Giang Thừa Châu và Mộc Tuyên Dư ở trấn nhỏ Vân Khê gần một tuần, hai người đã biết cái tên trấn nhỏ Vân Khê đến từ đâu, thì ra là cách đây không xa có một cái hồ tên là hồ Vân Khê, trấn nhỏ Vân Khê được gọi theo như thế, mà dòng suối nhỏ hôm đó hai người nhìn thấy, là nước chảy ra từ hồ Vân Khê, chất nước ở đây trong vắt, trong nước cũng không có rác, bởi vật chất lượng nước rất tốt.
Giang Thừa Châu còn cầm cần câu, đến hồ Vân Khê câu được mấy con cá, cá ở đây là cá nước ngọt, thịt cá mịn mà nhiều dinh dưỡng.
Anh cầm cá câu được đến một quán cơm trên trấn nhờ họ nấu, ông chủ không những không cảm thấy không vui vì hai người tự mang nguyên liệu đến, ngược lại còn trao đổi với anh làm thế nào có thể câu được cá to vừa nhanh vừa gọn, còn phải phòng ngừa cá trốn mất thế nào.
Hai người còn cùng một đám trẻ con chơi bắt bướm ở đó, tiếng cười của lũ trẻ ngây thơ mà thuần khiết, chỉ là sau đó Mộc Tuyên Dư cũng nhắc nhở lũ trẻ, đừng làm bướm bị thương, bướm cũng có bố mẹ, nếu không thấy chúng về nhà, bố mẹ bướm sẽ lo lắng, vì thế hôm đó, tất cả các bạn nhỉ đều thả những chú bướm bắt được, còn hứa sau này sẽ chỉ chơi cùng bướm, không bắt chúng nữa.
Bên cạnh đó hai người cũng cùng đám trẻ chơi nhảy dây, lúc thấy bọn trẻ chơi vui quá, hai người cũng sẽ gia nhập.
Về phần đám nhóc con trai, lúc chơi bắn bi, hai người làm trọng tài, phòng ngừa bạn nhỏ nào đó chơi xấu.
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày một, đến ngày hai người phải rời đi, cô lại đến nói chuyện cùng cụ già đó, cụ già vẫn kể chuyện "thời đại đó", nói lúc đó ăn không no mặc không ấm, còn lo lắng người xấu đến nhà trộm đồ, đám người xấu đó đều rất hung ác, cuộc sống của thời đại đó thật sự rất khó sống, nói đến cuối cùng, cụ già lại khóc một trận, sau đó nói với Mộc Tuyên Dư, người thời này tốt hơn biết bao, có thể ăn cơm, còn có thể mặc quần áo đẹp, không giống như thời đại của họ, ngay cả vải cũng không có nhiều.
Một tuần vui vẻ nhàn nhã mà vô ưu vô phiền qua đi, hai người thu dọn đồ trong khách sạn, chuẩn bị rời đi, cô hơi không nỡ, chỉ cúi đầu thu dọn đồ, ngay cả nói chuyện cũng không muốn, Giang Thừa Châu nhìn cô mấy lần, cũng không nói chuyện.
Trước khi lên xe, hai người đến quán mì ở gần khách sạn ăn mì.
Hương vị mì rất ngon, nối nấu mì đặt ngay trên đường, lúc đi qua đường thù có thể nhìn thấy khói bay lên nghi ngút.
Mì được bưng lên bàn, Mộc Tuyên Dư cúi đầu ăn, mì hơi nóng, cô chỉ ăn mấy miếng, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi, mặt cũng đỏ au.
Hương vị mì vừa đúng, dù rằng lúc bỏ gia vị vào, động tác của ông chủ ất tùy ý.
Cô ăn sach sẽ bát mì, còn raatshoar mãn mà li3m li3m môi, cô nhìn Giang Thừa Châu ngồi đối diện, ngay cả trong mắt cũng thấp thoáng nét cười, "Em sẽ mãi mãi nhớ một tuần này, mãi mãi nhớ".
Sẽ nhớ sự tự do tự tại của hai người trong những ngày này, sẽ nhớ những ngày này hai người chỉ có nhau, sẽ nhớ những ngày hai người thuần khiết nhất đơn thuần nhất.
Cô nói rất nghiêm túc, anh mắt nhìn anh gần như thành kính.
Giang Thừa Châu khẽ thở dài, đứng dậy khỏi ghế, kéo vali qua, xoa xoa đầu cô, "Ngốc sau này chúng ta còn có thời gian vui vẻ hơn thế mà".
Cô cười, rồi mới đứng dậy, đi theo anh ra trạm xe, mặc dù nơi đó, ngoại trừ có thể đổ xe thì không có điểm gì giống trạm xe cả.
Vẫn là chiếc xe đó, cũ nát như trước, nước sơn trên thân xe đã bong tróc cả mảng lớn, nhìn từ xa, giống như bị nhiễm một lớp bụi rửa không sạch, trong xe có mùi xăng nồng nặc.
Sau khi lên xe cô ngồi vị trí sát cửa sổ, mở toang cửa ra để không khí lưu thông.
Xe khởi động rất nhanh, tời xa trấn không lâu, xe lại bắt đâu lắc lư.
Trong xe còn có không ít người, giống người trong trấn vào thành phố làm thuê, không ngừng kể nhau nghe tin tức nội bộ, sắp có người đến sửa đường rồi, lúc sửa đường, con đường này sẽ còn nát hơn, nhưng sửa xong thì sẽ tốt thôi, mà chiếc xe này có lẽ dùng không lâu nữa thì cũng sẽ đổi, dù sao thì cũng dùng bao năm như vậy rồi.
Cô tựa vào vai Giang Thừa Châu, khẽ nhắm mắt lại, hy vọng khi mở mắt ra đã đến tỉnh, chỉ là cô lại nghĩ, đến tỉnh rồi còn phải đổi xe vào thành phố, không khỏi thở dài,ngồi xe với cô là nói, quả thực giống như một cơn ác mộng.
Cô ngủ rất nhanh, hơn nữa hằn là nằm mơ, bởi vì trên mặt cô lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Giang Thừa Châu nhìn cô như vậy, hơi nhíu mày, cô thế này là đang nằm mơ sao? Chắc hẳn cảnh trong mơ khiến cô rất vui vẻ.
Mộc Tuyên Dư quả thực mơ một giấc mông đẹp, trong giấc mơ, cô ngồi trong sấn lớn ở biệt thự, trong sân đặt chiếc ghế nhựa trắng ngà, chiếc ghế tinh xảo, là phong cách và màu sắc mà cô thích.
Cô ngồi trên ghế, đang thêu tranh chữ thập, sau đó hai đứa trẻ chạy đến, cậu nhóc con mặc một bộ vest nhỏ, cô bé nhóc con thì mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, hai đứa trẻ chạy đến, ôm chân cô, không ngừng gọi "mẹ, mẹ", tranh nhau nói với cô, hôm nay chúng ra ngoài thì nhìn thấy những thứ gì.
Phái sau hai đứa trẻ, Giang Thừa Châu mặc sơ mi và quần tây, trong tay cầm áo vest vừa mới cởi ra, đang cười nhìn va mẹ con cô.
Lũ trữ vẫn ríu rít cùng mẹ chia sẻ tất cả những thứ chúng nhìn thấy bên ngoài ngày hôm nay, Giang Thừa Châu thì cười nghe con trai con gái nói chuyện.
Khi Mộc Tuyên Dư tỉnh lại thì đã vào trong tỉnh rồi, không lâu nữa là đến bến xe, cô nghĩ đến giấc mơ của mình, nét cười nơi khóe miệng vẫn không giảm.
"Em tỉnh đúng lúc ghê".
Giang Thừa Châu dùng ngữ khí khen ngợi nói với cô.
Cô liếc mắt nhìn anh, "Anh thích con trai hay con gái?"
Đề tài của cô quá đột ngột, anh hơi nhíu mày, "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Thì là đột nhiên rất muốn biết thôi."
"Anh tương đối thích thuận theo tự nhiên."
Đến bến xe rồi xuống xe, qua kiểm tra an ninh, mua vé, lên xe đường dài vào trung tâm thành phố, lại phải ngồi hai tiếng đồng hồ.
Chặng đường này, cô vẫn ngủ, thực ra cô ôm suy nghĩ cia thể tiếp tục giấc mơ lúc trước, nhưng cả giấc ngủ mơ mộng gì đều không có.
Đén thành phố, gọi xe đến ga tàu hỏa, mua vé.
Đi tàu hỏa là Mộc Tuyên Dư đề nghị, như vậy thì có thể thấy rất nhiều phong cảnh, điều quan trọng hơn là cô không muốn nhanh như vậy đã về đến thành phố Tây Giang, mặc dù có ý trốn tránh, nhưng cô dự định để mặc cho suy nghĩ đó.
Giang Thừa Châu là người không quá thích mang theo tiền mặt, Mộc Tuyên Dư lấy ví ra, ví của cô tinh tế mà xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy giá không rẻ, cô đang chuẩn bị lấy tiền ra đưa cho Giang Thừa Châu, đột nhiên mắt hoa lên, có người trực tiếp xông đến, đoạt trực tiếp chiếc vì trong tay cô rồi chạy mất, khi cô còn chưa phản ứng lại, Giang Thừa Châu đã đuổi theo.
Cô cuống quýt, cũng chạy theo, nhưng họ chạy quá nhanh, lúc cô đuổi ra nhà ga, đã không thấy người đâu nữa.
Cô sốt ruột nhìn đông ngó tây, đột nhiên nghe thấy có người hô lớn, "Tại bạn chết người rồi, tai nạn chết người rồi."
Cô không màng tất cả chạy theo hướng phát ra tiếng, lúc chạy qua, đã thấy đám đông vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.
Cô đã không còn kịp nghĩ gì nữa, xông vào đám đông, nhìn thấy Giang Thừa Châu ngã trên mặt đất, ngực không ngừng chảy máu, con dao đó vẫn còn cắm trên ngực anh, mắt cô đột nhiên đỏ lên, "Mau gọi xe cứu thương."
Cô không để ý hình tượng hét lên, sau đó nâng anh dậy.
Giang Thừa Châu nhìn thấy cô, vậy mà vẫn còn cười với cô, đưa chiếc ví của cô mà anh bảo vệ được cho cô, "Vậy mà còn có đồng bọn nữa, có điều chúng chưa chạy xa, anh cũng đánh cho chúng rất thảm rồi."
"Anh còn nói nữa." Nước mắt cô chảy xuống, nhỏ tí tách trên tay anh.
Xe cứu thương đến rất nhanh, đưa Giang Thừa Châu đến bệnh viện, cô đương nhiên cũng đi cùng.
Ở bệnh viện, sau khi Giang Thừa Châu được đẩy vào phòng phẫu thuật, cảnh sát đến một lần, từ phía cô thì không nhận được thông tin hữu ích gì, họ bèn đợi sau khi Giang Thừa Châu ra, họ sẽ tiến hành hỏi.
Cô ngồi bên ngoài, cũng không biết anh có bị thương nặng hay không, cô chỉ biết quần áo anh đẫm máu, chắc hẳn vết thương rất sâu.
Cô cầm vì tiền, so với anh, chiếc ví này chẳng là cái gì cả.
Không bao lâu, Giang Thừa Châu được đẩy ra, cô lập tức đi lên.
Bác sĩ nói anh không có trở ngại gì, mặc dù vết thương sâu, nhưng không bị thương sến cơ quan quan trọng, chỉ là phải nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa còn phải kiêng một vài món ăn.
Cô không ngừng gật đầu, mắt vẫn đỏ ngầu.
Sau khi cô nghe xong lời bác sĩ nói, anh mới chậm rãi mở miệng, "Anh không sao."
Cô cắn môi, "Việc gì anh phải đuổi theo, không biết là rất nguy hiểm à?"
Trong ví của em trước giờ đều để rất nhiều thứ, chứng minh thư và các loại thẻ, em còn sợ phiền phức, ghét đi làm lại như thế." Anh bình tĩnh trần thuật, trong ví để rất nhiều thẻ và mấy thứ nhỏ quan trọng, đó là thói quen trước đây của cô, anh vẫn nhớ rõ ràng.
Mộc Tuyên Dư vừa nghe xong, mắt càng đỏ hơn.
Ngay cả y tá đẩy Giang Thừa Châu ra nghe thấy lời anh nói, cũng nhịn không được mà nhìn cặp đôi này, nghĩ hai người họ nhất định rất ân ái mặn nồng, bên nam giới nhớ rõ thói quen của bên nữ như thế, còn không màng gì mà đuổi theo bọn cướp, phải biết là bọn trộm cướp bây giờ vừa hung ác vừa tàn nhẫn đấy, thường thường đều có đồng bọn, người bình thường bị cướp thì chỉ có thể nhận là xui xẻo thôi.
Mộc Tuyên Dư bảo y tá rời đi, cô tự đẩy Giang Thừa Châu vào phòng.
Mặc cô đầy vẻ lo lắng, Giang Thừa Châu thì nhìn cô rồi vẫn còn cười, dường như chỉ để cô an tâm, "Đừng lo, anh thật sự không sao mà."
Cô nhìn anh một cái, không trả lời anh.
Về đến phòng, cô và bác sĩ cùng đỡ anh lên giường, có thể là chạm vài miệng vết thương, anh máu chóng nhíu mày, nhưng lại không nói gì.
Cô lại phát hiện động tác nhỏ của anh, lập tức quan tâm hỏi han.
"Anh thật sự không sao mà." Anh nhấn mạnh lần nữa, "Em thế này, giống như anh bị thương nặng đến không có thuốc nào cứu được vậy."
"Nói vớ vẩn gì đấy." Cô lập tức che miệng anh, "Không được nói vớ vẩn."
Bác sĩ trung niên nhìn cặp tình nhân này ầm ĩ một lúc, mới cười mở miệng, "Cô gái à, bạn trai cô thật sự không sao đâu, cô không cần thần hồn nát thần tính như vậy."
"Chảy nhiều máu như thế mà bảo là không sao? Vậy thế nào mới gọi là có sao?"
Bác sĩ đó sờ sờ mũi, ngẫm nghĩ, đối với bác sĩ mà nói, hình như thật sự không có gì coi là có sao.
Giang Thừa Châu kéo kéo tay Mộc Tuyên Dư, ra hiệu bảo cô đừng nói nữa.
Bác sĩ đó dựng mày, tự thấy chan rồi lắc đầu rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Mộc Tuyên Dư nhìn khuôn mặt vẫn trắng bệch không quá bình thường của anh, càng đau lòng hơn, "Sau này không được làm chuyện như vậy nữa, những người đó muốn cướp thì để họ cướp, chỉ cần người vẫn ổn là được."
Giang Thừa Châu nhíu mày không đồng ý, "Chính là vì người có suy nghĩ này giống em nhiều, đám người đó mới trắng trợn như thế."
Lúc này cửa phòng bệnh lại bị gõ, cảnh sát đợi từ lúc trước chuẩn bị ghi khẩu cung của Giang Thừa Châu và hỏi về vụ án.
Mộc Tuyên Dư chủ động đi ra, để lại không gian cho họ.
Sau khi lấy xong khẩu cung, cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Nhưng nhìn dáng vẻ, vụ này chắc không phá được rồi, phía cảnh sát không thể tiêu tốn quá nhiều sức lực tài lực xử lý vụ nhỏ kiểu này, còn có rất nhiều vụ án lớn đợi họ điều tra, vụ này chỉ có thể mặc thôi, huống hồ đồ của hai người cũng tìm lại được rồi.
Sau khi cảnh sát rời đi, cô lại vào phòng.
Anh bị thương, hai người chắc chắn không thể về thành phố Tây Giang theo kế hoạch, nhất thiết phải nán lại đây mấy ngày.
Mặc dù cô cũng hơi thỏa mãn vì không phải về Tây Giang nhanh như thế, nhưng không có nghĩa là cô hy vong anh bị thương, nhưng bây giờ tất phải ở lại rồi.
Cô bồn chồn lo lắng nhìn anh, "Anh không thể trở về theo kế hoạch, liệu có ảnh hưởng lớn đến công ty không?"
Anh nhìn cô hồi lâu, rồi cười, dường như dự lo lắng của cô rất không cần thiết, "Em quên anh trai anh là ai rồi à?"
Nhân vật được coi là thần thoại của thành phố Tây Giang, đưa Vạn Thành lên độ cao như hiện giờ, người khác nhắc đến Giang Cành Hạo, luôn luôn khen ngợi không ngớt lời, mà danh hiệu thiên tài trên thương trường thì cũng gắn liền như bóng với hình.
Độ mẫn cảm của Giang Cảnh Hạo với thương trường, không phải thứ mà người bình thường tưởng tưởng được, mỗi quyết sách anh ấy làm, đều có thể dẫn tới hướng phát triển cho một lĩnh vực nào đó.
Có người như thế ở đấy, sao Vạn Thành có thể có vấn đề gì được.
Về phần Giang Thừa Châu, vốn chỉ san sẻ cùng Giang Cảnh Hạo, để Giang Cảnh Hạo có nhiều thời gian ở bên vợ và con gái hơn mà thôi.
"Anh trai anh sẽ không có ý kiến hả?"
"Không thì sao, bảo anh lập tức quay về?" Anh vẫy vẫy tay với cô, sau khi cô đi qua, anh nhéo nhéo mặt cô, "Tình cảm của anh em anh rất tốt, đừng lo lắng."
Cô gật đầu.
Anh không nhìn cô nữa, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, bật cười, "Vừa khéo có thể nhân thời gian này nghỉ ngơi nhiều hơn, tính ra thì anh còn được lời đấy."
Cô nhíu mày, bày tỏ sự không tán đồng với lời anh nói, đâu ra ai thấy may vì mình bị thương chứ?
Anh quay đầu qua, đã nhìn thấy cô nhíu mày, "Em cười thì xinh hơn."
Nhưng bây giờ, cô cười không nổi.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Bây giờ em không đi ngắm phong cảnh trên tàu hỏa được nữa, chỉ có thể ngắm anh, tủi thân hả?"
Cô khẽ đẩy anh một cái, lúc này rồi, vầy mà vẫn còn cợt nhả như thế.
Anh lại nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn về phái cô cực kì nghiêm túc, "Bây giờ, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau."
Rời xa thành phố Tây Giang, vẫn còn là chúng ta, tự do tự tại bên nhau, giống như hy vọng của cô.
Cô ngoảnh mặt đi, mắt lại đỏ ngầu.