Ninh Hoắc Đông lao đến, cả cơ thể của hắn chắn trước họng súng của Trang Mã Chính. Viên đạn cứ thế ghim vào lưng trái của Ninh Hoắc Đông. Chiếc áo phông màu trắng chẳng mấy chốc đã hoá thành màu đỏ.
Ninh Hoắc Đông mỉm cười. Hắn nhịn đau, đưa tay vuốt ve gương mặt của Sơ Địch, hắn thều thào nói với cô.
“Đừng sợ. Có tôi ở đây sẽ chẳng ai có thể làm hại đến em nữa”.
Dứt lời, hắn xoay người, nhanh như chớp bắt lấy cánh tay đang cầm súng của Trang Mã Chính, bẻ ngược tay của ông ta ra đằng sau. Trang Mã Chính đau đớn rêи lên một tiếng, ông ta buộc phải để khẩu súng rơi xuống đất.
Ninh Hoắc Đông nhân cơ hội liên tục nện mạnh mấy cú đấm vào gương mặt của Trang Mã Chính. Khi thấy sức của ông ta dần dần đuối đi, Ninh Hoắc Đông mới chĩa súng, nhìn Trang Mã Chính nở một nụ cười man rợ.
“Trang Mã Chính, hôm nay chắc chắn sẽ là ngày tàn của ông!”.
Nhưng Trang Mã Chính không biết từ khi nào đã lấy lại được khẩu súng vừa đánh rơi. Ông ta siết chặt trong tay, vẫn vờ như không có chuyện gì để đánh lạc hướng Ninh Hoắc Đông.
Đoàng! Đoàng!
Hai viên đạn cùng một lúc thoát ra khỏi hai họng súng, nhưng người bị thương chỉ duy nhất có một người chính là Ninh Hoắc Đông! Khi Ninh Hoắc Đông nổ súng, Trang Mã Chính đã lường trước được và né đạn, đồng thời còn hướng súng của mình về phía hắn.
Viên đạn thứ hai ghim vào bả vai của Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn dường như thật sự phẫn nộ rồi! Một cú đá được dồn hết sức mạnh của Ninh Hoắc Đông đã đá bay Trang Mã Chính ra tận cửa ra vào.
Trang Mã Chính nhìn thấy cơ hội sống sót, muốn mở cửa để chạy trốn nhưng đúng lúc ấy Nguỵ Sinh lại xuất hiện. Nguỵ Sinh một giây đứng sững vì bất ngờ, giây kế tiếp hắn đã rút súng ra nhắm vào mi tâm của Trang Mã Chính. Đoàng! Trang Mã Chính chính thức chết dưới khẩu súng của Nguỵ Sinh.
Nguỵ Sinh và Ninh Hoắc Đông đều có thói quen giống nhau, đi đâu đều mang theo súng.
Nguỵ Sinh đá Trang Mã Chính sang một bên, hắn vội vàng chạy đến chỗ Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông kể từ khi Nguỵ Sinh đến thì hoàn toàn buông bỏ, tin tưởng mà giao hết mọi trọng trách cho Nguỵ Sinh. Còn hắn thì mệt mỏi, đau đớn gục đầu trêи khoảng trống trêи giường bệnh Sơ Địch.
“A Địch, em xem, hiện tại em cũng nợ tôi một mạng rồi!”
Ninh Hoắc Đông rất muốn chạm vào tay cô nhưng lại không dám, bởi vì tay hắn bây giờ rất bẩn. Ninh Hoắc Đông vẫn còn nhớ rất rõ, Sơ Địch rất ghét máu tươi!
“A Địch, em phải mau tỉnh lại, tỉnh lại để nhìn thấy tôi vì em mà thay đổi”.
Giọng nói của Ninh Hoắc Đông ngày một yếu đi, từng câu từng chữ cũng chẳng còn được rõ ràng. Hắn gắng gượng nói cho hết câu, sau đó liền nhắm chặt mắt lại.
“Ninh tổng! Ninh tổng!”.
Nguỵ Sinh hoảng sợ hét lên. Ninh Hoắc Đông yếu ớt mở mắt ra, nhưng trước mắt chỉ là một màn mờ mờ ảo ảo. Hắn thều thào nhắc nhở.
“Nói nhỏ thôi, đừng ảnh hưởng đến cô ấy!”.
Lần này, Ninh Hoắc Đông lịm hẳn đi.
Nguỵ Sinh liền đưa hắn đến phòng phẫu thuật. Sau đó liền cho người tới dọn xác của Trang Mã Chính, trả cho Sơ Địch một phòng bệnh sạch sẽ.
Hai người đàn ông là Nguỵ Sinh và Ninh Hoắc Đông đã rời đi, lúc này, người phụ nữ nằm trêи giường bệnh mới từ từ ngồi dậy. Người phụ nữ ấy siết chặt con dao dưới lớp chăn mỏng.
Phải, Sơ Địch đã tỉnh dậy từ rất lâu, chỉ là cô luôn cố gắng lừa dối Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch lấy con dao trong chăn ra, vứt vào trong giỏ đựng hoa quả.
Kỳ thực, khi Ninh Hoắc Đông đánh Trang Mã Chính, Sơ Địch đã muốn cầm con dao này kết liễu mạng sống của hắn. Nhưng cô lại cứ chần chừ mãi, cơ hội năm lần bảy lượt ở trước mặt đều bị Sơ Địch bỏ lỡ.
Sơ Địch không biết vì sao cô lại không thể dứt khoát ra tay. Nhưng cô đã tìm ra lý do để biện hộ cho chính mình. Ninh Hoắc Đông làm tổn thương cô nhiều như thế, hắn đâu thể chết dễ dàng. Hơn nữa bây giờ hắn thật sự chết, sự hi sinh của Sơ Địch sẽ bỏ sông bỏ bể.
Cửa phòng bệnh của Sơ Địch chậm rãi mở ra. Nhưng Sơ Địch không hề hoang mang, bởi vì cô biết người đến là người của cô, Phó Tĩnh.
“Cô không sao chứ?”.
Phó Tĩnh trước khi bước vào còn cẩn thận nhìn ra hành lang xem có người hay không, cô ấy không muốn người khác biết cô ấy từng đến phòng bệnh của Sơ Địch.
Sơ Địch lắc đầu, vẫy tay gọi cô ấy tới.
“Ninh Hoắc Đông sao rồi?”.
Sơ Địch hỏi Phó Tĩnh. Cô đương nhiên là biết hắn vì cô mà trúng tận hai viên đạn.
“Nguỵ Sinh đã đưa hắn vào phòng phẫu thuật. Cô yên tâm, việc tôi đến đây không một ai hay biết. Nguỵ Sinh đang túc trực ở chỗ Ninh Hoắc Đông rồi”.
Phó Tĩnh nhìn thấy Sơ Địch vẫn bình an mới âm thầm thở phào một hơi. Kể từ khi kế hoạch này diễn ra, Phó Tĩnh cứ lo lắng mãi. Cô cảm thấy Sơ Địch vì trả thù Ninh Hoắc Đông mà đã đánh đổi quá nhiều thứ.
“Sơ tổng...”.
Sơ Địch dường như đoán được Phó Tĩnh sẽ hỏi cô hối hận hay không về việc mình đã làm nên liền ngắt lời cô ấy. Bởi vì bản thân Sơ Địch sợ, đứng trước những câu hỏi như thế của Phó Tĩnh cô sẽ bị lung lay.
“Được rồi Phó Tĩnh, kế hoạch lần này có thể thành công đều là nhờ có cô giúp đỡ. Tôi thật sự rất cảm ơn”.
Sơ Địch mỉm cười, cô nắm lấy bàn tay của Phó Tĩnh.
“Sơ tổng, những vết thương trêи mặt cô không sao chứ?”.
Phó Tĩnh quan tâm, lo lắng hỏi Sơ Địch. Đối với một người phụ nữ, nhan sắc dĩ nhiên là quan trọng. Nhưng tình trạng này của Sơ Địch bây giờ có khác nào bị huỷ dung đâu.
Sơ Địch cười nhạt, chế giễu nói.
“Yên tâm đi, Ninh Hoắc Đông sẽ không để tôi làm sao đâu”.
“Phó Tĩnh, an táng cho Trang Mã Chính tử tế một chút, dù sao ông ta cũng có công rất lớn trong vở kịch này”.
Sơ Địch lật chăn sang một bên, cô bước xuống giường, chân trần bước đến cửa sổ. Sơ Địch mở cửa sổ ra, đưa cánh tay mình ra bên ngoài. Ngoài trời lất phất mưa, từng hạt mưa nho nhỏ đọng lại trong lòng bàn tay cô.
“Ông ta xứng sao? Nhà họ Trang đã hành hạ cô đến thế này!”.
Phó Tĩnh tức giận nói. Cô ấy cảm thấy nhà họ Trang không xứng để có được lòng tốt của Sơ Địch.
“Dù sao người cũng chết rồi, cần gì phải tính toán quá nhiều”.
Sơ Địch lười biếng nói. Nếu không phải có sự xuất hiện nhà họ Trang, thì làm sao có sự thành công của kế hoạch này...
Trang Mã Chính và Trang Khả Khả có tàn nhẫn ra sao nhưng người cũng đã chết rồi, không nên tính toán. Kỳ thực, Trang Mã Chính có thể đến được phòng bệnh của cô đều là do Sơ Địch sắp xếp người cứu ông ta ra.
“Được rồi, tôi sẽ làm theo lời cô nói”.
Phó Tĩnh đành thoả hiệp.
“Cẩn thận một chút, đừng để Ninh Hoắc Đông phát hiện”.
[ ... ]
Một tháng sau.
“Tình trạng của Sơ tiểu thư có thể xuất viện rồi”.
Tuy sức khoẻ của Sơ Địch đã ổn định, nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn không an tâm. Bởi vì trong một tháng này, Sơ Địch phải tiếp nhận những ca tiểu phẫu nhỏ để xoá đi những vết thương trêи gương mặt.
“Thật sự không cần ở lại thêm một chút nữa sao?”.
Ninh Hoắc Đông hỏi. Hắn vô thức nắm lấy bàn tay của Sơ Địch, nhưng Sơ Địch lại né tránh. Bàn tay của Ninh Hoắc Đông cứ thế giơ trêи không trung. Hắn cảm thấy hụt hẫng, nhưng không có thể hiện ra bên ngoài.
Kể từ khi Sơ Địch tỉnh lại, quan hệ giữa cô và Ninh Hoắc Đông càng ngày càng xấu đi. Cô dường như không thích nói chuyện với hắn, thái độ cũng hờ hững vô cảm. Ninh Hoắc Đông tuy khó chịu, nhưng lại không dám trách cô, bởi vì lỗi là nằm ở hắn.
“Không cần đâu. Sức khoẻ của Sơ tiểu thư đã rất ổn định. Nhưng còn về việc mang thai, phải để thêm một thời gian nữa...”.
Sắc mặt Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch đều trở nên u ám. Hai chữ ‘mang thai’ chẳng biết từ khi nào đã trở thành một ám ảnh trong lòng hai người.
Có lời nói chắc như đinh đóng cột của bác sĩ, Ninh Hoắc Đông mới yên tâm để Sơ Địch xuất viện. Mặc dù cả cô và hắn đều bị thương, nhưng hắn chỉ quan tâm đến sức khoẻ của cô.
Nguỵ Sinh lái xe đến đón hai người, nhưng Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông không về nhà ngay mà chiếc xe được lái thẳng ra nghĩa trang. Đoạn đường từ bệnh viện đến nghĩa trang mất gần một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này Sơ Địch không nói với Ninh Hoắc Đông một câu nào, nếu có cũng chỉ mình hắn nói chuyện.
Ninh Hoắc Đông nhìn Sơ Địch, đôi mắt màu hổ phách của hắn ánh lên một tia đau thương.
Rất nhanh đã tới nghĩa trang, Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đi đến một ngôi mộ ở dưới gốc cây phía xa. Trêи bia mộ không có ảnh của người đã mất, cũng không có tên, chỉ có độc nhất hai dòng chữ.
Ba: Ninh Hoắc Đông.
Mẹ: Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông đứng trước bia mộ, hai bàn tay đã vô thức siết lại. Trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng của hơn một tháng trước, Sơ Địch bị thương nặng phải nhập viện, hôn mê miên man, đứa bé cũng không thể giữ được.
Trêи gương mặt Ninh Hoắc Đông là vô vàn loại cảm xúc, có đau thương, cũng có hối hận. Nhưng Sơ Địch thì khác, đôi mắt trong vắt vẫn tĩnh lặng như mặt biển không gợn sóng. Cô chỉ chăm chú nhìn vào ngôi mộ phía trước.
Một lúc sau, trời trở gió, Ninh Hoắc Đông khoác áo của mình lên người cô. Sơ Địch không nói không rằng hất áo của hắn ra.
Ninh Hoắc Đông hết cách, đành nói.
“Gió lớn rồi, chúng ta trở về thôi”.
“Tôi muốn ở đây một lúc nữa. Ninh Hoắc Đông, tôi muốn ở một mình”.
Sơ Địch quay đầu nhìn hắn, đôi mắt trở nên vô hồn. Một màu ảm đạm xuất hiện trong đôi đồng tử trong vắt như nước của cô.
“Được, tôi đợi em trong xe”.
Ninh Hoắc Đông đồng ý ngay. Hắn cúi người nhặt áo rồi xoay người bước đi. Một khắc Ninh Hoắc Đông vừa cất bước, từng giọt nước mắt xối như mưa trêи gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Địch.