Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch nói qua nói lại vài câu, không khí trong phòng khách đã trở nên căng thẳng. Ninh Hoắc Đông cố chấp không muốn buông tha cho Thẩm Biên, Sơ Địch thì cố chấp muốn hắn cứu sống Thẩm Biên. Hai người đều cứng đầu như nhau, không chịu nhường nhịn.
“A Địch, em tốt nhất đừng khiến tôi tức giận, nếu không Thẩm Biên không phải cuối tháng sau mới chết mà là chết ngay bây giờ đấy!”.
Ninh Hoắc Đông không chịu được Sơ Địch miệng một hai câu đều cầu xin tha cho Thẩm Biên, hắn liền lên tiếng uy hϊế͙p͙ cô. Sơ Địch cũng rất thức thời, nhanh chóng ngậm miệng lại. Cô biết Ninh Hoắc Đông là người nói được làm được.
Sơ Địch nhân lúc Ninh Hoắc Đông không để ý, cô đẩy hắn ra, sau đó bật dậy khỏi ghế sofa. Sơ Địch đứng trước mặt Ninh Hoắc Đông, trêи tay cầm một chiếc chén sứ màu trắng tinh.
Ninh Hoắc Đông nhìn thấy hành động của cô, ít nhiều cũng đã đoán được Sơ Địch muốn làm gì. Hắn cau mày, đôi đồng tử màu hổ phách như có một tầng mây xám xịt, âm u khiến người ta phát sợ.
“Em muốn làm gì?”.
Tuy đây là câu hỏi nhưng cũng lại mang ngữ khí cảnh cáo.
“Tôi muốn làm gì anh còn không rõ ràng sao? Ninh Hoắc Đông, anh thông minh như vậy làm sao đoán không ra tôi muốn làm gì!”.
Sơ Địch mỉm cười. Cô không nhìn Ninh Hoắc Đông mà chăm chú nhìn vào chiếc chén sứ đang cầm trong tay, nhưng trong lòng Sơ Địch vẫn cảnh giác, cô sợ Ninh Hoắc Đông sẽ bất thình lình cướp chén sứ trong tay cô.
“A Địch, em tuyệt đối đừng có ép tôi”.
Ninh Hoắc Đông hừ lạnh.
“Là anh ép tôi mới đúng! Ninh Hoắc Đông, anh năm lần bảy lượt đều ép tôi, chính anh!”.
Ngữ khí của Sơ Địch càng ngày càng lớn dần. Dứt lời, cô liền ném mạnh chiếc chén sứ trong tay xuống đất, sau đó nhanh chóng nhặt lấy một mảnh sứ. Sơ Địch kề mảnh sứ ấy lên cổ. Mảnh sứ rất sắc, Sơ Địch trong quá trình lấy nó đã không cần thận khiến ngón tay của mình bị thương. Máu đỏ nhỏ lên màu trắng tinh khôi của miếng sứ càng khiến miếng sứ trở nên bắt mắt.
“Hoặc là anh cứu Thẩm Biên ra ngoài, hoặc là tôi chết cùng anh ấy. Ninh Hoắc Đông, anh lựa chọn đi”.
Sơ Địch lúc này không còn căng thẳng như trước nữa, ngược lại bình thản vô cùng. Cô cứ đứng đó chăm chú nhìn Ninh Hoắc Đông, ánh mắt đầy thách thức. Sơ Địch khi làm ra cái hành động này thì cô đã chắc chắn bản thân có 100% cơ hội chiến thắng bởi vì Ninh Hoắc Đông dường như đã động lòng đối với cô rồi!
“Em không dám chết”.
Ninh Hoắc Đông cười khểnh, hắn nhẹ nhàng buông ra bốn chữ nhưng trong lòng thì lại hoàn toàn không nhẹ nhàng như vậy. Hắn tuy là nói Sơ Địch không dám nhưng thực chất lại lo lắng cô sẽ vì Thẩm Biên mà làm điều dại dột.
“Em hận tôi như vậy làm sao lại dám chết trước tôi? A Địch, em tưởng tôi không biết em không phải là đơn thuần trở về bên cạnh tôi để lấy tro cốt của ba mẹ em sao? Mà em trở về còn là vì muốn trả thù tôi”.
Ninh Hoắc Đông không ngại nói ra tâm tư của cô. Sơ Địch bị hắn đoán trúng tim, hàng lông mi chỉ khẽ động nhẹ một cái. Cô vẫn kề sát miếng sứ sắc nhỏ lên cổ mình, hỏi hắn.
“Nếu biết tôi có ý muốn trả thù anh vì sao vẫn giữ tôi bên cạnh mình? Ninh Hoắc Đông, anh có biết bản thân anh đang chơi đùa với lửa không?”.
“Bởi vì tôi tin chắc tôi có thể thuần phục em, thuần phục em đến khi nào em can tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi mới thôi”.
Ninh Hoắc Đông cho Sơ Địch một câu trả lời đầy tự tin. Hắn biết cô không có ý đồ tốt, nhưng hắn càng tin chính mình có đủ khả năng để khống chế cô trong tay.
“Đủ rồi! Ninh Hoắc Đông, anh lựa chọn đi, giữa tính mạng của tôi và tính mạng của Thẩm Biên, anh chọn cái nào?”.
Để chứng minh bản thân cô có thể chết vì Thẩm Biên, Sơ Địch đã dùng mảnh sứ rạch một đường lớn lên vùng cổ trắng ngần của mình. Sơ Địch rất thông minh, chỉ rạch vừa đủ cho máu chảy ra chứ không để tổn hại đến tính mạng của mình.
Ninh Hoắc Đông nhìn máu chảy ngày một nhiều thì siết chặt tay lại. Hắn phẫn nộ nện một cú đấm rất mạnh xuống bàn kính, lạnh lùng nói.
“Em nhớ cho kỹ, đây là lần cuối cùng tôi vì em mà buông tha cho hắn”.
[ … ]
Một tháng sau. Hôm nay là ngày thi hành án của Thẩm Biên, người tiến hành thi hành án là đội trưởng đội cảnh sát Trình Thâm.
Trình Thâm lắp đặt vào súng, chuẩn bị súng rất cẩn thận. Hắn vừa làm, vừa hỏi chuyện người đàn ông đứng đằng sau.
“Dễ dàng buông tha cho hắn như vậy? Ninh Hoắc Đông, cậu chắc chứ?”.
Người đàn ông đứng phía sau Trình Thâm tháo chiếc kính râm bản to ra. Ninh Hoắc Đông ném chiếc kính râm lên mặt bàn, không nói gì mà chỉ nhìn Trình Thâm chăm chú dường như muốn dùng ánh mắt thay cho câu trả lời.
Trình Thâm cũng biết cái tính ít nói của Ninh Hoắc Đông nên cũng không tốn hơi chấp nhặt với hắn những chuyện cỏn con.
Đoàng!
Một viên đạn thoát khỏi họng súng ghim thẳng lên tấm bia phía xa. Trình Thâm thổi thổi họng súng, tấm tắc khen ngợi.
“Súng tốt!”.
Ninh Hoắc Đông từ đầu đến cuối không nói gì chỉ dõi theo hành động của Trình Thâm.
Đã đến giờ thi hành án, Thẩm Biên được hai viên cảnh sát đưa đến phía trước bia bắn súng, hắn và bia bắn súng ấy chỉ cách nhau có một bước chân. Sau khi đưa Thẩm Biên đến xong, hai viên cảnh sát liền lui ra ngoài. Cả trường bắn súng chỉ còn lại ba người, Trình Thâm, Thẩm Biên và Ninh Hoắc Đông.
Trình Thâm nâng súng, không chần chừ mà bóp nòng súng ngay.
Đoàng!
Một viên đạn ghim thẳng lên mi tâm của Thẩm Biên, hắn chết tại chỗ.
Trình Thâm nhìn thấy người phía xa đã ngã xuống liền quay sang nói với Ninh Hoắc Đông.
“Cậu có thể đi rồi đấy”.
“Cảm ơn”.
Ninh Hoắc Đông đáp lại hắn.
Kỳ thực, người mà Thẩm Biên vừa bắn chết vốn không phải là Thẩm Biên thật sự. Ninh Hoắc Đông đã hứa với Sơ Địch sẽ tha cho Thẩm Biên một mạng thì làm sao có thể để hắn ta chết được chứ?
Ninh Hoắc Đông tìm một kẻ đến chết thay, dùng thuật dịch dung biến hắn ta thành Thẩm Biên. Thời khắc này, có lẽ Thẩm Biên thật sự đã được Ngụy Sinh đưa đến sân bay từ lâu.
[ … ]
Sân bay.
Thẩm Biên hiện tại có thân phận đặc biệt nên muốn về nước không thể dùng máy bay thông thường, Ninh Hoắc Đông đã sắp xếp cho hắn ta một máy bay riêng để hộ tống hắn về Thẩm gia.
Đáng lẽ ngày Thẩm Biên trở về Sơ Địch không được phép có mặt tại đây, nhưng cô vẫn trốn Ninh Hoắc Đông lén chạy tới tiễn Thẩm Biên. Cũng may chỉ có Ngụy Sinh tới giám sát chuyến bay của Thẩm Biên chứ không hề có Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch nhìn Ngụy Sinh với ánh mắt cầu xin, Ngụy Sinh lưỡng lự một hồi rồi mới đồng ý để cô nói vài câu với Thẩm Biên.
“Cẩn thận một chút, khi nào về bên đấy rồi nhớ báo bình an với em có biết không?”.
Sơ Địch đưa lưng về phía Ngụy Sinh, cô âm thầm nhét vào tai Thẩm Biên một chiếc điện thoại. Bởi vì Sơ Địch sợ Ninh Hoắc Đông sẽ không giữ lời hứa mà khi Thẩm Biên trở về bên ấy sẽ cho người diệt trừ hắn nên Sơ Địch mới đưa cho Thẩm Biên một chiếc điện thoại có thể liên lạc trực tiếp với cô.
Thẩm Biên nhận lấy chiếc điện thoại Sơ Địch đưa, vội vàng giấu đi ngay. Lúc này hắn đã hiểu, Ninh Hoắc Đông có bao nhiêu nguy hiểm
Thẩm Biên đưa tay chạm lên khóe mắt phiếm hồng của Sơ Địch, miệng không ngừng nói xin lỗi cô.
“Xin lỗi vì đã khiến em thất vọng. Tiểu Nguyệt, thành thật xin lỗi vì đã không đưa được em rời khỏi đây”.
Một tháng này trong lòng Thẩm Biên cực kỳ dằn vặt, hắn trách bản thân quá ngu ngốc không cứu được cô rời khỏi Ninh Hoắc Đông. Thẩm Biên biết, hắn hiện tại có thể đứng được ở đây chắc chắn là Sơ Địch đã hạ mình đi cầu xin Ninh Hoắc Đông, vì thế mà hắn càng tự trách mình hơn.
Kể từ khi mọi chuyện phát sinh, Sơ Địch chưa từng có ý muốn trách Thẩm Biên. Đứng trước lời xin lỗi của hắn cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Đừng nói như vậy, phải là em có lỗi với anh mới đúng. Thẩm Biên mau đi đi. Thẩm Biên, đi mạnh giỏi nhất”.
Sơ Địch không dám nói quá nhiều với Thẩm Biên bởi cô sợ Ngụy Sinh sẽ nảy sinh nghi ngờ. Ngụy Sinh cũng giống như Ninh Hoắc Đông đều là những người nhạy cảm và tàn nhẫn. Dứt lời, Sơ Địch liền xoay người đi về chiếc xe mà Ngụy Sinh đã gọi sẵn cho cô.
[ … ]
Thấm thoắt đã bước sang năm mới, mọi chuyện cũng dần dần ổn định trở lại. Thẩm Biên sau khi trở về liền gọi điện báo bình an cho Sơ Địch, cô và hắn kể từ khi ấy đến bây giờ không còn liên lạc nữa. Mối quan hệ của Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông theo thời gian cũng có xu hướng tốt lớn.
Hôm nay là ngày thứ hai Ninh Hoắc Đông đi công tác xa nhà, Sơ Địch mới có được một khoảng thời gian thoải mái. Mới đến chập tối, Phó Tĩnh đã lái xe vào Ninh gia để đón Sơ Địch. Chiến xe chạy thẳng đến một nhà hàng cao cấp mới mở trong thành phố Cảnh Dương.
Sơ Địch ngả người ra ghế, không nóng không lạnh lên tiếng hỏi.
“Đã hẹn được người chưa?”.
Phó Tĩnh đánh lái, chiếc xe liền rẽ vào một con đường nhỏ vắng người.
“Đã hẹn được rồi. Sơ tổng, cô hiện tại làm như vậy có quá sớm không?”.
Sơ Địch lắc đầu, khẽ đáp.
“Chuyện của Thẩm Biên đã làm cản trở rất nhiều đến kế hoạch của tôi. Hiện tại chuyện ấy đã được giải quyết xong xuôi rồi, kế hoạch dĩ nhiên cũng nên bắt đầu. Hơn nữa Ninh Hoắc Đông và Ngụy Sinh đều không có trong thành phố Cảnh Dương, chúng ta mới dễ dàng hành động”.
Sơ Địch không thể chờ thêm được nữa. Cô muốn mau chóng trả thù Ninh Hoắc Đông. Nhưng Sơ Địch cũng không vì quá vội vã mà làm việc không cẩn thận, từng bước đi của cô đã được tính toán thật kỹ.
Thứ Ninh Hoắc Đông coi là quan trọng nhất, Sơ Địch sẽ nhắm vào nó trước. Cô muốn Ninh Hoắc Đông hiểu cảm giác mất đi làm như thế nào!