Ninh Hoắc Đông không phải không tin vào năng lực làm việc của Trình Thâm, chỉ là hắn không thể chờ thêm một giây nào nữa. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Sơ Địch bình an. Ngụy Sinh nhận được lệnh của Ninh Hoắc Đông liền lập tức đi điều người đến.
[ … ]
Bên trong nhà hàng, vẫn là khung cảnh hỗn loạn như khi trước. Từng người tham dự vào trò chơi biến thái của tên cầm đầu chỉ duy nhất có một mình Sơ Địch sống sót. Trò chơi sự thật và thử thách ấy dường như chỉ là công cụ giết người của hắn ta.
Sơ Địch cứ nghĩ mãi không biết vì sao hắn lại không động thủ giết cô. Cô cảm nhận rất rõ ràng, bản thân mình được tên cầm đầu đối xử rất đặc biệt. Sơ Địch theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hay, vừa hay cũng bắt gặp hắn đang nhìn về phía cô. Một lần nữa nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, ôn nhu kia, lòng Sơ Địch liền lạnh buốt. Cô dường như đã mơ màng nhận ra thân phận của tên cầm đầu, cũng dường như đã đoán được mục đích của vở kịch khủng bố.
Nhưng Sơ Địch vẫn chưa dám chắc chắn bởi tên cầm đầu dùng máy biến thanh để thay đổi giọng nói. Cộng thêm từ đầu đến cuối hắn đều bị kín mặt mũi khiến Sơ Địch nhìn không ra hắn là ai.
Sơ Địch nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách, chính là tạo phản. Nếu như hắn nổ súng bắn chết cô, coi như Sơ Địch không may mắn, còn nếu như hắn vẫn giống như lần trước buông tha cho cô thì suy nghĩ trong lòng của Sơ Địch chắc chắn đúng 100%.
Sơ Địch không dám chần chừ nữa. Cô bật dậy thật nhanh, trong lúc không ai ngờ đến lao đến cửa ra vào, đập mạnh mấy cái, miệng không ngừng hét lớn.
“Cứu với! Ninh Hoắc Đông, tôi ở đây”.
Ninh Hoắc Đông nhìn thấy Sơ Địch qua khe cửa kính nhỏ trêи cánh cửa ra vào, hắn không nghĩ ngợi liền chạy tới, nhưng Trình Thâm đã vội ngăn hắn lại.
Trước khi Sơ Địch bị kéo về, cô đã nhìn thấy Ninh Hoắc Đông, nhìn thấy rất rõ dáng vẻ lo lắng trêи gương mặt điển trai của hắn. Gương mặt lúc nào cũng mang theo vẻ tàn nhẫn khiến người ta phát sợ ấy vậy mà cũng có lúc vì cô mà trở nên hoảng sợ như thế. Sơ Địch chợt cảm thấy nhẹ lòng, mọi tính toán trong lòng cũng không còn nặng nề như trước.
Đoàng!
Tiếng súng quen thuộc vang lên. Sơ Địch cứ ngỡ bản thân đã chết rồi. nhưng không, tên cầm đầu lại tiếp tục nã đạn lên bức tường phía sau lưng cô. Sơ Địch kinh ngạc trong một khắc ngắn ngủi, một khắc sau đó, cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn hành động của tên cầm đầu, Sơ Địch đã ngộ ra mọi chuyện.
Sơ Địch nhân lúc tên cầm đầu không để ý liền đưa tay kéo chiếc khăn đang bịt kín mặt hắn xuống. Một gương mặt lạ lẫm hiện ra trước mắt Sơ Địch, nhưng đôi mắt lại quen thuộc vô cùng. Sơ Địch sững sờ, cứ lùi mãi về sau, đến khi bản thân cô không cẩn thận suýt chút nữa ngã xuống thì tên cầm đầu đã đưa tay kéo cô lại.
Bàn tay của hắn đặt treo eo Sơ Địch, giữ chặt lấy cô. Hắn nói.
“Cẩn thận”.
Lần này máy biến thanh đã được gỡ xuống, âm thanh mà Sơ Địch nghe được hoàn toàn là âm thanh từ giọng nói của hắn.
Sơ Địch càng thất kinh, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Là Thẩm Biên sao? Thẩm Biên, thực sự là anh sao?”.
Tên cầm đầu không nói gì. Hắn nhìn xung quanh nhà hàng, chọn mọi nơi tương đối kín đáo rồi kéo Sơ Địch xuống đó.
“Thẩm Biên đã chết rồi, hiện tại chỉ có Thẩm Thế Mạt”.
Nhắc đến hai chữ ‘Thẩm Biên’, ánh mắt Thẩm Thế Mạt liền tối đi. Thẩm Biên là cái tên của sự thất bại, vậy nên Thẩm Thế Mạt không hề muốn nhắc đến một lần nào. Lần này hắn trở về, chỉ có thể chiến thắng!
Sơ Địch đương nhiên có nghe qua việc Thẩm gia nhận thêm một người con nuôi là Thẩm Thế Mạt, và khi tin tức này được công bố cô cũng đã đoán được rằng Thẩm Thế Mạt chính là Thẩm Biên. Chỉ là Sơ Địch vốn nghĩ, hắn thay đổi danh phận chỉ để cho cuộc sống thuận lợi hơn, chứ chưa từng nghĩ đến hắn sẽ lại một lần nữa trở về thành phố Cảnh Dương.
Quá khứ hắn đã không phải là đối thủ với Ninh Hoắc Đông. Thẩm Thế Mạt hắn nghĩ, hiện tại hắn có thể đối đầu với Ninh Hoắc Đông ư?
“Thẩm Biên anh điên rồi!”.
Sơ Địch không biết nói gì với hành động hiện tại của hắn, đúng là chỉ có thể hình dung bằng một chữ ‘điên’.
“Tiểu Nguyệt, hiện tại Ninh Hoắc Đông và đám cảnh sát ngoài kia đã cho rằng em bị anh nổ súng bắn chết rồi. Em mau nhân cơ hội rời khỏi đây có được không? Sau đó chúng ta sẽ lại trở về Thẩm gia, sẽ lại sống những ngày tháng vui vẻ của hai năm về trước”.
Thẩm Thế Mạt nắm lấy tay cô, giọng nói của hắn ngập tràn hi vọng. Trước mắt hắn lại mở ra viễn cảnh ngày ngày hắn và Sơ Địch cùng đi làm, sau đó lại cùng đi chung trêи một chiếc xe trở về nhà. Viễn cảnh tuy đơn giản nhưng lại ấm áp và đẹp đẽ biết bao.
“Thẩm Biên, anh vì sao vẫn không hiểu em là can tâm tình nguyện ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông? Không phải hắn ép buộc em mà là em can tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn”.
Sơ Địch hất tay Thẩm Thế Mạt ra, nói rõ ràng từ chữ cho hắn nghe. Dạo thời gian gần đây Ninh Hoắc Đông và Ngụy Sinh thường ra nước ngoài công tác, nói một cách dễ hiểu, Sơ Địch có rất nhiều cơ hội có thể trốn chạy. Nhưng vì sao cô vẫn lựa chọn ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông? Rất đơn giản bởi vì cô can tâm tình nguyện.
Thẩm Thế Mạt làm sao dám tin vào những lời này của Sơ Địch. Ở trong lòng hắn, cô vĩnh viễn hận chỉ muốn giết chết Ninh Hoắc Đông. Ở trong lòng hắn, cô luôn luôn muốn cùng hắn trở về Thẩm gia, làm một Thẩm Tư Nguyệt xinh đẹp. Thẩm Thế Mạt thà rằng tin tưởng cô bị Ninh Hoắc Đông ép buộc còn hơn tin rằng cô can tâm tình nguyện.
“Tiểu Nguyệt, ở trước mặt anh em không cần nói dối. Yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ đưa được em rời đi. Lần này, mọi chuyện đã được anh an bài ổn thỏa rồi”.
“An bài ổn thỏa trong lời anh nói chính là sắp xếp một vở kịch khủng bố ư? Thẩm Biên, anh vẫn tưởng rằng Ninh Hoắc Đông sẽ ngu ngốc mắc bẫy sao? Bài học lần trước anh vẫn chưa rút kinh nghiệm được ư?”.
Lần trước Thẩm Thế Mạt thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch cứ nghĩ hắn đã sớm lĩnh hội đủ rồi. Nhưng xem ra vẫn chưa phải.
Ninh Hoắc Đông hiện tại có thể không tỉnh táo. Nhưng một khi mọi chuyện qua đi, hắn chắc chắn sẽ truy cùng đuổi tận. Bên cạnh Ninh Hoắc Đông còn có Trình Thâm. Thân phận thật của Trình Thâm đâu đơn giản chỉ là một đội trưởng đội cảnh sát cỏn con. Ninh Hoắc Đông một khi muốn truy cùng đuổi tận ai, Trình Thâm chắc chắn sẽ giúp hắn.
Những chuyện này Thẩm Thế Mạt đương nhiên không thể hiểu và hiện tại Sơ Địch có giải thích cho hắn nghe hắn cũng không chịu tin.
“Thẩm Biên, hiện tại anh bắt em làm con tin. Em sẽ giúp anh kéo dài thời gian, chỉ cần khi thời cơ đến là anh có thể chạy trốn. Em tuyệt đối sẽ không để Ninh Hoắc Đông và đám cảnh sát có cơ hội bắt được anh. Như vậy có được không? Chúng ta kết thúc vở kịch nguy hiểm này đi!”.
Sơ Địch chưa có ý định rời xa Ninh Hoắc Đông vào lúc này, vậy nên cô làm sao có thể chấp nhận để Thẩm Thế Mạt đưa cô rời đi. Sơ Địch đã tính toán cẩn thận cho kế hoạch trả thù của mình, từng bước đi đều vô cùng thành công, cô tuyệt đối sẽ không bỏ đi!
Thẩm Thế Mạt hiểu tính cách cố chấp của cô. Hắn biết một khi cô không thì sẽ không thể ép buộc. Cô có sự cố chấp của cô, hắn cũng có sự cố chấp của hắn. Thẩm Thế Mạt lén lút ra hiệu cho Thẩm Kiệt, Thẩm Kiệt hiểu ý hắn liền chạy đến, bất thình lình đập mạnh vào gáy Sơ Địch một cái thật mạnh, cô liền ngất đi.
Thẩm Thế Mạt đỡ lấy Sơ Địch. Hắn bế cô xuống mật thất ở dưới nhà hàng, mật thất này có một con đường có thể dẫn ra ngoài. Vì kế hoạch ngày hôm nay, Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt đã chuẩn bị một cách cẩn thận. Mật thất này cũng là do hắn và Thẩm Kiệt làm.
Đưa Sơ Địch xuống mật thất, Thẩm Thế Mạt không ở lại lâu mà dặn dò Thẩm Kiệt.
“Đưa Tiểu Nguyệt đi chưa đi. Tiểu Kiệt, em phải cẩn thận đấy”.
Thẩm Thế Mạt là con cờ chính trong ván cờ, hắn phải tiếp tục diễn nốt vở kịch khủng bố vẫn còn đang dang dở nên tạm thời chưa thể rời đi, vậy nên chỉ có thể để Thẩm Kiệt đưa Sơ Địch ra ngoài trước.
Thẩm Kiệt cũng hiểu điều này, cũng biết thời gian không thể chờ lâu. Hắn nói với Thẩm Thế Mạt một cách chắc nịch.
“Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ đưa được chị ấy bình an ra ngoài. Nhưng anh cũng phải cẩn thận, nếu thấy nguy hiểm quá thì phải rút đi ngay, tuyệt đối đừng đánh liều. Cứu được chị em ra, chúng ta còn nhiều cơ hội để trả thù Ninh Hoắc Đông”.
[ … ]
Sau khi tiếng súng vừa rồi vang lên, người của Ninh Hoắc Đông đã tập hợp đầy đủ. Ninh Hoắc Đông hoàn toàn mặc kệ đám người của cảnh sát, cho người của mình tiến hành bao vây nhà hàng. Ninh Hoắc Đông cầm một chiếc loa lớn, hét lên.
“Nếu như bọn mày dám động đến mạng của cô ấy, tao chắc chắn sẽ lột từng tấc da thịt của chúng mày ra rồi ném cho cá mập ăn”.
Sơ Địch đột nhiên chạy ra ngoài đã kϊƈɦ động đến đám khủng bố nên Ninh Hoắc Đông nghĩ viên đạn kia chắc chắn là nhằm vào cô. Nhưng hắn vẫn mong sẽ có một tia hi vọng xuất hiện.
Người của cảnh sát cũng đã bắt đầu có hành động. Tiếng súng nổ ra quá nhiều, họ cũng không thể chần chừ thêm được nữa. Trình Thâm hạ lệnh cho cấp dưới đặt bom ở phía sau nhà hàng, chỉ cầm quả bom này phát nổ, cảnh sát và đám người của Ninh Hoắc Đông sẽ ùa vào, bao vây toàn bộ bọn khủng bố.
Trình Thâm quan sát tình hình xung quanh, miệng lẩm bẩm.
“Một… Hai… Ba...”.
Quả bom liền phát nổ! Bùm!