Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 52: 52: Chương 51





Sau khi Mộc Tuyên Dư nhận được tin Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang đi tuần trăng mật về, cô dậy rất sớm, thay quần áo mới rồi đến sân bay đón người.

Sân bay luôn là nơi rất đông người, cô đứng một lát, nghĩ đến chuyện dạo này máy bay vẫn luôn hơi trễ giờ, vì thế cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Bên cạnh cô là một chàng trai đang ôm laptop dùng wifi miễn phí của sân bay, chàng trai thấy có người ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn một cái, một cái là năm giây, sau đó mặt hơi đỏ, dường như muốn nói gì đó với cô gái bên cạnh, hé miệng, nhưng thế nào cũng không nói được...
Trong tay Mộc Tuyên Dư cầm một quyển tạp chí mỏng, tạp chí đã bị mọi người giở ra đọc nhiều lần, mép trang hơi quăn.

Trong tạp chí có một phần là người thật việc thật, lần này là người vợ mang thai, người chồng đưa tình nhân chạy trốn, người vợ ở nhà tự sát, mẹ của người vợ cầu xin người đàn ông kia quay về, bởi vì giấy tờ đều ở trên người người đàn ông đó, nếu không có những giấy tờ đó, không làm được chứng nhận hỏa táng.

Cô nhíu mày, lập tức lật qua một trang khác, trên trang khác là bản thảo câu chuyện cổ tích, cách nhau một trang, cách biệt một trời.
Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang đi ra, hai người biết Mộc Tuyên Dư sẽ đến đón, sau khi đi ra, thấy trong những người đến đón người không có cô, hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó bắt đầu tìm người, rất nhanh chóng nhìn thấy Mộc Tuyên Dư ngồi ở đó.
Trình Hiểu Tang vươn tay khẽ kéo tay Mộc Tuyên Nghị, ra hiệu bảo anh nhìn sang.

Mộc Tuyên Nghị nhìn mấy giây, mới hiểu ý của vợ, em gái anh ngồi ở đó, chăm chú đọc quyển tạp chí trong tay, hoàn toàn không biết nhiều người bên cạnh đều đang quan sát cô, thậm chí có người rốt cuộc không nhịn được đi lên trước muốn xin số điện thoại, cũng không biết cô nói gì, đối phương mau chóng rời đi.
"Anh nên có em rể rồi." Trình Hiểu Tang đột nhiên cười.
Tay Mộc Tuyên Nghị đặt ở eo Trình Hiểu Tang, khóe miệng anh nhướng lên, "Là chúng ta nên có em rể rồi."
Đối với sự uốn nắn của anh, Trình Hiểu Tang chỉ nhún nhún vai, sau đó hai người song song đi về phía Mộc Tuyên Dư.

Lúc này Mộc Tuyên Dư vẫn đang đọc câu chuyện đó, cô thích vừa mới xem thứ gì đó bi thương rồi lại xem thứ gì đó hạnh phúc, giống như làm vậy thì có thể dùng cảm giác hạnh phúc phủ lên cảm xúc bi thương, có một kiểu suy nghĩ lừa mình dối người.
Mộc Tuyên Dư phát giác ra gì đó, ngẩng đầu, lập tức gập tạp chí vào, hơi ngượng ngùng, cô đến đón người, kết quả lại là ngồi đây đọc tạp chí đến say mê, cô đứng dậy, cho Trình Hiểu Tang một chiếc ôm, "Cuối cùng cũng về rồi."
Tâm tình của Trình Hiểu Tang cũng không tệ, chị vỗ vỗ lưng Mộc Tuyên Dư.

Lúc cùng nhau ra ngoài, Mộc Tuyên Dư và Trình Hiểu Tang đi với nhau, Mộc Tuyên Dư rất tò mò về tuần trăng mật của hai người họ, không ngừng hỏi họ lần này đi chơi những gì, Trình Hiểu Tang trả lời tất tật, trả lời xong thì chị cười nhìn Mộc Tuyên Dư, "Khi em kết hôn, chị sẽ cho em đề nghị càng tỉ mỉ hơn."
Mộc Tuyên Dư không ngờ là sẽ nói đến chủ đề này, nhất thời đờ ra, song vẫn gật đầu, rồi cô sẽ kết hôn, đó là chuyện chắc chắn.
Về đến nhà, Lý Hâm và Mộc Trung Thiên đã đợi ở nhà rồi, Lý Hâm mua rất nhiều thức ăn rồi đang bận rộn trong bếp, sau khi trở về, Trình Hiểu Tang bèn vào bếp giúp đỡ, Lý Hâm liên tục đẩy chị ra ngoài, Trình Hiểu Tang lại không chịu, ngược lại còn bảo Lý Hâm ra ngoài, "Mẹ con mình là người một nhà cả, có phải con đến làm khách đâu, không phải đến bây giờ mẹ vẫn coi con là người ngoài chứ ạ?"
Lý Hâm không nói lại được chị, chỉ đành ra ngoài, bà vốn cảm thấy con dâu mới đi máy bay, sợ con dâu có chỗ nào không thoải mái.
Mộc Tuyên Dư thấy mẹ đi ra, nhìn bố và anh trai đang nói chuyện một cái, xoay người đi vào bếp giúp Trình Hiểu Tang.

Trong phòng bếp, Trình Hiểu Tang nhìn nguyên liệu, rồi lập tức lên thực đơn.

Mộc Tuyên Dư nhìn mấy giây, nhịn không được mà nói, "Anh trai em thật may mắn."
Trình Hiểu Tang liếc cô một cái, Mộc Tuyên Dư cười, "Có thể lấy được người vợ hiền lành đảm đang thế này.

Không đúng, là may mắn của nhà chúng ta."
Trình Hiểu Tang được tâng bốc, nhưng cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, "Vậy em chồng thân yêu của chị, có muốn nhà chúng ta may mắn hơn không?"
Mộc Tuyên Dư chớp chớp mắt, rõ ràng không hiểu chị dâu thế này là có ý gì.
Trình Hiểu Tang dùng bàn tay còn ướt dí trán Mộc Tuyên Dư, làm trán cô nháy mắt mọc thêm một hạt nước tròn tròn, "Vậy thì tìm một lang quân như ý về đây."
Sắc mặt Mộc Tuyên Dư dường như sơi sững lại, Trình Hiểu Tang lại không nhìn cô nữa, mà xử lý nguyên liệu trong tay, "Tiểu Dư, em cũng không còn nhỏ nữa, dù là bố mẹ hay anh trai em và chị, mọi người đều hi vọng có một người đàn ông có thể chăm sóc em, có như thế nhà chúng ta mới có thể coi là thật sự viên mãn." Hồi lâu Trình Hiểu Tang không nghe thấy câu trả lời, cuối cùng nhịn không được nhìn Mộc Tuyên Dư một cái, "Hay là trong lòng em có khúc mắc nào đó không gỡ ra được? Nếu em coi chị dâu là người nhà, vậy thì nói với chị, dù là phát ti3t ra cũng được."
Nếu như lời này là mẹ hoặc anh trai nói, cô đều có lời để phản bác, nhưng là do chị dâu nói, cô thật sự không biết nên trả lời ra sao, "Chị dâu có đối tượng thích hợp ạ?"
Trình Hiểu Tang thấy em chồng nghĩ thoáng ra, giật mình, "Chỉ cần em có suy nghĩ ở phương diện này, tự nhiên sẽ có người thích hợp."
Bữa cơm này, rất ấm áp, người một nhà ngồi bên nhau, Lý Hâm và Mộc Trung Thiên mừng rỡ, Mộc Tuyên Nghị thì gắp thức ăn cho vợ, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Mộc Tuyên Dư về đến phòng, đi gội đầu và tắm rửa xong, bèn đứng trên ban công đón gió.


Bởi vì tóc vừa gội, lúc này vẫn không ngừng nhỏ nước tí tách, gió thổi đến, càng làm đậm thêm cảm giác mát lạnh.

Cô đứng mấy phút, rồi mới lấy di động ra, ấn số điện thoại đó.
Lúc di động vang lên, Giang Thừa Châu đang thảo luận hạng mục nào đó với Giang Cảnh Hạo, Giang Cảnh Hạo nói rất ít, chỉ chăm chú lắng nghe quan điểm của em trai, dường như có ý giao hạng mục này cho Giang Thừa Châu.

Mà sau khi nhìn di động một cái, Giang Thừa Châu bèn đi ra khỏi phòng sách nghe điện thoại.

Giang Cảnh Hạo vốn hài lòng về em trai, sau khi nhìn thấy hành vi này của em trai, anh lập tức nhíu mày, nếu là bản thân anh, anh sẽ không đi ra ngoài nghe điện thoại lúc đang thảo luận chuyện công việc, mà em trai anh thì tùy ý như thế.
Giang Thừa Châu về đến phòng mình rồi mới nghe máy.
Mộc Tuyên Dư nhìn bầu trời đêm đen sẫm, ngay cả một ngôi sao cũng không có, mấy hôm nay dự báo thời tiết vẫn luôn nói là có mưa, nhưng một hạt mưa cũng chẳng rơi xuống.
"Sao vậy, tâm tình không tốt à?" Giang Thừa Châu cầm di động cười.
"Anh trai và chị dâu em đi tuần trăng mật về rồi." Cô vẫn nhìn bầu trời, "Họ hi vọng em đi xem mặt, cảm thấy em đến tuổi kết hôn rồi."
"Vậy là nói anh rất nguy hiểm rồi hả?" Trong ngữ khí của anh vậy mà có mấy phần ý cười.
"Đúng đó, cho nên báo cho anh một tiếng, nếu anh không thể mau chóng cưới em, có rất nhiều người cưới em." Ngữ khí của cô cũng nhẹ nhàng.
Giang Thừa Châu lại không hoài nghi tính chân thực trong lời của cô, dù là thời đại học, những người thích cô cũng nhiều vô kể, khi đó người ta còn nói cô chính là nữ thần trong lòng các trạch nam, trong quá trình cô theo đuổi anh, rất nhiều người tỏ ý tiếc cho cô, còn từng có người đi ngăn cản hành vi của cô, tỏ ý có thể cho cô cuộc sống mà cô muốn.
"Em sẽ sao?" Anh nhướng mày.
"Hử?"
"Nếu như anh không thể cưới em, em sẽ thật sự lấy người khác?"
Dường như cô trầm mặc mấy giây, "Ừm." Cô bặm môi dưới, "Cho nên, anh vẫn phải mau chóng xử lý phiền phức của anh đi."
Anh đương nhiên biết phiền phức là chỉ gì.

Chấm dứt cuộc gọi, Giang Thừa Châu cầm di động, sắc mặt rất khó coi.
"Hù." Du Du đột nhiên nhảy ra từ phía sau anh, như muốn dọa anh một trận.
Lúc này Giang Thừa Châu mới thở nhẹ một hơi, ngồi xổm xuống bế Du Du lên, "Sau này đừng chạy loạn như thế."
Du Du dẩu cái miệng nhỏ, sao chú út không bị dọa chứ, lúc này nhóc con nhìn sắc mặt chú út, "Chú út không vui ạ?"
"Không."
Du Du tự cho là mình thông minh, "Có phải cô Uông cãi nhau với chú không?"
Anh nhướng mày, "Vì sao cô Uông phải cãi nhau với chú?"
Du Du chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, được rồi, không cãi nhau, "Vậy vì sao chú út không vui?"
Anh nhéo nhéo mặt Du Du, "Chú út đâu có không vui."
Anh bế Du Du đến chỗ Đường Khả Hân, rồi lại vào phòng sách, tiếp tục thảo luận về hạng mục đó với Giang Cảnh Hạo như trước, chỉ là anh đột nhiên nghĩ đến, hình như đã mấy ngày anh và Uông Tử Hàm không liên lạc rồi, nếu không phải Du Du nhắc nhở, anh đã sắp quên mất có gì bất thường rồi, chỉ là trước đây phần lớn là Uông Tử Hàm chủ động gọi đến, mà hình như bây giờ cô không chủ động gọi đến nữa.
Sau khi thái độ của Mộc Tuyên Dư buông lỏng hơn, Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang bắt đầu thật sự lựa chọn một nửa khác cho Mộc Tuyên Dư, hai người chia nhau ra tìm người quen hỏi thăm, bất luận là gia thế hay bối cảnh, nhất định phải có nhân phẩm tốt, chỉ là trong hội quen biết của hai người, gia thế bối cảnh cũng sẽ không quá kém, mà người mà hai người hỏi thăm, cũng không phải là biết được từ chỗ bề trên, mà là do đám bạn tốt chọn lựa, thời buổi này, biết một người như thế nào, vẫn là bạn bè đáng tin nhất, còn về bề trên thì thực ra họ căn bản không hiểu tính cách của lớp người dưới.

Một người bạn nào đó của Trình Hiểu Tang đi xem mặt, tất cả mọi người đều khen người đàn ông đó tốt, nhân phẩm công việc đều tốt, sau đó vô tình biết được số lần mở quán xá, khách sạn của người đó có thể dọa cả đống người...
Rất nhanh chóng đối tượng đã xác định xong, là con trai nhà làm quan của một người bạn của Trình Hiểu Tang.
Khi biết mấy ngày nay anh trai và chị dâu đang tìm kiếm đối tượng cho mình, Mộc Tuyên Dư vẫn rất câm nín, cô còn đặc biệt đi soi gương, phát hiện mình cũng không lão hóa với tốc độ tên lửa mà.
Nhưng cô cũng không thể phụ tâm ý của họ, vẫn quyết định đi gặp đối tượng thích hợp mà họ nói.
Trước khi Mộc Tuyên Dư sắp ra khỏi nhà, Trình Hiểu Tang nhất định muốn đến kiểm định cho cô, đích thân trang điểm chọn quần áo cho Mộc Tuyên Dư, sau khi xong xuôi, Trình Hiểu Tang mới nhìn tác phẩm của mình, hài lòng gật đầu, "Sau này lúc em kết hôn, chắc chị sẽ khóc mất."
Trình Hiểu Tang đột nhiên hơi cảm khái.
"Đừng chứ, khóc thì sẽ không đẹp nữa." Cô đứng dậy, cũng nhìn mình trong gương, đã lâu lắm rồi cô không trang điểm cho bản thân kĩ lưỡng như vậy, trong vẻ tùy ý lại lộ ra mấy phần tinh tế.
Trình Hiểu Tang nghiêng đầu nhìn cô, "Được rồi, biết mình đẹp là được rồi, lẽ nào còn muốn bị mình mê hoặc hay sao."
"Chị dâu càng ngày càng biết nói đùa rồi đấy."
Cô có ý muốn gọi chị dâu đi cùng, dù sao thì ngồi cùng người không quen biết cũng là một chuyện rất ngại, nhưng chị dâu thì không có ý đó, cô cũng không nói nhiều được, cầm túi rồi ra khỏi nhà.
Nơi gặp mặt không phải nơi riêng tư, mà là một quán cà phê khá ồn ào.

Mộc Tuyên Dư nghe nói đây là ý của bên nam, hơn nữa quán cà phê kiểu này rất thú vị, không phải nơi tán gẫu hoặc hẹn gặp mặt truyền thống, mà là ở đây, một vài công ty sẽ khai thác hạng mục do người mới thiết kế hoặc phát minh thứ gì đó, nếu diễn thuyết có thể đả động người, sẽ có công ty bằng lòng đầu tư, đối với rất nhiều người có tài mà nói, đây là một con đường dẫn tới thành công.

Mộc Tuyên Dư đi vào, nhanh chóng tìm được người gặp mặt cô, rất đơn giản, chỉ có bàn của người đàn ông đó có một người ngồi.
"Thật ngại quá, tôi đến muộn." Mộc Tuyên Dư ngồi xuống đối diện.
"Là tôi đến khá sớm." Trần Hải Ba nhìn cô gái đối diện, từ khi người khác nói và nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại đối phương là một cô gái đẹp, thật sự là một đại mỹ nữ, anh ta cũng không để tâm, phụ nữ ngày nay diện mạo được năm phần thì cũng có thể trang điểm thành bảy tám phần, huống hồ còn có rất nhiều người đẹp sinh ra từ dây chuyền phẫu thuật thẩm mỹ nữa, nhưng sau khi gặp mặt, anh ta vẫn rất kinh ngạc, có thể cảm thấy được đối phương tuyệt đối là kiểu người đẹp gây xôn xao thời đi học.
Mộc Tuyên Dư cười nhẹ, mà Trần Hải Ba cũng chủ động giới thiệu tên và thân phận của mình.
Mộc Tuyên Dư cũng giới thiệu đơn giản về bản thân, sau đó tìm chủ đề tùy ý nói chuyện.
Cô mau chóng bị một người diễn thuyết nào đó trong quán cà phê thu hút, cô nhìn qua, thậm khí khóe miệng còn mỉm cười.
"Cô có hứng với nội dung diễn thuyết của cậu ta?"
Cô lắc đầu, "Tôi thích cảm giác đó." Giống như cảm giác mà vật lý hồi cấp hai nói "cho tôi một đòn bẩy, tôi có thể nâng cả địa cầu", có kiểu không chùn bước không biết sợ sệt, còn có sự điên cuồng của thời niên thiếu, kiểu cảm xúc dũng mãnh tiến lên không sợ thua.
Trần Hải Ba cười, nói anh ta rất thích phương thức này, có thể cho những người trẻ một sân khấu và cơ hội.
"Có thể hỏi cô một câu không?" Trần Hải Ba cười, anh ta có thể nhìn ra, đối phương không phải cô gái dựa vào gia thế mà tùy hứng, có dáng vẻ và gia thế như vậy, nhưng lại ra ngoài xem mặt, thế nào cũng khiến người ta nghĩ không thông, "Vì sao đến bây giờ vẫn chưa yêu?"
Mộc Tuyên Dư không trực tiếp trả lời, "Anh thì sao? Là vì sao?"
Trần Hải Ba sững người, rồi lập tức cười.
Đều có chỗ không muốn nói, vì thế rất nhiều chuyện, đâu ra nhiều vì sao như vậy.
Giang Thừa Châu đã đứng trước cửa quán cà phê được một lúc, ngay cả bản thân anh cũng hơi hoài nghi, vì sao mình phải chạy tới đây, đây thật sự là một chuyện không thể hiểu được.

Anh nhìn cảnh tượng đó, nhìn thấy cô và người khác chung đụng hòa hợp như thế, lục tìm trong túi quần mình, lúc này, anh vô cùng muốn hút thuốc, nhưng lại phát hiện túi quần mình rỗng tuếch.
Thứ cảm giác này, quen thuộc như thế.
Khi anh ở nước A, biết cô có bạn trai, biết cô sắp kết hôn với một người đàn ông khác, chính là thứ cảm giác này.

Cô có thể không chút ngăn trở cùng một người đàn ông khác yêu đương rồi kết hôn, vẫn cười vẫn sống, giống như cho dù có một người tên Giang Thừa Châu hay không, cô đều có thể sống hạnh phúc, mà anh chỉ là một sự tồn tại không quan trọng mà thôi.
Vì thế, anh khuấy đảo thế giới của cô đến trời long đất lở, lấy điều đó chứng minh sự tồn tại của mình.
...
Tác giả có lời muốn nói: Viết đến cuối cùng, đột nhiên cảm thấy nam chính rất đáng thương, phá thế nào đây...