Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 64: Thân phận thật sự của đứa con nuôi




Sơ Địch đích thực là không có một chút ký ức gì về chuyện mà bọn họ nói. Vậy nên chỉ có một khả năng duy nhất chính là lời nói kia là giả, không phải sự thật. Bản thân cô là người trong Sơ gia chẳng nhẽ lại không biết trong gia đình mình có bao nhiêu thành viên? Nhưng Sơ Địch đến mức này lại bắt đầu trở nên mơ hồ bởi vì người kia nói với cô bằng ngữ điệu vô cùng chắc chắn.

“Cậu thật sự khẳng định ba mẹ mình có con nuôi sao? Hơn nữa còn lại nhận nuôi trước khi mình sinh ra?”.

Sơ Địch nghi hoặc, lên tiếng hỏi một lần nữa. Trong đầu Sơ Địch hiện tại vô cùng rối loạn. Không hiểu vì sao trong người cô lại có một cảm giác cực kỳ bất an, giống như chuyện của đứa con nuôi này sẽ trở thành một thứ gì đó gây tổn thương đến Sơ Địch.

“Tất nhiên rồi. Hồi trước ba mẹ mình có đến nhà cậu tham dự bữa tiệc chào mừng thành viên mới mà. Nhưng chỉ là không hiểu vì sao khoảng một thời gian lâu sau đó không ai con nghe tin tức về đứa con nuôi mà ba mẹ cậu nhận nuôi nữa”.

Có lẽ khoảng thời gian ấy phải nói đến năm Sơ Địch năm tuổi, một biến cố bất ngờ ập đến kéo theo sự thay đổi của rất nhiều chuyện, bao gồm cả cuộc sống của cô và đứa con nuôi kia.

Sơ Địch càng nghe càng không hiểu chuyện, càng cảm thấy có một chút sợ hãi, lo âu len lỏi trong lòng. Nhận một đứa con về nuôi không phải là chuyện xấu vì sao ba mẹ lại giấu giếm cô? Vì sao Sơ Đich lại luôn cảm thấy chuyện này mọi người đều biết hết cả chỉ có một mình cô lại không biết thứ gì… Sơ Địch phải tìm cơ hội hỏi rõ Sơ Kỳ Nhiên mới được!

Sơ Địch vẫn còn đang thất thần xung nghĩ, hoàn toàn không để tâm những người xung quanh đang nghị luận gì về mình. Có người nói cô đang diễn kịch, có người lại nói cô thật đáng thương vì gia đình sụp đổ, còn có người cười nhạo cô…

Sơ Địch vốn đang đứng bên hồ bơi, bỗng có một người phục vụ đi qua, không biết là do cố ý hay vô tình mà người này va một cái rất mạnh vào người Sơ Địch khiến cô ngã xuống hồ bơi. Sơ Địch từ nhỏ đã rất sợ nước.

Hồ bơi tuy không sâu, cũng không đủ để lấy mạng người nhưng vì do ám ảnh tâm lý nên Sơ Địch không có cách nào có thể tự mình lên bờ. Đám người kia vẫn tưởng là cô đang diễn kịch nên chỉ im lặng đứng một bên cười cợt, bỏ mặc Sơ Địch đang không ngừng vùng vẫy trong hồ bơi.

Chợt có một tiếng động lớn, không biết từ đâu Ninh Hoắc Đông đã xuất hiện. Hắn lao xuống nhanh như bay bế Sơ Địch từ dưới nước lên bờ.

Ngụy Sinh liền vội đưa cho hắn một khăn tắm lớn. Ninh Hoắc Đông nhận lấy, hắn choàng lên người Sơ Địch. Nhìn thấy sự xuất hiện của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch có hơi bất ngờ. Có lẽ vì trúng gió nên cơ thể Sơ Địch đã bị cảm lạnh, cô ho khù khụ ấy tiếng.

“Ninh Hoắc Đông, sao anh lại ở đây?”.

Ninh Hoắc Đông hừ lạnh. Hắn ôm chặt lấy Sơ Địch, sau đó lấy thêm một cái khăn tắm khác giúp cô lau khô tóc, vừa lau vừa cằn nhằn.

“Tôi mà không xuất hiện ở đây thì ai bế em từ dưới nước lên hả?”.

Nói xong hắn liền quay đầu nhìn về đám bạn học của Sơ Địch. Ánh mắt Ninh Hoắc Đông vô cùng lạnh lẽo quét qua từng người một khiến bọn họ không tự chủ mà run lên một cái.

Kỳ thực, đám người này đã sớm nghe nói Sơ Địch chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của Ninh Hoắc Đông. Nhưng Ninh Hoắc Đông là người đàn ông như thế nào, làm sao có thể nhìn trúng vị tiểu thư đã thất thế là Sơ Địch, vì vậy bọn họ không tin. Nhưng khi nhìn thấy Ninh Hoắc Đông xuất hiện ở đây, còn không quan tâm đến bất cứ điều gì mà nhảy xuống cứu Sơ Địch, bọn họ đã tin rồi! Ai nấy đều không ngừng cầu nguyện rằng Ninh Hoắc Đông sẽ nể tình Sơ Địch ma tha cho hành động ngày hôm nay của bọn họ…

“Ninh Hoắc Đông, anh theo dõi tôi…”.

Sơ Địch tỏ ra không vui. Nhìn thấy cô cau mày, Ninh Hoắc Đông vội vàng lên tiếng giải thích.

“Tôi làm sao có thể theo dõi em được chứ? Gặp được em ở đây chỉ là tình cờ mà thôi, tôi nói chuyện với đối tác ở bên trong khách sạn này”.

Ninh Hoắc Đông sợ Sơ Địch không tin tưởng liền đánh mắt lên nhìn Ngụy Sinh. Ngụy Sinh hiểu ý hắn. tiếp lời rất nhanh.

“Sơ tiểu thư, Ninh tổng và tôi đích thực là đến đây để gặp đối tác. Vừa bước vào đã nhìn thấy cô rơi xuống hồ bơi, Ninh tổng lo lắng cho cô liền vội vàng lao xuống cứu cô lên”.

Ngụy Sinh không hiểu vì sao Ninh Hoắc Đông lại nói dối Sơ Địch. Hắn vốn dĩ không có đến đây để gặp đối tác mà là cho người theo dõi Sơ Địch. Kể từ khi cô bước vào bên trong khách sạn, xe của Ninh Hoắc Đông vẫn luôn đỗ ở ngoài, đỗ ở nơi mà chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy cô.

“Ninh Hoắc Đông, tôi muốn về rồi, cảm thấy có chút lạnh”.

Sơ Địch không muốn truy cứu chuyện này nữa bởi thứ cô quan tâm bây giờ không phải là chuyện Ninh Hoắc Đông có theo dõi cô hay không mà là chuyện đứa con nuôi của nhà họ Sơ, cũng tức là người anh thần bí của cô và Sơ Kỳ Nhiên.

“Được, tôi đưa em về. Ngụy Sinh, gọi điện cho Hạ quản gia nói bà ấy nhanh chóng pha một cốc trà gừng, khi Sơ Địch trở về cần uống ngay”.

[ … ]

Để giải đáp thắc mắc trong lòng mình sáng ngày hôm sau Sơ Địch liền chạy đi tìm Thẩm Kiệt.

“Chị dạo này vẫn khỏe chứ?”.

Chuyện Sơ Địch mất đứa bé, Thẩm Kiệt đã nghe nói. Tuy chuyện này đối với hắn là chuyện tốt nhưng Thẩm Kiệt vẫn trách Ninh Hoắc Đông vì hành động quá tàn nhẫn của hắn ta. Thẩm Kiệt ngày nào cũng lo lắng cho Sơ Địch. Ngày nào cũng sợ Ninh Hoắc Đông sẽ làm tổn thương đến cô.

Sơ Địch lắc đầu. Cô dùng thìa khuấy đều cốc café trước mặt, mùi café thoang thoảng phảng phất xung quanh chóp mũi cô.

“Chị không sao”.

“Tiểu Nhiên, chị có chuyện muốn hỏi em”.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc qua đôi đồng tử của Sơ Địch khiến Thẩm Kiệt dường như không được lo lắng cho lắm. Hắn cứ nghĩ chuyện Sơ Địch hỏi sẽ có liên quan đến Thẩm Thế Mạt nên đã chuyện bị rất nhiều câu trả lời để có thể trấn an cô mà không để lộ kế hoạch của hắn và Thẩm Thế Mạt.

“Chị hỏi đi”.

Thẩm Kiệt nói.

“Nhà họ Sơ chúng ta, ngoài em và chị thì ba mẹ có phải là còn có một người con nuôi nữa đúng không? Tức là em và chị còn có một người anh trai nữa?”.

Sơ Địch biết người có thể giải đáp thắc mắc trong lòng cô chỉ có mình Thẩm Kiệt, thế nên cô liền chạy đi tìm hắn. Chừng nào còn chưa thể tìm ra đứa con nuôi kia là ai, chừng đó Sơ Địch vẫn chưa thể an tâm.

Thẩm Kiệt sững người một giây là vì hắn bất ngờ với câu hỏi của Sơ Địch nhưng rất nhanh Thẩm Kiệt đã trở lại bình thường còn có ý tạo ra một thái độ ngờ vực.

“Chúng ta còn có một người anh trai nuôi sao? Chị, chuyện này chị nghe ai nói đó?”.

Sơ Địch nheo hẹp mắt, âm thầm đánh giá Thẩm Kiệt. Hắn cũng giống như cô đều bất ngờ khi nghe thấy chuyện này. Nhưng không hiểu vì sao Sơ Địch lại cảm thấy Thẩm Kiệt giống như là đang nói dối, hắn đang che giấu cô chuyện gì đó.

“Em cũng không biết chuyện này?”.

Sơ Địch hỏi lại một lần nữa. Đôi bàn tay nhỏ bé vì không yên tâm mà hết đan chặt lại với nhau lại mở ra.

“Không phải là không biết chuyện này mà là chuyện này hoàn toàn không thể có khả năng xảy ra. Chị, có phải chị ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông nhiều quá nên đã sinh ra ảo giác rồi không? Chị nhanh chóng cùng em với anh Thẩm Biên chở về Thẩm gia đi. Ở cạnh người đàn ông ấy mãi không phải là chuyện tốt đâu”.

Thẩm Kiệt nhân cơ hội này liền khuyên Sơ Địch mau chóng rời đi. Hắn cố tình viện cớ Sơ Địch ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông mà sinh ra ảo giác để bác bỏ chuyện nhà họ Sơ có thêm một người con nuôi. Tuy Thẩm Kiệt hành xử rất cẩn thận nhưng Sơ Địch vẫn không một chút tin tưởng hắn. Trực giác của cô rất mãnh liệt, nó cho cô biết là Thẩm Kiệt vẫn đang nói dối cô!

“Tiểu Nhiên, có chuyện gì thì nói thẳng với chị, đừng giấu giếm. Chị hỏi em một lần nữa nhà họ Sơ có phải là có một đứa con nuôi không?”.

Sơ Địch vẫn cố tình truy hỏi đến cùng. Ngày hôm na cô chắc chắn phải điều tra được thân phận của kẻ đó nếu không lòng Sơ Địch sẽ không được yên…

“Em giấu chị làm gì chứ. Chị, ba mẹ chúng ta ngoài chúng ta ra thì chẳng có người con nào nữa. Có phải dạo gần đây Ninh Hoắc Đông lại làm gì chị không? Chị, chị thật sự không sao chứ?”.

“Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Ninh Hoắc Đông…”.

Sơ Địch thở dài, có phần bất lực nói. Hai người nói đi nói lại cũng không đạt được kết quả gì, Thẩm Kiệt nói hắn có việc gấp nên đã trở về rồi. Trong quán café chỉ còn lại một mình Sơ Địch.

Sơ Địch ngẩn người nhìn ra cảnh vật bên ngoài kia. Vi sao cô lại luôn cảm thấy chuyện đứa con nuôi nhà họ Sơ có liên quan rất nhiều đến gia đình cô… Lời nói của Thẩm Kiệt, Sơ Địch rất chắc chắn là hắn đang nói dối.

Sơ Địch suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định gọi định gọi điện cho Phó Tĩnh.

“Điều tra giúp tôi xem có phải năm xưa ba mẹ tôi đã từng nhận một người con nuôi không? Tôi muốn nhận kết quả trong thời gian ngắn nhất”.

Sơ Địch không cúp điện thoại mà cứ để đó để chờ kết quả từ Phó Tĩnh. Rất nhanh cô đã nhận được hồi đáp, mà hồi đáp này khiến sắc mặt Sơ Địch liền chuyển thành trắng bệch, hai bàn tay nhỏ bé như chạm phải băng mà run lẩy bẩy.

“Sơ Địch, chuyện cô nhờ tôi điều tra đã có kết quả rồi. Trước khi sinh cô ra, ba mẹ cô đích thực đã đến cô nhi viện X nhận một đứa bé trai về nuôi, và còn đặt tên cho nó là Sơ Chủ Trình. Điều quan trọng hơn phải kể đến thân phận thật sự của đứa bé… Sơ Địch, Sơ Chủ Trình năm xưa chính là Ninh Hoắc Đông hiện tại”.