Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 67: Bại trong tay Ninh Hoắc Đông




Đến tận tối muộn, Ninh Hoắc Đông mới đến gặp Bành Dược. Hắn mang theo một bộ dạng mệt mỏi, không buồn nhìn đến Bành Dược mà trực tiếp ngả người ra ghế, hai mắt nhắm chặt lại. Còn Bành Dược thì gấp gáp vô cùng, không ngừng ở bên tai Ninh Hoắc Đông làm loạn.

“Ninh Hoắc Đông, cậu phải giúp tôi, lần này cậu phải giúp tôi!”.

Tình thế hiện tại của Bành Dược quả thực rất xấu. Không chỉ không giữ nổi chức vị bộ trưởng kinh tế mà còn có khả năng mất cả mạng sống. Những bằng chứng mà Đình Hâm có được đều là điểm trí mạng của ông ta, đều là những lưỡi dao sắc nhọn có thể đoạt mạng Bành Dược.

Bành Dược biết tình thế của mình khó xoay chuyển. Nhưng ông ta làm sao chấp nhận buông bỏ mọi thứ? Để đặt được đến thành quả như ngày hôm nay Bành Dược đã hi sinh quá nhiều, ông ta đến đoạn tình cảm mà bản thân ông ta trân trọng nhất cũng nhẫn tâm vứt đi không phải là để đi đến bước đến này. Ninh Hoắc Đông bây giờ chính là hi vọng duy nhất của Bành Dược.

Ninh Hoắc Đông vẫn không mở mắt nhìn Bành Dược, hắn lười biếng lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt khiến người ta sợ hãi.

“Ông có thể để tôi nghỉ ngơi một chút không? Tôi đã ngồi trong phòng họp cả ngày nay rồi”.

Ninh Hoắc Đông hôm nay quả thực rất bận rộn. Trong giới thương trường ai mà không biết Bành Dược chính là hậu thuẫn của tập đoàn Ninh thị. Hiện tại Bành Dược xảy ra chuyện, Ninh thị làm sao có thể không lung lay. Tuy chuyện của Bành Dược ảnh hưởng không nhiều đến tập đoàn nhưng vẫn có một số thứ cần Ninh Hoắc Đông đích thân giải quyết.

Ninh Hoắc Đông biết trong giới chính trị đấu đá rất khốc liệt, tình cảnh hiện tại của Bành Dược hắn đã có thể dự tính đến từ rất lâu. Vậy nên Ninh Hoắc Đông cực kỳ thông minh, ngoài mặt không hề để lộ mối quan hệ mật thiết giữa Bành Dược và tập đoàn Ninh thị, thế nên mới cứu Ninh thị thoát khỏi một nguy hiểm lớn/

Bành Dược nghe Ninh Hoắc Đông nói liền thức thời ngậm miệng. Dù trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng vẫn không dám lên tiếng làm phiền Ninh Hoắc Đông. Ông yên lặng kéo một chiếc ghế đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống. Không gian bốn phía đều chìm trong tĩnh lặng. Mãi một hồi sau, Ninh Hoắc Đông mới lên tiếng. Mà lời nói của hắn không khác gì tạt vào người Bành Dược một chậu nước lạnh.

“Tôi có thể giúp ông an toàn rời khỏi đây, nhưng không thể giúp ông bình an quay trở về ngồi trêи chiếc ghế bộ trưởng bộ kinh tế”.

Đến gặp Bành Dược, Ninh Hoắc Đông đã đắn đo rất lâu. Bành Dược cũng được tính như là ân nhân của hắn nên hắn làm sao có thể bỏ ông trong lúc này. Nhưng thứ Ninh Hoắc Đông có thể làm chỉ có bao nhiêu đấy thôi. Hắn có thể giúp Bành Dược giữ lấy mạng sống nhưng không thể giúp Bành Dược giữ lấy quyền lực.

“Ninh Hoắc Đông, cậu không thể làm như thế! Khi tôi còn có quyền lực trong tay không phải vẫn luôn chiếu cố Ninh thị các người sao? Hơn nữa hiện tại tôi rơi vào hoàn cảnh như bây giờ còn không phải do người phụ nữ bên cạnh cậu sao? Ninh Hoắc Đông, tôi đã từng nhắc nhở cậu rồi, Sơ Địch không phải là loại người đơn giản, để cô ta ở bên cạnh cậu chỉ càng làm hại cậu hơn mà thôi”.

Khi Quan Hàm Dương xảy ra chuyện Bành Dược đã có ý tốt nhắc nhở Ninh Hoắc Đông. Nhưng Ninh Hoắc Đông vì không nghe mà dẫn đến kết quả như bây giờ, tất cả đều là tại hắn.

Ninh Hoắc Đông nghe thấy tên của Sơ Địch được phát ra từ miệng của Bành Dược thì rất không vui. Hắn bất chợt ngồi thẳng người, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh buốt.

“Chuyện của ông đừng lôi người phụ nữ của tôi vào. Bành Dược, có biết tại sao tôi chỉ giúp ông giữ lấy mạng sống mà không giúp ông giữ chặt quyền lực không? Bởi vì ông không tin tưởng tôi…”.

Ninh Hoắc Đông nói đến đây thì dừng lại. Hắn liếc nhìn Bành Dược, thấy dáng vẻ ngu ngốc của ông ta liền chậm rãi bổ sung.

“Không tin tưởng người của tôi chính là không tin tưởng tôi”.

Bành Dược luôn luôn cho rằng Sơ Địch ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông sẽ làm hại hắn. Điều này khiến hắn cực kỳ không vừa ý. Thực ra, Ninh Hoắc Đông đã sớm có ý định dừng chuyện hợp tác với Bành Dược, nhưng vì không tìm thấy thời cơ nên hắn vẫn luôn chần chừ. Hiện tại thời cơ đã đến, Ninh Hoắc Đông đương nhiên phải hành động ngay!

“Ninh Hoắc Đông, cậu bị người phụ nữ ấy mê muội rồi! Có ngày cậu sẽ chết trong tay cô ta thôi! Ninh Hoắc Đông cả đời thông minh không ngờ kết cục sẽ lại là thân bại danh liệt vì một người phụ nữ”.

Bành Dược cười chế giễu. Một người đàn ông thành công là một người đàn ông bạc tình, tàn nhẫn. Năm xưa khi Ninh Hoắc Đông gặp khó khăn, Bành Dược đưa tay giúp đỡ cũng vì nghĩ hắn là một người bạc tình, tương lai ắt sẽ làm nên được chuyện lớn. Nhưng không ngờ Bành Dược lại nuôi ong tay áo.

“Sơ Địch sẽ không làm hại tôi, Bành Dược, ông nghe rõ không?”.

Ngữ khí của Ninh Hoắc Đông đã giảm xuống. Hắn vẫn luôn niệm tình cũ mà nhẫn nhịn không tức giận với Bành Dược. Nhưng Ninh Hoắc Đông cũng chỉ có giới hạn nhất định.

“Càng tin tưởng vào cô ta thì chỉ khiến cậu càng bước tới con đường chết một cách nhanh hơn. Ninh Hoắc Đông, nếu vì cô ta mà cậu lựa chọn bỏ rơi tôi cậu sẽ hối hận, sẽ rất hối hận. Vì một người phụ nữ mà đánh đổi nhiều như vậy, có đáng không?”.

Nghe những lời mà Ninh Hoắc Đông nói Bành Dược không ngu ngốc đến mức không nhận ra hắn vì sao lại không chịu giúp ông. Chỉ bởi vì Bành Dược cho rằng Sơ Địch sẽ hại hắn nên Ninh Hoắc Đông mới lựa chọn như vậy…

Ninh Hoắc Đông đứng dậy, hắn chẳng biết từ khi nào đã đi ra tới tận cửa, gần bước ra ngoài đến nơi. Nghe thấy câu hỏi của Bành Dược, Ninh Hoắc Đông liền quay đầu, hắn trầm ngâm một lúc lâu, tựa hồ như đang suy xét.

“Đáng!”.

Ninh Hoắc Đông cho Bành Dược một đáp án đơn giản nhưng cũng đầy kiên định. Hắn không thay đổi vì bất kỳ người nào, hắn chỉ thay đổi và chấp nhận đánh đổi vì một người phụ nữ tên là Sơ Địch. Những chuyện hắn làm vì cô Ninh Hoắc Đông đều cho rằng là đáng!

[ … ]

Chuyện của Bành Dược rất nhanh đã có kết quả, ông ta bị tước đi chức vị bộ trưởng bộ kinh tế. Theo luật pháp, tội danh của Bành Dược có thể bị xử bắn nhưng Ninh Hoắc Đông đã vận dụng quan hệ của mình giữ được mạng sống cho Bành Dược. Hắn đã hứa với ông là sẽ bảo vệ ông an toàn rời khỏi đây, dĩ nhiên là phải làm đến cùng. Ninh Hoắc Đông sắp xếp cho Bành Dược sinh sống trong một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố. Bành Dược tuy không can tâm nhưng lại không thể làm gì khác.

Thế lực của Bành Dược trong giới chính trị đã hoàn toàn biến mất. Chức vị bộ trưởng kinh tế lại một lần nữa được để trống. Ai nấy đều đang lăm le đến chiếc ghế này, vì thế một trận chiến đẫm máu lại được dấy lên trong giới chính trị.

Đình Hâm mấy ngày hôm nay không hề rảnh rỗi, bà bận tối mặt tối mũi đều có thể kéo được số phiếu của mình lên mức cao nhất. Sơ Địch đứng trong bóng tối âm thầm giúp sức Đình Hâm. Nếu như Đình Hâm có thể ngồi lên chiếc ghế này cũng đồng nghĩa với việc thế lực của Sơ Địch được mở rộng.

Sơ Địch trăm tính vạn tính để có thể đá được Bành Dược ra khỏi giới chính trị, mục đích cũng chỉ có một chính là để Đình Hâm thay thế ông ta, để bà trở thành cánh tay đắc lực giúp cô đối phó với Ninh Hoắc Đông. Hiện tại Sơ Địch chỉ còn cách thành công một bước ngắn ngủi.

Sơ Địch bận rộn Ninh Hoắc Đông cũng không hề nhàn rỗi. Bành Dược đã không còn tác dụng, Ninh thị cũng không có người chống lưng trong giới chính trị, Ninh Hoắc Đông cũng làm sao có thể chịu ngồi yên. Khi Bành Dược vừa tiếp nhận điều tra, Ninh Hoắc Đông đã âm thầm sắp xếp mọi thứ.

Sơ Địch một lòng muốn đẩy Đình Hâm lên chiếc ghế bộ trưởng bộ kinh tế, Ninh Hoắc Đông cũng một lòng muốn giúp người của hắn. Hai người vì mục đích cá nhân đều dốc hết sức mình. Nhưng đến cuối cùng Sơ Địch vẫn bại trong tay Ninh Hoắc Đông.

“Người trúng cử chức vị bộ trưởng bộ kinh tế là Bạc Trọng!”.

Sơ Địch nhìn chằm chằm trêи màn hình tivi, ánh mắt bỗng trở nên vô hồn. Sáng nay, số phiếu của Bạc Trọng vẫn còn cách Đình Hâm một khoảng rất lớn vì sao người chiến thắng lại có thể là Bạc Trọng được chứ?

Sơ Dịch vất vả suốt thời gian qua đâu chỉ vì kết quả này?

Ninh Hoắc Đông ngồi phía sau âm thầm quan sát biểu cảm của Sơ Địch. Biểu cảm của cô lúc này đều được viết lên trêи mặt, những thắc mắc trong lòng Ninh Hoắc Đông cũng tự khắc có đáp án. Hắn nhíu mày một cái, sau đó bật dậy đi đến bên cạnh Sơ Địch. Hắn từ phía sau ôm lấy cô, đầu tựa lên bả vai cô. Ninh Hoắc Đông ẩn ý buông một câu hỏi.

“Em dường như rất thất vọng về kết quả này, đúng không? Đình Hâm hay là Bạc Trọng có thể ngồi lên chức vị bộ trưởng kinh tế, tôi thấy em rất để tâm”.

Sơ Địch có chút giật mình vì lời nói của Ninh Hoắc Đông. Cô vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Sơ Địch xoay người, chui vào lòng ôm chặt lấy hắn, cười nhẹ.

“Chuyện của giới chính trị tôi trước giờ không hề quan tâm làm sao có thể thất vọng vì mấy thứ này?”.

Ninh Hoắc Đông tỏ ra không tin tưởng, trầm giọng hỏi cô.

“Vậy sao?”.

“Đúng vậy. Anh nhìn nhầm rồi, tôi không hề thất vọng chỉ cảm thấy có chút bất ngờ, rõ ràng là phiếu của Đình Hâm cao hơn, nhưng Bạc Trọng vẫn có thể chiến thắng…”.

Sơ Địch cắn chặt răng, cố gắng nhẫn nhịn thái độ của mình. Đến cuối cùng cô vẫn thất bại, dù Sơ Địch có cố gắng đến đâu kết quả vẫn là bại trong tay Ninh Hoắc Đông.

Ninh Hoắc Đông siết nhẹ eo cô. Hắn ghé vào tai Sơ Địch, không rõ ý tứ buông một câu.

“A Địch, có những chuyện không thể gấp gáp”.