử tốt với cô sao?

Kháng cự của cô đối với Lương Úy Lâm căn bản là như muối bỏ bể, nhưng cô càng cố gắng chống cự anh thì lại càng kích thích bản năng của người đàn ông, làm cho anh càng cường thế chiếm đoạt hơn.

Chiếm đoạt như vậy, không phải là chuyện thường ngày hay sao, giống như muốn đem cô cắn nát, cô hiểu điều đó. Nhưng lòng cô rất khổ sở, tại sao lại hôn cô trước mặt nhiều người như vậy cô còn mặt mũi nào mà đến trường học? Nhưng cô có thể không tới sao?

Nước mắt trong suốt nhịn không được nữa chảy ra. Rất chua xót.

"Khóc cái gì? Tôi chỉ muốn cho em biết, chúng ta còn có thể gần hơn như thế nữa. Đi thôi!” Thấy cô khóc nội tâm của anh phiền, nhắm mắt làm ngơ. Sau đó buông cô ra, Lương Úy Lâm xoay người rời đi.

Gần như là đến một thế kỷ sau, Nhược Tuyết vẫn còn nhắm hai mắt không dám mở ra. Cô sợ nhìn vào mắt người khác nhưng tại sao vẫn không nghe tiếng bước chân người rời đi? Bọn họ còn phải xem bao lâu nữa đây?

"Tiểu thư, có thể rời đi được chưa? Chủ nhân đang trong xe chờ cô rồi." A Cánh vẫn một mực ở bên chờ cô. Cô mới vừa rồi bị hành động của chủ nhân dọa sợ sao? Đừng bảo là cô ấy, ngay cả anh một chút cũng không thể tin được vào mắt mình, chủ nhân của anh chưa bao giờ cùng nữ nhân làm chuyện như thế, ôm hôn một người phụ nữ nhiệt tình như vậy ở bên ngoài? Hơn nữa người con gái này là người mà ban đầu chủ nhân hận không thể ngay lập tức giết cô.