Ninh Hoắc Đông chưa từng nghĩ đến viễn cảnh Sơ Địch sẽ phản bội hắn vậy nên hắn vẫn chưa từng nghĩ qua một khi cô phản bội hắn, hắn sẽ trừng phạt cô như thế nào. Lời nói của Sơ Địch khiến Ninh Hoắc Đông dâng lên cảnh giác. Nhưng hắn nghĩ hắn sẽ không trừng phạt cô, mà nếu có cũng sẽ giống như lời hắn đã nói, dùng chính hắn để trị tội Sơ Địch…
Sơ Địch nghe không hiểu ý trong lời nói của Ninh Hoắc Đông, lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng để suy nghĩ lời nói của hắn. Sơ Địch thuận thế dựa vào lồng ngực Ninh Hoắc Đông, vì sự chênh lệch chiều cao nên cô có thể nghe rõ nhịp tim của hắn.
Trong lòng Sơ Địch vẫn còn hoang mang , lo lắng. Đứng trước một Ninh Hoắc Đông mưu kế đa đoan, cô đột nhiên lại chùn bước. Không phải Sơ Địch sợ cô đấu không lại Ninh Hoắc Đông, cô chỉ sợ một khi Ninh Hoắc Đông biết được kế hoạch của cô, hắn sẽ làm gì những người đã giúp đỡ cô?
Sơ Địch trong người không thoải mái nên Ninh Hoắc Đông liền đưa cô trở về. Bành Dược nhìn theo bóng lưng của Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch, chỉ khẽ lắc đầu. Cũng may lần này, Ninh Hoắc Đông không vì người phụ nữ ấy mà làm hỏng kế hoạch ban đầu.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông hôm nay thức dậy rất sớm, đến Hạ quản gia còn cảm thấy kỳ quái.
“Thiếu gia có phải lại không ngủ được hay không? Có cần tôi đến bệnh viện nhờ bác sĩ kê cho cậu mà đơn thuốc chống mất ngủ?”.
Ninh Hoắc Đông lắc đầu. Hắn uống vội cốc nước ấm mà Hạ quản gia đưa, thái độ lạnh nhạt.
“Không cần đâu”.
“Còn nữa, hôm nay bà không cần phải làm đồ ăn sáng cho bọn tôi đâu”.
Dứt lời Ninh Hoắc Đông liền gấp gáp chạy ra ngoài nhưng chợt nhớ gì đó hắn lại dừng bước, quay đầu nhìn Hạ quản gia. Đôi đồng tử màu hổ phách của Ninh Hoắc Đông lóe lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
“Hạ quản gia, có những chuyện bà không nên xen vào quá nhiều”.
Hiện tại không có Sơ Địch ở đây, Ninh Hoắc Đông mới dám nhắc nhở Hạ quản gia. Giọng nói của hắn đặc biệt lạnh nhưng nên như để ý kỹ sẽ còn nghe ra một chút hận ý.
Hạ quản gia bình thản đặt cốc nước xuống mặt bàn, đối với thái độ này của Ninh Hoắc Đông bà ngược lại không có một chút mảy may sợ hãi.
“Ninh thiếu yên tâm, trong tay cậu còn có rất nhiều thứ, sao tôi dám làm loạn?”.
“Vậy thì tốt. Khi nào cô ấy tỉnh dậy thì nói cô ấy chờ tôi, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng”.
Ninh Hoắc Đông xoay người rời đi nhưng đột nhiên Hạ quản gia lại chạy đến giữ hắn lại. Hạ quản gia bị ánh mắt sắc lẹm của Ninh Hoắc Đông làm cho run sợ, bà vội buông vạt áo hắn ra.
“Còn có chuyện gì?”.
Ninh Hoắc Đông lạnh nhạt hỏi.
“Ông nhà tôi hiện tại sao rồi? Tôi có thể vào thăm ông ấy không?”.
“Chưa chết được. Ngụy Sinh sau khi thu xếp thời gian sẽ gọi điện báo với bà. Hạ quản gia, bà nên nhớ thân phận của mình là gì”.
Ninh Hoắc Đông vì muốn dỗ dành Sơ Địch mà đã dậy sớm chạy tới quán phở cô thích ăn nhất để mua cho cô một bán phở, chỉ tiếc là hôm nay quán phở ấy lại không có mở hàng. Ninh Hoắc Đông vì bày tỏ thành ý của bản thân mà đã lóc cóc chạy đến siêu thị mua nguyên liệu, sau đó đích thân vào bếp nấu cho Sơ Địch.
Sơ Địch vừa bước xuống phòng bếp đã nhìn thấy Ninh Hoắc Đông loay hoay trong đó, còn ngửi thấy hương quế thơm ngào ngọt. Sơ Địch còn tưởng bản thân vẫn còn ngái ngủ nhìn nhầm hắn thành Hạ quản gia mà không ngừng đưa tay lên dụi mắt.
“Em dậy rồi đấy à? Mau ngồi xuống ăn thử phở tôi nấu đi”.
Ninh Hoắc Đông vừa xoay lưng đã nhìn thấy Sơ Địch, hắn mỉm cười. Ánh nắng buổi sáng từ bên ngoài hắt vào gương mặt hắn càng làm nụ cười kia trở nên ôn hòa, rạng rỡ.
Rất nhanh, Ninh Hoắc Đông đang mang ra một bát phở nóng hổi. Sơ Địch không hề không thừa nhận Ninh Hoắc Đông rất có thiên phú nấu nướng. Nếu như hắn không làm ra những chuyện không thể chấp nhận với cô thì Sơ Địch nghĩ hắn có lẽ sẽ là hình mẫu lý tưởng mà cô muốn tìm. Chỉ đáng tiếc, ông trời lại rất thích trêu chọc con người.
Ninh Hoắc Đông nhìn Sơ Địch rất chăm chú. Một sự ấm áp vô tận đã sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn. Hắn rất thích ở bên cạnh Sơ Địch, hắn vô cùng thích ở bên cạnh cô.
Sơ Địch cũng rất thức thời, cô biết bản thân không nên làm phật lòng Ninh Hoắc Đông. Hắn đã xuống nước nấu cho cô một bát phở, Sơ Địch cũng nên có quà hồi đáp.
“Ninh Hoắc Đông, hôm nay tôi không muốn đến Ninh thị?”.
Đối với sự tùy hứng của Sơ Địch, Ninh Hoắc Đông dường như có chút bất ngờ. nhưng hắn vẫn chiều theo ý cô, vui vẻ hỏi.
“Vậy em muốn làm gì?”.
“Anh đi mua sắm cùng tôi đi. Tôi mua, anh trả tiền, thế nào?”.
Sơ Địch đặt đũa xuống bàn, chống tay nhìn Ninh Hoắc Đông. Đôi đồng tử trong suốt lấp lánh nhìn hắn đầy mong chờ.
“Được. Em mua, tôi trả tiền”.
Hiếm khi Sơ Địch lại chủ động rủ hắn ra ngoài, Ninh Hoắc Đông làm sao có thể không đồng ý.
Sau khi ăn sáng xong, Ninh Hoắc Đông liền lái xe đích thân đưa Sơ Địch đến trung tâm thương mại. Mà Sơ Địch cũng chẳng kiêng dè gì, nhìn thấy bộ đồ nào vừa mắt liền muốn mua, Ninh Hoắc Đông cũng không có ý kiến mà chiều theo ý muốn của cô.
[ … ]
Thẩm Biên vốn dĩ không buông bỏ được Sơ Địch. Hắn tuy là đã trở về Thẩm gia nhưng trong lòng vẫn hướng về thành phố Cảnh Dương bởi vì người phụ nữ hắn yêu vẫn còn ở đó.
Để tiện cho việc hành động, Thẩm Biên đã công bố ra bên ngoài rằng hắn đã chết, mấy tháng sau lại công bố Thẩm gia đã nhận một người con nuôi lấy tên là Thẩm Thế Mạt, nhưng thực chất Thẩm Thế Mạt và Thẩm Biên đều là cùng một người.
Thẩm Biên không những hoán đổi thân phận của mình mà hắn còn tìm đến một số chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi dung mạo. Hắn muốn biến thành người khác, bởi vì Thẩm Biên đã là một kẻ thất bại rồi. Hơn nữa dù hắn có dùng thân phận của Thẩm Thế Mạt nhưng gương mặt lại là gương mặt của Thẩm Biên thì Ninh Hoắc Đông rất nhanh sẽ nhận ra.
Thẩm Biên đã chết, người còn sống là Thẩm Thế Mạt!
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”.
Thẩm Thế Mạt quay đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi phía sau, mỉm cười hỏi. Nhìn thái độ của Thẩm Thế Mạt dành cho hắn ta có thể dễ dàng nhận ra quan hệ của hắn và người kia không phải tầm thường.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi. Anh trai, anh cứ yên tâm. Bây giờ chỉ cần chúng ta trở về thành phố Cảnh Dương có thể đích thân tìm bên ấy ký hợp đồng”.
Người đàn ông trẻ tuổi không ai khác chính là Thẩm Kiệt, đứa con nuôi đã được Thẩm gia nhận ra vào hơn hai năm trước cùng thời điểm nhận Sơ Địch làm Thẩm Tư Nguyệt, nói một cách khác, Thẩm Kiệt chính là Sơ Kỳ Nhiên, người nối dõi cuối cùng của nhà họ Sơ.
Lần này không chỉ có mình Thẩm Thế Mạt trở về mà còn có cả Thẩm Kiệt. Kỳ thực, trước khi Sơ Địch rời khỏi nhà họ Thẩm đã gửi riêng cho Thẩm Kiệt một bức thư, cô nói nếu hắn muốn cô an toàn trở về thì phải ở yên ở đây, tuyệt đối không được theo cô trở về nước. Nhưng Thẩm Kiệt không nhẫn nhịn nổi nữa, hắn cũng muốn trả thù Ninh Hoắc Đông!
Máy bay vừa đáp xuống thành phố Cảnh Dương, Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt liền gọi xe chẳng thẳng đến tập đoàn Trường An. Tập đoàn Trường An là tập đoàn Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt nhận định có khả năng đối phó với Ninh Hoắc Đông nhất vào thời điểm này, thế nên bọn họ muốn mượn thế lực của Trường An để dìm chết Ninh Hoắc Đông.
“Thẩm tổng và tiểu Thẩm tổng đã vất vả rồi, vừa xuống máy bay đã chạy đến Trường An chúng tôi”.
Tổng giám đốc của Trường An là một người phụ nữ xinh đẹp. cô ta rất trẻ ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi.
Hòa Mỹ mời Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt ngồi xuống ghế sofa, để bày tỏ thành ý còn tự tay pha trà cho hai người họ. Có thể nhìn ra, Hòa Mỹ cũng coi trọng việc hợp tác lần này.
“Trường An chúng tôi có thể làm hậu thuẫn giúp Thẩm thị thuận lợi tiến vào thị trường trong nước. Nhưng Thẩm thị cũng phải hoàn thành điều các người đã hứa”.
Hòa Mỹ uống một ngụm trà nóng, nhẹ nhàng buông ra từng chữ. Đừng nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng của Hòa Mỹ mà lại coi thường năng lực làm việc của cô ta. Hòa gia có bối cảnh rất phức tạp, Hòa Mỹ có thể giữa bốn người anh trai tranh giành chức vị tổng giám đốc tập đoàn Trường An cũng đủ để thấy năng lực của cô mạnh ra sao.
Thẩm Thế Mạt muốn mượn thế lực của Trường An một là để Thẩm thị có chỗ đứng, thuận lợi tiến vào thị trường trong nước, hai là làm đòn phản công để đánh bại Ninh Hoắc Đông. Còn Hòa Mỹ chỉ muốn một thứ chính là tập đoàn Ninh thị, Hiện tại tốc độ phát triển của Ninh thị giống như một miếng bánh béo bở, người trong thương trường ai mà không muốn dòm ngó miếng bánh ấy, chỉ là dám hay không dám.
Nếu như chỉ có một mình Trường An, Hòa Mỹ chắc chắn sẽ không đánh liều mà động đến đồ trong tay Ninh Hoắc Đông, Sơ gia và Trang gia đã là bài học đắt giá nhất. Nhưng có sự trợ giúp của Thẩm thị, Hòa Mỹ đã có đủ can đảm.
Rất nhanh trước mặt đã có hai bản hợp đồng. Cả Hòa Mỹ và Thẩm Thế Mạt đều không chần chừ mà ký vào hai đó. Việc ký kết đã hoàn tất, hiện tại Thẩm thị và Trường An đã ngồi chung một con thuyền, thuyền chìm cả hai cùng chìm, thuyền được thuận buồm xuôi gió, cả hai đều vui vẻ.
“Thẩm tổng và tiểu Thẩm tổng, hợp tác vui vẻ”.
Hòa Mỹ nói.
“Hòa tổng, hợp tác vui vẻ”.
Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt cùng đồng thanh.
[ … ]
Rời khỏi tập đoàn Trường An, Thẩm Thế Mạt lại vô thức lái xe đến Ninh gia. Hắn đã rất lâu không gặp Sơ Địch, hiện tại vô cùng muốn nhìn thấy cô.