Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 90: Trả thù Từ Thu Tuyết




Sơ Địch cười khểnh, nói ra từng chữ nhẹ bẫng. Cô và hắn đều là những kẻ khốn nạn nhất, vì để đạt được mục đích mà không tiếc hi sinh bất cứ thứ gì, dù cho đó có là mạng người, thế nên trong số vô vàn phụ nữ trêи thế giới này, Ninh Hoắc Đông mới nhìn trúng cô. Sơ Địch có nên vì điều ấy mà có thể cao ngạo hay không? Cao ngạo vì chỉ một mình có mới có được tình yêu của hắn… Đúng là nực cười!

“A Địch, em sẽ không vì chuyện của Sơ Kiến Thành mà rời khỏi tôi chứ?”

Từng ngón tay thô ráp của Ninh Hoắc Đông chạm lên gương mặt của Sơ Địch. Miệng hắn mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cực điểm. Hắn không cần tìm hiểu lý do vì sao một năm trước cô bỏ đi bởi vì Sơ Địch đã quay về. Nhưng lần này, hắn dùng mạng của Sơ Kiến Thành để đổi lấy mạng của con hắn, Ninh Hoắc Đông rất sợ Sơ Địch sẽ vì thế mà một lần nữa rời đi. Hắn có thể không sợ trời sợ đất, không sợ bất kỳ sự chừng phạt tàn nhẫn nào nhưng hắn cũng biết sợ khi để mất cô!

“A Đông, anh nên hỏi tôi liệu tôi có vì chuyện này mà hận anh hay không? Không phải thứ quan trọng nhất là cái này hay sao?”

Ninh Hoắc Đông khao khát có được tình yêu của Sơ Địch, thứ hắn nên quan tâm không phải là hận thù trong lòng cô hay sao? Ninh Hoắc Đông dạo gần đây vô cùng kỳ quái, Sơ Địch không biết có phải bản thân cô đã quá nhạy cảm hay không nhưng cô liên tục cảm thấy hắn đối với cô là thật lòng. Sơ Địch trước giờ không tin Ninh Hoắc Đông sẽ đem lòng yêu cô, nhưng hiện tại sự hoài nghi ấy đã có chút lung lay.

“Em hận tôi hay không đấy là cảm xúc trong lòng em, tôi không quản được. Tôi chỉ cần biết em có vì Sơ Kiến Thành mà rời khỏi tôi hay không. A Địch, em sẽ đi chứ?”

“Nếu tôi nói tôi sẽ đi, anh sẽ cho tôi đi sao? Ninh Hoắc Đông, kể từ khi anh giết ba tôi, anh đã sớm chuẩn bị mọi thứ để khiến tôi không thể rời khỏi anh chứ đừng nói là rời khỏi thành phố Cảnh Dương. Tôi đã quá hiểu anh rồi, đừng hỏi những câu thừa thãi nữa.”

Sơ Địch biết hắn sẽ không cho cô cơ hội trốn chạy, hơn nữa Sơ Địch cũng sẽ không lựa chọn rời khỏi hắn. Ba cô đã mất, cô càng phải ở bên cạnh Ninh Hoắc Đồng để bảo vệ mẹ và em trai. Kể từ khi trở về thành phố Cảnh Dương, Sơ Địch luôn nhờ người hỏi thăm tin tức của Mạc Ngọc Linh và Sơ Kỳ Nhiên nhưng đều không nhận lại được gì. Cô không thể hỏi trực tiếp hắn, nên chỉ có thể tự mình nỗ lực tìm kiếm.

“A Địch, em sai rồi! Đây vốn không phải là câu hỏi thừa thãi. Nếu như em nói em sẽ rời đi tức là trong lòng em luôn không can tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi. Đã không can tâm tình nguyện thì tôi phải biến nó thành can tâm tình nguyện chứ? Cái tôi cần là suy nghĩ của em, chứ tôi luôn biết rằng em không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”

Chỉ cần Sơ Địch có suy nghĩ muốn rời khỏi hắn, Ninh Hoắc Đông nhất định sẽ dùng mọi cách để xóa bỏ triệt để suy nghĩ của cô.

Mưa vẫn rất lớn, dường như không có dấu hiệu muốn giảm. Sơ Địch đứng dưới tán ô của Ninh Hoắc Đông, cả người cô bỗng run lên bần bật, không biết là vì lạnh hay là vì cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của hắn.

“Anh nghĩ nhiều rồi. Nếu tôi muốn chạy trốn đã sớm chạy từ một năm trước rồi. Mưa lớn hơn rồi, chúng ta trở về nhà đi.”

Ninh Hoắc Đông nghiêng người ra một bên, hắn giúp Sơ Địch mở cửa xe. Khóe miệng vì lời nói của cô mà như ẩn như hiện một nụ cười vui vẻ. Hắn không biết là cô có để ý hay không, nhưng hắn vô cùng hài lòng khi nghe cô nhắc tới một chữ ‘nhà’. Ninh gia đã trở thành nhà của cô và hắn!

[ … ]

“Sơ Địch, cô điên rồi sao? Cô muốn giết Từ Thu Tuyết?”

Trái với thái độ đầy bất ngờ của Phó Tĩnh, Sơ Địch vô cùng bình tĩnh. Cô khuấy đều ly café trước mặt cho nó nguội bớt, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Tĩnh, Sơ Địch bật cười.



“Có muốn giết cũng không thể giết được vào thời điểm hiện tại.”

Ninh Hoắc Đông tuy không nói nhưng Sơ Địch đoán hắn vẫn còn giận cô về chuyện của đứa bé đầu lòng thế nên Sơ Địch không dám chắc hắn sẽ bảo vệ cô khỏi sự truy cùng đuổi tận của nhà họ Từ. Trong thời điểm hiện tại, Sơ Địch chỉ có thể tạm thời tha mạng cho Từ Thu Tuyết, đợi đến khi mối quan hệ giữa cô và hắn gió yên biển lặng, đến khi ấy lấy mạng cô ta cũng không muộn.

“Vậy cô muốn làm gì? Từ Thu Tuyết phía sau lưng còn có Từ gia. Thế lực của Từ gia và Ninh gia là ngang bằng, đến Ninh Hoắc Đông cũng không nắm chắc phần thắng nếu như phải phân thắng bại. Sơ Địch, cô vẫn nên điều dưỡng cơ thể của mình một thời gian đi, bác sĩ nói phụ nữ trong thời gian ở cữ cần phải được nghỉ ngơi.”

“Phó Tĩnh, trước khi về nước tôi đã căn dặn cô không được nhắc đến chuyện này, cô quên rồi sao?”

“Tôi không quên, nhưng nếu như tôi không nhắc, tôi sợ cô sẽ quên tình hình sức khỏe của mình. Sơ Địch, có những chuyện cứ nên chậm rãi thì tốt hơn.”

“Chậm rãi? Từ Thu Tuyết khiến ba tôi chết thảm dưới tay của Ninh Hoắc Đông, tôi không giết cô ta đã là nể mặt lắm rồi. Phó Tĩnh, tôi nhất định phải hành hạ cô tôi, khiến cô ta sống không bằng chết.”

Nếu không có Từ Thu Tuyết, Ninh Hoắc Đông sẽ không phát hiện ra chuyện kia, càng không có chuyện ba cô bị hắn đưa đến Ninh gia. Hơn nữa với tình cảm mà Từ Thu Tuyết dành cho Ninh Hoắc Đông thì cô ta sớm muộn cũng phải trừ khử, nếu không sẽ làm liên lụy đến kế hoạch của Sơ Địch.

Phó Tĩnh nhìn thấy rất rõ sự phẫn nộ trong ánh mắt của Sơ Địch. Cô chẳng cảm thấy một Sơ Địch như thế này hết sức lạ lẫm. Một năm qua, Phó Tĩnh không ngờ Sơ Địch lại thay đổi nhiều như thế… Cái chết của Thẩm Thế Mạt và nhà họ Thẩm đã tác động không hề nhỏ đến con người của cô. Phó Tĩnh không biết sự thay đổi của Sơ Địch này là tốt hay là xấu… Tốt, nó có thể giúp cô chống đỡ sự tàn nhẫn của Ninh Hoắc Đông. Xấu, nó cũng có thể biến cô thành một con ác quỷ.

“Phó Tĩnh, cô chỉ cần làm theo kế hoạch này của tôi là được.”

[ … ]

Nhận được tin Từ Thu Tuyết đến quán bar uống rượu, Sơ Địch liền đến ngay. Cô lựa một vị trí cách cô ta không quá xa để có thể thuận tiện quan sát mọi thứ. Sơ Địch nháy mắt với tên pha chế, hắn ta hiểu ý của cô liền đưa cho Từ Thu Tuyết một ly rượu đã được pha chế sẵn.

“Từ tiểu thư, ly rượu này là được chuẩn bị riêng cho cô. Nó quý phái và quyến rũ, giống như cô vậy.”

Tên pha chế đẩy ly rượu đến trước mặt Từ Thu Tuyết. Từ Thu Tuyết cũng chẳng hề có chút nghi ngờ, bởi những chuyện như thế này cô ta đã quá mức quen thuộc. Từ Thu Tuyết dùng nụ cười để đáp lại ‘ý tốt’ của tên pha chế, sau đó cô ta ngẩng đầu, uống sạch ly rượu. Khi được chiếc ly trống rỗng xuống mặt bàn, Từ Thu Tuyết liền nói.

“Một chai rượu như cũ.”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nghe câu trả lời của tên pha chế tầm mắt đột nhiên trở nên mờ đi, và cuối cùng là tối sập lại. Trước khi mất đi ý thức, Từ Thu Tuyết đã nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc. Giọng nói này không phải của Ninh Hoắc Đông, mà là của Sơ Địch. Từ Thu Tuyết cố gắng muốn mở mắt ra để kiểm chứng lại một lần nữa, nhưng lại không thể nào, thuốc trong ly rượu đã quá mạnh.



Sơ Địch tiến đến chỗ của Từ Thu Tuyết, cô mỉm cười, cầm cốc nước lọc bên cạnh dội thẳng xuống đầu của cô ta.

“Từ Thu Tuyết, trò chơi mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Không phải là cô luôn tự cho mình là giỏi ư? Vậy để tôi cho cô biết cô rốt cuộc là giỏi bao nhiêu phần.”

“Còn không mau đưa cô ta lên trêи kia.”

Việc cần làm cũng đã làm xong, Sơ Địch không cần phải ở lại quán bar thêm nữa. Cô vừa xoay người muốn rời đi liền nhìn thấy Trình Thâm đang ngồi cách đó không xa, nơi hắn ngồi là vị trí mà Sơ Địch vừa dùng để quan sát Từ Thu Tuyết. Sơ Địch vốn muốn làm như không nhìn thấy hắn, nhưng Trình Thâm lại là người bắt chuyện với cô.

“Sơ tiểu thư, cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?”

Trình Thâm trêи tay vẫn còn cầm theo ly rượu. Hắn đi về phía của Sơ Địch, cơ thể to lớn chắn ngang lối đi của cô. Ban nãy, hắn đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện mà Sơ Địch làm. Chỉ là Trình Thâm không hiểu cô vì sao lại trở về đây…

“Đội trưởng Trình tôi không có lời nào muốn nói với anh cả.”

“Chí ít cô cũng nên có lời cảm ơn tôi, không phải sao? Sơ Địch, cô quên chuyện vào một năm về trước rồi à?”

“Cảm ơn? Nếu không nhờ chuyện của tôi, anh và Phó Tĩnh cũng không đi đến ngày hôm nay đâu.”

Sơ Địch lạnh nhạt đáp trả Trình Thâm. Cô biết Phó Tĩnh vì muốn đưa cô ra nước ngoài đã nhờ đến sự giúp đỡ của Trình Thâm, nhưng để có được sự giúp đỡ ấy, Phó Tĩnh phải chấp nhận làm bạn gái của hắn trong vòng hai tháng, Hai tháng này, Phó Tĩnh và Trình Thâm đã tu thành chín quả.

Nhắc đến Phó Tĩnh, gương mặt Trình Thâm không còn vẻ sắc bén nữa. Hắn cười nhạt, không nhiều lời với Sơ Địch nữa mà đi thẳng vào chủ đề chính.

“Nhất quyết muốn rời khỏi Ninh Hoắc Đông mà hiện tại lại quay về đây, Sơ Địch, cô đang muốn làm gì? Hoắc Đông là bạn của tôi, tôi sẽ không để cô làm hại cậu ấy.”

“Đội trưởng Trình quản hơi nhiều chuyện rồi. Chuyện giữa tôi và Ninh Hoắc Đông không đến lượt anh xen vào, hơn nữa Ninh Hoắc Đông chắc chắn cũng không cho phép anh nhúng tay.”

“Sơ Địch, cô không sợ tôi nói những chuyện hôm nay cô làm với Từ Thu Tuyết cho Hoắc Đông nghe sao? Không cần tôi nói cô cũng biết quan hệ giữa Từ gia và Ninh gia là gì rồi chứ?”

Sơ Địch huých vào người Trình Thâm, cô bước qua người hắn, trước khi đi còn không quên đáp lại.

“Dù anh có nói, Ninh Hoắc Đông cũng không để tôi đi đâu.”