Trong quá trình vận chuyển, người của Ninh Hoắc Đông đột nhiên lao đến, lấy toàn bộ số hàng trong tay Liễu Mạch Hàn. Rõ ràng, mọi hành động của Liễu Mạch Hàn đều nằm trong tay của Ninh Hoắc Đông, nếu không hắn làm sao có thể cho người đến một cách chuẩn xác như thế?
Liễu Mạch Hàn luống cuống vô cùng, hắn không biết phải làm gì lúc này. Lô hàng này đối với hắn rất quan trọng, nó là thứ để hắn tạo mối quan hệ với người trong chính phủ. Hơn nữa một khi số hàng này lộ ra ngoài, người chịu tội không thể là đám người chính phủ kia mà chỉ có thể là hắn. Dựa vào tính cách của Ninh Hoắc Đông, hắn ta nhất định sẽ lấy lô hàng đối phó với Liễu Mạch Hàn.
“Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ xuất hiện trong hôn lễ ngày hôm nay. Nhìn thấy hắn đến thì nói với tôi một tiếng, tôi cần phải nói chuyện với hắn.”
Liễu Mạch Hàn không thể thua ngay trong trận mở đầu. Hắn quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào, khách khứa vẫn đến nườm nượp, càng lúc lại càng đông. Chỉ còn khoảng một tiếng nữa là sẽ đến giờ cử hành hôn lễ, trong khoảng thời gian này Liễu Mạch Hàn nhất định phải để lô hàng được chuyển đúng như đúng dự kiến.
Điện thoại trong túi áo đổ chuông. Liễu Mạch Hàn nhìn dãy số hiển thị trêи màn hình điện thoại, sắc mặt hắn trở nên u ám hẳn. Hắn đi đến một góc, sau đó mới nhận điện thoại.
“Tôi nghe nói việc vận chuyển lô hàng gặp vấn đề, có phải không?”
Người gọi đến cho Liễu Mạch Hàn chính là chủ nhân đứng sau. Không phải là người nghị sĩ đã đưa hàng cho hắn mà là một cán bộ cấp cao trong bộ máy nhà nước. Liễu Mạch Hàn bất giác nuốt nước bọt, hắn có chút căng thẳng.
“Xảy ra một chút vấn đề không đáng có. Lô hàng rất nhanh sẽ được chuyển đi, ông yên tâm đi.”
“Tôi mong rằng mọi thứ sẽ diễn ra như lời anh nói.”
[ … ]
“Anh đến rồi.”
Nghe thấy tiếng cửa, Sơ Địch liền đứng dậy. Cô xoay người, hình ảnh phản chiếu trong đôi đồng tử của cô là bóng hình của Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông bước chậm đến chỗ cô. Sơ Địch rất xinh, mặc váy cưới lại càng trở nên lộng lẫy. Nhưng nếu như cô là cô dâu của hắn, nhất định sẽ xinh đẹp hơn lúc này rất nhiều.
“Số hàng trong tay anh đưa cho Liễu Mạch Hàn đi.”
Đối với sự xuất hiện của Ninh Hoắc Đông trong phòng chờ cô dâu, Sơ Địch không bất ngờ lắm. Chuyện Liễu Mạch Hàn muốn mượn hôn lễ để vận chuyển chất cấm, Sơ Địch cũng biết. Cô còn cho thêm người giúp hắn xử lý chuyện này nên ngay khi Ninh Hoắc Đông chiếm đoạt được lô hàng, tin tức liền được truyền đến tai của Sơ Địch. Lô hàng không chỉ quan trọng với Liễu Mạch Hàn, mà còn quan trọng với Sơ Địch. Liễu Mạch Hàn thành công có được người chống lưng trong chính phủ cũng giúp đỡ được Sơ Địch rất nhiều.
“Em không thắc mắc vì sao sau khi có được số hàng trong tay tôi không tìm đến Liễu Mạch Hàn mà lại đến tìm em ư?”
Ninh Hoắc Đông cười nhạt. Hắn vươn tay thuận thế kéo Sơ Địch vào lòng. Nếu như là thường lệ, Sơ Địch chắc chắn đẩy hắn ra. Nhưng hôm nay cô lại rất ngoan ngoãn, dáng vẻ giống như một chú mèo con khiến người ta muốn yêu thương.
“Bởi vì tôi biết người anh cần là tôi. Anh chắc chắn sẽ sử dụng lô hàng này để ép tôi đồng ý hủy hôn với Liễu Mạch Hàn, nếu tôi không đồng ý anh sẽ giao lô hàng cho cảnh sát và rồi Liễu Mạch Hàn sẽ vào tù, có đúng không?”
Sơ Địch không ngần ngại nói ra suy nghĩ trong lòng Ninh Hoắc Đông. Cô quá hiểu hắn rồi, thế nên cũng không có gì bất ngờ. Sơ Địch vừa dứt lời, Ninh Hoắc Đông liền bật cười thành tiếng. Hắn không kìm được mà đưa tay chạm lên gương mặt của Sơ Địch, chạm lên cánh môi khiến hắn nhớ nhung.
“Vậy lựa chọn của em là?”
Ninh Hoắc Đông rất thích tính cách thông minh của Sơ Địch và hắn càng thích cô hiểu hắn. Ngày hôm nay, Ninh Hoắc Đông cũng mặc vest đen, cùng một bộ với Liễu Mạch Hàn. Bộ dáng của hắn như thế này nếu ai không biết còn tưởng hắn mới là chú rể. Sơ Địch biết hắn cố tình mặc như thế để chèn ép Liễu Mạc Hàn. Nhưng Sơ Địch đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
“Tôi sẽ không lựa chọn hủy bỏ hôn lễ, cũng không để Liễu Mạch Hàn phải vào tù.”
Sơ Địch trả lời một cách rõ ràng. Cô và Liễu Mạch Hàn là người ngồi chung một chiếc thuyền, dù hắn có làm gì, Sơ Địch đương nhiên cũng phải dốc sức bảo vệ hắn.
“Lô rượu sắp xuất khẩu của Ninh thị gặp vấn đề, không cần tôi nói em cũng biết người gây nên chuyện này là ai. Món nợ này, em không sợ tôi mượn chuyện hàng cấm cùng một lúc tính lên đầu Liễu Mạch Hàn hay sao? A Địch, hai mươi cân thuốc cấm không đơn giản chỉ là đi tù thôi đâu.”
Ninh Hoắc Đông tỏ ra tốt bụng nhắc nhở cô. Liễu Mạch Hàn có thể có bản lĩnh ngăn lại án tử hình, nhưng một khi hắn ta vào tù, Ninh Hoắc Đông vẫn có cách khiến hắn chết trong tù mà trời không biết đất không hay.
“Chúng ta làm một giao dịch đi.”
Sơ Địch lúc này mới đẩy Ninh Hoắc Đông ra. Cô bước khỏi vòng tay của hắn, bước đến ghế sofa rồi thoải mái ngồi xuống. Kể từ khi Ninh Hoắc Đông bước vào căn phòng này, Sơ Địch luôn tính toán thời gian. Cô dĩ nhiên biết lô hàng bắt buộc phải vận chuyển trước khi cử hành hôn lễ, đây là khoảng thời gian an toàn nhất dễ để ngụy trang. Thế nên cô cần phải nhanh chóng đàm phá với Ninh Hoắc Đông.
“Giao dịch gì?”
Ninh Hoắc Đông nhướng mày, làm ra vẻ hứng thú hỏi ngược lại Sơ Địch. Hắn chợt nhớ đến chuyện năm xưa, Sơ Địch cũng kiên định như thế này ở trước mặt hắn ra điều kiện với hắn. Năm ấy, cô dùng 10% cổ phần Sơ thị để đổi lấy sự tự do của cô và Sơ Kỳ Nhiên trong vào hai năm. Còn bây giờ cô sẽ lấy thứ gì để đổi lấy sự an toàn của Liễu Mạch Hàn, hắn thật sự rất tò mò.
“Anh muốn diệt cỏ tận gốc không phải sao? Tôi có thể ở bên cạnh Liễu Mạch Hàn làm gián điệp cho anh.”
“Em và Liễu Mạch Hàn kết hôn cũng đồng nghĩa với việc em và hắn ở cùng một phe để chống đối tôi. A Địch, em coi tôi là kẻ ngốc ư?”
“Ninh Hoắc Đông anh là kẻ giỏi kiểm soát người khác. Dù tôi với Liễu Mạch Hàn có cùng hợp tác để chống lại anh, anh sẽ để bản thân mình thua cuộc ư? Chi bằng anh trả lô hàng cho Liễu Mạch Hàn, để tôi ở bên cạnh anh ta làm gián điệp cho anh không phải là trò chơi sẽ thêm kϊƈɦ thích sao?”
Ninh Hoắc Đông vừa là con người kiêu ngạo, vừa là con người yêu sự kϊƈɦ thích trong khó khăn. Sơ Địch đánh vào điểm này để ra điều kiện với hắn. Hắn sẽ chắc chắn bản thân cô đủ tự tin để kiểm soát cô, vì thế hắn sớm hay muộn cũng sẽ đồng ý với điều kiện mà Sơ Địch đưa ra.
Cô yêu hắn, hận hắn, càng hiểu hắn!
Ninh Hoắc Đông đột nhiên đứng dậy. Sơ Địch thấy hắn đang đi về phía cô. Chẳng mấy chốc, cơ thể to lớn đã xuất hiện trước mắt Sơ Địch. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười. Ninh Hoắc Đông đưa tay bắt lấy cằm cô.
“Tôi có thể đồng ý để em ở bên cạnh Liễu Mạch Hàn làm gián điệp cho tôi, cũng có thể đồng ý giao lô hàng cho hắn ta. Nhưng A Địch, tôi muốn em đồng ý điều kiện của tôi.”
“Anh nói đi.”
“Không được động lòng yêu hắn, càng không được phát sinh quan hệ với hắn.”
“Được.”
Quả nhiên Sơ Địch đoán không sai, Ninh Hoắc Đông vì tự tin bản thân hắn có thể kiểm soát cô nên mới đồng ý để cô ở bên cạnh Liễu Mạch Hàn làm gián điệp cho hắn. Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đàm phán xong cũng là lúc lô hàng được giao trả cho Liễu Mạch Hàn, việc cẩn chuyển lại diễn ra như bình thường, hoàn thành xong là vừa vặn đến giờ cử hành hôn lễ.
Sơ Địch và Liễu Mạch Hàn đứng trước cửa lớn, cô khoác lấy tay hắn. Mặc dù sắp bước vào lễ đường nhưng Sơ Địch vẫn là một vẻ mặt không có cảm xúc.
“Cảm ơn cô.”
Liễu Mạch Hàn nói. Lô hàng có thể về lại tay hắn rồi được vận chuyển đi thành công đều nhờ có công của Sơ Địch. Hắn không cần biết cô đã thuyết phục Ninh Hoắc Đông kiểu gì, chỉ cần biết cô là người đã giúp hắn.
“Không có gì. Để lô hàng được về lại tay anh, tôi đã đồng ý với Ninh Hoắc Đông một điều kiện.”
Sơ Địch không có ý định giấu giếm Liễu Mạch Hàn. Cô và hắn đã trở thành cộng sự của nhau. Một công sự tốt là không được giấu giếm và phải tin vào đối phương trong mọi hoàn cảnh.
“Điều kiện gì?”
“Làm gián điệp. Nhưng anh yên tâm, tôi biết chuyện gì nên nói với hắn, chuyện gì không nên nói với hắn.”
“Ninh Hoắc Đông sẽ hoàn toàn tin cô sao?”
“Hắn sẽ. Bản thân hắn luôn cao ngạo, hắn sẽ cho rằng hắn là người thông minh có thể kiểm soát được tôi trong lòng bàn tay.”
“Để hắn biết được cô phản bội hắn, Ninh Hoắc Đông sẽ không tha cho cô đâu. Hắn có thể giết chết cô đấy.”
Có không biết bao nhiêu kẻ phản bội chết thảm dưới tay Ninh Hoắc Đông, Liễu Mạch Hàn đều biết. Hắn không muốn Sơ Địch cũng nằm trong số đấy.
“Vậy nên trước khi hắn giết tôi, chúng ta phải giết hắn trước.”
Sơ Địch đương nhiên phải bắt Ninh Hoắc Đông nợ máu phải trả bằng máu.
Cô vừa dứt lời, cửa lớn đã tự động mở ra hai bên, bên trong hội trường truyền đến vô vàn những tiếng chúc phúc. Gương mặt Sơ Địch và Liễu Mạch Hàn đều trở nên rạng rỡ hẳn. Cô khoác chặt lấy tay hắn, từng bước từng bước bước vào lễ đường.
Ninh Hoắc Đông đứng ở một nơi rất gần Sơ Địch. Nhưng hắn chắc chắn cô sẽ không bao giờ để ý đến hắn. Nhìn cô khoác tay Liễu Mạch Hàn, nói hắn không ghen tị chính là nói dối. Thời khắc này hắn chỉ muốn lao đến đánh Liễu Mạch Hàn rồi đưa cô đi. Nhưng chỉ có cách lợi dụng cô để tiêu diệt Liễu Mạch Hàn mới là cách tốt nhất để đưa cô về.
Sơ Địch và Liễu Mạch Hàn sau khi hoàn thành thề ước với Cha Xứ liền trao nhẫn cho nhau. Khi Liễu Mạch Hàn đeo nhẫn lên tay cô, Sơ Địch cười rất tươi. Nhưng nếu để ý kỹ, một giọt nước mắt nóng hổi đã rơi xuống viên kim cương sáng chói.