Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 91: Muốn bảo vệ em




Sơ Địch nói xong câu nói ấy liền rời đi ngay. Nhưng cô chỉ vừa bước được mấy bước, ở hướng khác đã thấy Phó Tĩnh xuất hiện. Phó Tĩnh bước đến bên cạnh Trình Thâm, dõi theo bóng lưng của Sơ Địch. Có lẽ không phải một mình cô mà ai cũng cảm thấy Sơ Địch đã thay đổi rồi, thay đổi một cách đáng sợ. Trước kia, Sơ Địch dù có như thế nào cũng không ra tay tàn nhẫn một cách quyết liệt như thế.

Sơ Địch lúc này đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Trình Thâm và Phó Tĩnh. Trình Thâm thu lại một chút tâm tư ban nãy, hắn xoay người liền ôm Phó Tĩnh vào lòng. Một năm nay thứ thay đổi không chỉ có thời gian và bản tính của Sơ Địch mà còn có mối quan hệ của hai người bọn họ.

“Hôm nay công việc của mệt không?”

Trình Thâm và Phó Tĩnh gần như cùng nhau lên tiếng. Phó Tĩnh chui khỏi lòng Trình Thâm, đứng quan sát hắn một lút rồi đột nhiên bật cười. Cô và hắn, dường như khi nào gặp nhau câu cửa miệng sẽ đều là câu hỏi này, dần dần đã lại thành quen.

“Không mệt. Còn em thì sao?”

Trình Thâm cũng mỉm cười. Nơi nào là quán bar nổi tiếng ở thành phố Cảnh Dương, khó mà có thể tìm được một chỗ yên tĩnh, biết được điều này nên Trình Thâm trước khi đến đã gọi điện báo một tiếng cho ông chủ của quán bar. Hắn đưa Phó Tĩnh đến nơi ít người, yên ắng vô cùng rồi ngồi xuống. Sau khi kết thúc một tuần làm việc vất vả, hắn và Phó Tĩnh đều sẽ cùng nhau đến quán bar uống rượu, kể cho nhau nghe những việc đã trải qua.

“A Thâm, em nghe nói bên cục cảnh sát mới nhận một vụ án giết người, có phải thế không?”

Dạo gần đây tin tức của kẻ sát nhân này nổi tiếng khắp mạng xã hội, Phó Tĩnh không muốn biết là chuyện không thể nào. Vụ án của kẻ sát nhân này được cục cảnh sát tiếp nhận, cục trưởng cũng đã chỉ đích danh Trình Thâm dẫn đội điều tra vụ này. Phó Tĩnh không có thời gian đọc tin tức, chỉ nghe người ta nói thủ đoạn của tên sát nhân tàn nhẫn, nên cô có phần lo lắng cho hắn.

“Phải. Nhưng em không cần lo, anh biết làm gì để bảo vệ mình.”

Trình Thâm nhìn thấu tâm tư của cô, ánh mắt hắn liền trở nên ôn nhu hẳn. Hắn đối với Phó Tĩnh chính là một chữ ‘yêu’. Trước kia tiếp xúc với cô, Trình Thâm cứ nghĩ liệu cô và hắn có nổi hai tháng không, nhưng đến thời điểm hiện tại hắn lại càng ngày càng thêm yêu cô. Có lẽ giống như mọi người trong cục cảnh sát nói, cô chính là khắc tinh tình yêu của hắn.

“Anh phải để ý nhiều một chút. Em chỉ sợ anh nắm trong tay chứng cứ định tội của hắn, hắn sẽ làm càn, đến khi ấy anh sẽ gặp nguy hiểm. A Thâm, em không mong điều này xảy ra.”

Chỉ có kẻ đã yêu mới hiểu được thế nào là lo sợ lo mất.

“Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận. Đến lượt em rồi, nói đi, một tuần nay ở Ninh thị đã gặp những chuyện gì.”

Trình Thâm đã nói về công việc của hắn, lúc này là Phó Tĩnh. Hai người đều nằm dài lên bàn, vừa uống rượu vừa tâm sự. Trình Thâm cảm thấy những lúc ở bên cạnh cô là những lúc cuộc sống của hắn bình yên nhất, không có những thứ hỗn loạn, chỉ có trái tim hắn vì cô mà loạn nhịp.

“Mọi chuyện vẫn như bình thường. Chỉ có điều, văn phòng thư ký mới xuất hiện một nhân viên mới, là nhân viên nam, rất đẹp trai.”

Phó Tĩnh nói đến đây cố tình đánh mắt về phía Trình Thâm, quả nhiên ánh mắt của hắn có chút thay đổi. Hắn đột nhiên ngồi thẳng người, kéo ly rượu mà Phó Tĩnh đang bao trong lòng bàn tay ra một bên.

“Có bao nhiêu đẹp trai?”

Phó Tĩnh ngửi thấy mùi ‘giấm chua’ trong giọng nói của hắn, cô cố nhịn cười, hắng giọng đáp.

“Anh không cần biết hắn có bao nhiêu đẹp trai, chỉ cần biết hắn đẹp hơn anh là được.”

“Tĩnh Nhi, em càng ngày càng không biết điều rồi.”



Trình Thâm bước đến chỗ của Phó Tĩnh. Hắn kéo cô ngồi vào lòng của hắn. Trình Thâm chỉ cần chạm nhẹ lên người cô là cả cơ thể của Phó Tĩnh đã run lên bần bật. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có một người là có nhiều máu buồn như thế. Chính vì biết Phó Tĩnh có máu buồn nên lúc nào hắn cũng lấy thứ này để trêu đùa cô. Phó Tĩnh bị hắn trêu chọc, bật cười không ngớt.

“Anh cho em một cơ hội cuối cùng, giữa anh và hắn, ai đẹp trai hơn? Nếu em không trả lời cẩn thận, anh sẽ không dừng tay đâu đây.”

Trình Thâm giả vờ uy hϊế͙p͙ cô.

“Được rồi, được rồi, A Thâm dừng tay, em buồn quá!”

“Trả lời anh đi đã.”

“Thật ra không có đồng nghiệp nào mới cả, là em muốn chọc anh thôi.”

“Phó Tĩnh, lá gan của em lớn thật đấy.”

“Trình Thâm, dừng tay… Dừng tay… Haha.”

Những tiếng cười cứ vang lên mãi, làm khuấy động bầu không khí ở góc này. Phó Tĩnh ở trong lòng Trình Thâm, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Gương mặt của Trình Thâm rất đẹp, đẹp không một góc chết, từng đường nét trêи khuôn mặt hắn đều sắc sảo như được điêu khắc.

Phó Tĩnh không kìm được lòng mình, bất giác đưa tay chạm lên gương mặt hắn.

“A Thâm.”

“Sao thế?”

“Chúng ta liệu có giống như các cặp đôi khác có hợp sẽ có tan không?”

“Không đâu. Anh sẽ ở bên cạnh em cả đời. Em ngốc nghếch như vậy, ngoài anh ra làm gì có ai muốn nữa chứ.”

“Đáng ghét!”

[ … ]

Ninh Hoắc Đông đang giải quyết công việc thì nhận được một tin nhắn lạ, nói hắn nhanh chóng đến địa trong tin nhắn. Ninh Hoắc Đông sợ Sơ Địch xảy ra chuyện nên đã vội vàng chạy đến ngay, nhưng người hắn nhìn thấy không phải là cô mà là Từ Thu Tuyết đã quấn quýt với vô số người đàn ông lạ mặt. Ninh Hoắc Đông đưa tay đóng lại cửa, thứ âm thanh bẩn thỉu kia mới dứt hẳn.

“Ninh tổng, đã tra ra được người gửi tin nhắn cho anh. Là Sơ tiểu thư.”

Ngụy Sinh nói với Ninh Hoắc Đông. Ánh mắt hắn ta cứ đau đáu nhìn về cánh cửa mà Ninh Hoắc Đông vừa đóng, trong lòng tâm trạng phức tạp.



“Sơ tiểu thư động đến Từ tiểu thư, chưa nói đến Từ tiểu thư, Từ gia nhất định sẽ không buông tha cho cô ấy.”

Ngụy Sinh tiếp lời.

“Là Từ Thu Tuyết hay là Từ Chí Linh đều sẽ không động được đến cô ấy, bởi vì tôi không cho phép. Ngụy Sinh, cậu đi giải quyết chuyện này một chút, xóa bỏ những dấu vết có liên quan đến Sơ Địch. Chỉ cần không có bằng chứng, Từ Thu Tuyết dù biết ai đã khiến cô ta thành như thế này cũng không thể làm mọi chuyện quá lớn.”

Ninh Hoắc Đông không ngờ Sơ Địch nhanh như vậy đã động đến Từ Thu Tuyết, còn dungf cách thức tàn nhẫn nhất để hủy đi cuộc đời của cô ta. Không hiểu vì sao sống lưng của Ninh Hoắc Đông lại chợt lạnh buốt. Sự thay đổi của Sơ Địch khiến hắn nhất thời cảm thấy sợ hãi.

“Ninh tổng, nếu như Từ Thu Tuyết nhất quyết muốn làm lớn chuyện này thì sao đây?”

Ngụy Sinh muốn nhân cơ hội này dò đoán tâm tư của Ninh Hoắc Đông. Hắn ta đã đoán được Ninh Hoắc Đông có thể vì Sơ Địch mà đối đầu với Từ gia, nhưng Ngụy Sinh vẫn muốn nghe một câu trả lời chắc chắn, chỉ có như vậy hắn mới biết mình nên có hành động gì tiếp theo. Từ Thu Tuyết lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Sơ Địch, Ngụy Sinh mong đây sẽ là lần cuối cùng hắn ta nhìn thấy cô ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông.

“Cô ta sẽ không làm lớn chuyện. Còn nếu như làm lớn, Ninh thị hoàn toàn có khả năng chống chọi lại tất cả.”

Ninh thị của hắn sẽ là công cụ sắc bén nhất để bảo vệ Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông đã từng nói, chỉ cần kẻ nào động đến cô, hắn sẽ cùng kẻ ấy liều mạng. Bảo bối trong tay hắn không phải ai muốn động là có thể động đến!

[ … ]

Ninh Hoắc Đông quay trở về Ninh gia liền nhìn thấy Sơ Địch đang ngồi trêи chiếc xích đu ở ngay trước cửa lớn. Trong đêm tối, bóng hình của cô lại càng trở nên nhỏ nhắn khiến người ta thương xót. Sơ Địch đang ngẩng đầu lên nhìn vầng trắng phía xa, khi cảm nhận được Ninh Hoắc Đông gần tiến lại mình, cô nói.

“Chứng kiến cảnh tượng ấy, biết tôi là người đã làm ra mọi chuyện nhưng vẫn không gọi một cuộc điện thoại cho tôi. Ninh Hoắc Đông, anh tự mình trở về đây là muốn đích thân trách vấn tôi sao?”

Sơ Địch dứt lời, ánh mắt mới dời sang người của Ninh Hoắc Đông. Cô cười khểnh, giọng nói nhẹ bẫng như làn gió vừa thổi qua. Dù hắn đến đây chỉ để trách vấn cô đã động đến Từ Thu Tuyết, Sơ Địch vẫn không hối hận vì những việc mà mình đã làm. Là cô ta khiến ba cô mất, đây là những gì cô ta đáng phải chịu!

“Tôi vì sao lại phải trách vấn em?”

Ninh Hoắc Đông đứng thẳng người. Cơ thể của hắn rất lớn, vừa xuất hiện đã che đi chút ánh sáng yếu ớt hắt vào chỗ Sơ Địch. Lúc này, cả cơ thể của cô hoàn toàn bị bóng tối bao trùm. Bóng tối khiến Sơ Địch không nhìn thấy ánh mắt của Ninh Hoắc Đông đang cất chứa thứ gì, nhưng cũng không vì thế mà cô cảm thấy sợ hãi.

“Bởi vì tôi đã động đến Từ Thu Tuyết, động đến ân nhân cứu mạng anh năm xưa. Hơn nữa còn có khả năng làm mối quan hệ giữa anh và Từ gia xấu đi.”

“Em cảm thấy tôi sẽ vì những điều này mà để tâm sao?”

Ninh Hoắc Đông tỏ ra không vui. Nhà họ Từ đích thực là có ơn với hắn. Nhưng thứ Ninh Hoắc Đông để tâm chưa bao giờ là một chữ ‘ơn’ này… Hắn đã sớm nói cho cô biết thứ hắn quan tâm nhất là gì, cô đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu sao?

“Ninh Hoắc Đông, đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi nữa. Tôi mệt rồi, lên phòng nghỉ trước.”

Sơ Địch đột nhiên không biết nên nói gì với hắn. Cô đứng dậy muốn rời đi nhưng lại bị Ninh Hoắc Đông ngăn lại. Hắn giữ chặt lấy cổ tay cô. Hơi lạnh từ lòng bàn tay của Ninh Hoắc Đồng chuyển đến cánh tay của Sơ Địch khiến cơ thể cô nhất thời run lên.

“A Địch, tôi biết em trong lòng hiện tại vẫn còn rất hận tôi. Em muốn trả thù Từ Thu Tuyết, tôi giúp em trả thù, đừng để mình bị cuốn vào những thứ bẩn thỉu nữa. Em yên tâm, những dấu vết em cố ý để lại, tôi đã nhờ Ngụy Sinh xóa bỏ rồi.”