Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 19: 19: Chương 18





Giang Thừa Châu hiển nhiên không có lòng tốt như vậy mà đợi cô tắm rửa.

Mà anh nói cho cô biết, để cô chuẩn bị một chút rồi theo anh đến tiệc rượu.

Ngữ khí của anh quá mức đương nhiên, ngay cả một câu vì sao cô cũng tiết kiệm.

Trường hợp tiệc rượu thế này, không phải ở thành phố Giang Tây, thì người tham gia phần lớn cũng đều có máu mặt.

Anh công khai đưa cô ra ngoài như vậy, không sợ vị hôn thê biết ghen? Sâu xa hơn, anh hành động như thế không phải đang làm mất mạt vị hôn thê kia sao?
Mới đính hôn, anh đã công khai mang theo cô xuất hiện.
Mặc dù cô nghĩ tới những chuyện này, nhưng cũng không định nói ra, bằng không nhất định sẽ phải đối mặt với sự đùa cợt của anh.

Hiện tại cô chỉ mong có thể quản tốt chính mình, chuyện khác, tất cả đều không liên quan tới cô.
Cô chỉ mang theo một ít quần áo thường ngày, căn bản không mang lễ phục dạ hội.

Hiện tại ngay cả trang điểm cũng không muốn.

Giang Thừa Châu thấy cô đã thổi tóc khô, thì cầm lấy chìa khóa xe đứng dậy: “Đi thôi!”
Cô không chậm chạp chút nào, lập tức đi theo phía sau anh.
Ra cửa phòng, Giang Thừa Châu đi ở phía trước đột nhiên xoay người, híp mắt nhìn cô: “Mộc Tuyên Dư, cô trở nên thật là nghe lời.”
Lòng cô cứ như vậy mà hồi hộp một chút, không làm trái bất cứ quyết định nào của anh, cái gì cũng dựa theo yêu cầu của anh mà làm.

Cô gái như vậy thật nghe lời, nhưng rất không thú vị, quá không có hứng thú.

Sắc mặt cô hơi thay đổi, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây!
Giang Thừa Châu nhìn sắc mặt cô chỉ biết cô nghe hiểu lời mình.

Cô nên phát huy giá trị của mình, làm anh cảm thấy không có gì vui, anh không cam đoan “Thịnh Đạt” sẽ đưa vào hoạt động bình thường.

Dù sao anh cũng không phải là nhà từ thiện, không phải sao?
Giang Thừa Châu đã đi vào thang máy, Mộc Tuyên Dư bước nhanh vào.

Trong thang máy chỉ có hai người họ, cô chăm chú nhìn số tầng giảm xuống, dời đi sự khẩn trương trong lòng, mà Giang Thừa Châu lại không lưu tâm.
Mộc Tuyên Dư đứng ở cửa khách sạn.


Giang Thừa Châu lái xe tới, cô liền ngồi vào.
Vẫn là không khí lạnh như băng.

Cô thật bi ai phát hiện ra, nhiều năm trôi qua như vậy, thế nhưng cô không tìm được cách ở chung cùng anh.

Cô không hề hiểu rõ người đàn ông hỉ nộ vô thường này, cũng không rõ rốt cuộc anh muốn thế nào.

Dường như làm cái gì cũng không khiến anh vừa lòng, loại cảm giác này vô lực đánh úp cô.
Di động của Giang Thừa Châu vang lên, anh cầm tai nghe, sau đó nghe điện thoại.
Điện thoại là Uông Tử Hàm gọi tới.
“Đi công tác cảm giác thế nào?” Giọng Uông Tử Hàm mềm mại, nghe ra được, tâm tình dường như không tệ.
“Không tồi.”
“Điều này biểu thị xa cách em, anh rất tốt?”
Giang Thừa Châu dường như cười một chút: “Em muốn anh vô cùng sa sút, không có tinh thần công tác? Aizz, anh cũng muốn như thế, nhưng nếu như vậy, sẽ không làm xong việc, lại phải ở đây càng lâu hơn…”
Uông Tử Hàm nghe được lời trọng điểm, “Công việc rất nhiều sao?”
“Tàm tạm, trong phạm vi năng lực của anh.”
Uông Tử Hàm muốn nói anh trai anh đã trở lại, một khi đã vậy, anh có thể không cần phải xen vào chuyện của công ty nữa, nhưng nếu anh làm như vậy thì có nguyên nhân của anh, cô không muốn nghĩ lung tung suy đoán chuyện của anh, “Anh cũng đừng cậy mạnh, đừng quá vất vả, làm hết sức…”
“Anh biết.”
“Em xem dự báo thời tiết, anh bên đó mấy ngày nay đều sẽ mưa, nhiệt độ không khí cũng chuyển lạnh, chăm sóc bản thân thật tốt, nhất thiết đừng để bị cảm.”
Anh kêu r3n một tiếng trong điện thoại.
“Sao thế?” Uông Tử Hàm nghi hoặc.
“Em quả thực biến anh thành đứa trẻ.”
Uông Tử Hàm cũng nở nụ cười.

Mộc Tuyên Dư ở bên cạnh tính toán thời gian.

Thời gian anh và Uông Tử Hàm trò chuyện là 25 phút ba mươi mốt giây, đây đối với anh mà nói đã coi là rất tốt.

Hơn nữa khi anh cùng Uông Tử Hàm nói chuyện anh không có nửa điểm không kiên nhẫn, điều đó thể hiện anh và người đó ở chung vô cùng thoải mái.

Hơn nữa cô có thể nhìn ra được, hành động như vậy của anh cũng không phải là cố ý diễn trò ở trước mặt mình.

Anh cùng Uông Tử Hàm bình thường chính là chung sống như thế.
Cô nghĩ đến miêu tả về Uông Tử Hàm ở trên báo —— chân mệnh thiên nữ, từ này thật là chuẩn xác.


Uông Tử Hàm đích xác chính là chân mệnh thiên nữ của Giang Thừa Châu.

Anh có thể thực sự trở thành như hôm nay, cũng có công lao của cô gái kia đi?
Thật không sai.
Cúp điện thoại Giang Thừa Châu liếc mắt xem xét cô một chút: “Cô lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng tôi sẽ hiểu lầm.”
Mộc Tuyên Dư quay đầu, kéo ra một nụ cười, “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm cô đây là đang ghen.”
Cô lập tức nghĩ đến lúc trước anh nói cô rất nghe lời, vốn không lưu tâm nhưng lập tức điều chỉnh, trở nên nghiêm túc lại có chút bất đắc dĩ, “Anh không hiểu lầm, tôi chính là đang ghen.”
Khóe miệng Giang Thừa Châu hơi hơi cong lên, ngay cả khóe mắt cũng giương lên phía trên.

Cô rất rõ biểu cảm này của anh biểu hiện cái gì.

Đó là anh không lưu tâm đối với lời nói của người khác, thậm chí là tỏ vẻ đùa cợt rõ ràng.
Cô yếu ớt thở dài, “Anh vừa nói chuyện 25 phút ba mươi mốt giây, lúc trước khi chúng ta ở bên nhau, trong điện thoại anh vẫn luôn không kiên nhẫn với tôi, thời gian nói chuyện cũng không quá mười giây.”
Giọng cô dường như rất phiền muộn.
Ánh mắt của Giang Thừa Châu lại bắt đầu trở nên sâu thẳm, trước đây? Cô còn dám ở trước mặt anh đề cập đến chuyện năm đó.

Cô thật sự là không sai, cô cũng chỉ có thể nói lúc đầu, sau đó thì sao? Anh thấy bạn cùng phòng và bạn gái nấu cháo điện thoại trong phòng ngủ, có thể nói lâu như vậy, anh bắt đầu hoài nghi cách nói chuyện của mình rất có vấn đề.

Thậm chí anh còn phí thời gian vụng trộm nghe xem bạn cùng phòng và bạn gái đang tán gẫu cái gì, kết quả nghe được tất cả đều là nói nhảm.

Anh nhất thời cực kỳ buồn bực, lại nghĩ có thể nói những lời vô nghĩa lâu như vậy cũng là bản lĩnh, vì thế lại bắt đầu học tập… Sau đó dần dần, thời gian anh trò chuyện cùng cô càng ngày càng dài.

Anh cảm thấy năng lực học tập của mình không tồi, một đề tài nối tiếp một đề tài, sau đó nói đến chuyện của mình, cũng có thể nấu cháo điện thoại.
Mộc Tuyên Dư khẽ cắn môi, “Sau này rốt cuộc thời gian chúng ta trò chuyện cũng thành lâu.

Giang Thừa Châu, anh còn nhớ rõ anh nói lời gì với tôi sao?”
Anh không nhìn cô, cũng không đáp lại.
Nói gì chứ? Anh và cô cùng ngồi cạnh sân thể dục mới.

Cạnh sân thể dục đều là cây cối cao lớn, còn có hương vị nguyên thủy nhất, ban đêm có thể nhìn thấy đom đóm chợt lóe chợt lóe sáng.


Cuối cùng anh cùng cô nằm trên cỏ, trong tầm mắt là đom đóm lập lòe và sao đầy trời.

Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy, cho dù không nói bất cứ lời nào, cũng có thể cùng người này ở bên cạnh yên lặng thật lâu như vậy.
Nhưng dường như cô lại không bằng lòng, nhắc đến tên mấy nữ sinh.

Tên mấy nữ sinh đó anh đã quên từ lâu, nhưng cô đề cập tới, thế nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ.

Đây cũng là một loại phản ứng quan tâm đi? Nhưng anh không cười, mà nói cho cô biết —— Mộc Tuyên Dư, em là người đặc biệt nhất, em nhất định phải tin tưởng chính mình.
Cô hỏi anh, cô đặc biệt ở chỗ nào.
Giang Thừa Châu nghĩ rồi nghĩ, rốt cuộc nghĩ tới, anh nói cho cô biết, vì anh có thể nói nhiều lời vài câu với cô trong điện thoại, không biết anh đã nghe lén bao nhiêu lần bạn cùng phòng trò chuyện với bạn gái, làm hại bạn cùng phòng kia về sau nhìn thấy anh sẽ cầm điện thoại tránh ra rất xa…
Anh nói, anh chỉ biết nói lâu như vậy với cô trong điện thoại, cô là người duy nhất.
Giờ phút này đây, anh cùng một cô gái khác, cũng có thể trò chuyện lâu như vậy, hơn nữa toàn bộ quá trình đều thoải mái không áp lực, thậm chí không cần anh cố ý tìm đề tài, mà theo một cách tự nhiên.
Anh đương nhiên không quên những chuyện này, chẳng những không quên, ngược lại còn nhớ rõ ràng như thế.
Giống như từ đầu đến cuối anh đều nhớ bóng lưng cô rời đi, sau đó anh còn nói với cô —— Mộc Tuyên Dư, tôi hận cô.
Anh trầm mặc thật lâu sau, Mộc Tuyên Dư cười đến bất đắc dĩ, “Anh nói tôi vĩnh viễn là người duy nhất kia.”
Anh muốn cười, lại chỉ kéo ra một độ cong, không cười
Duy nhất? Cô là người duy nhất phụ lòng anh.

Không đúng, cô căn bản không xứng.
“Thật không?” Giọng anh rất nhẹ, “Tôi từng nói những lời buồn cười ấu trĩ như vậy?”
Buồn cười ấu trĩ? Anh cho rằng là như vậy? Mộc Tuyên Dư không nói gì thêm.
Lời buồn cười ấu trĩ, cũng không đáng cười, đáng cười là có người cho nó là thật, có người lại ném sau đầu.
Giang Thừa Châu đưa cô đi chọn quần áo, vào trong cửa hàng, lập tức có người tiến lên đón.

Cô bị người ta vây quanh đi thử quần áo thì quay đầu nhìn anh một cái, phát hiện anh đứng lạnh nhạt, không nhìn cô, hai tay cắm trong túi quần, trên mặt có sự thong dong bình tĩnh mà cô xa lạ.

Cô cảm thấy chính mình hôm nay rơi vào một lời nguyền kì dị, nhớ lại những chuyện đã sớm đi vào dĩ vãng.
Càng về sau, Giang Thừa Châu vậy mà lại sẵn lòng cùng cô đi dạo phố, cô rất bất ngờ.

Giang Thừa Châu là người như thế nào, Mộc Tuyên Dư vào đại học cũng biết một ít.

Anh đối với nữ sinh trước nay đều không chủ động, chẳng qua cũng không thế nào cự tuyệt là được.

Vì thế khi Giang Thừa Châu cùng cô đi dạo phố thì cô còn thật hoài nghi, anh là thế nào đây.
Kết quả thái độ của anh là: Sao em chậm vậy? Nhanh một chút.
Từ khi anh bắt đầu tiến vào thương trường, liền không ngừng thúc giục, nhưng cô cố tình tỏ vẻ cái này không hài lòng, cần đi xem cửa hàng khác.

Vì thế anh bất đắc dĩ nhìn cô, sau khi thấy cô cười, còn trừng mắt nhìn cô.


Mộc Tuyên Dư gần như cũng hoài nghi, cô còn tiếp tục như vậy, anh sẽ trực tiếp phát giận bỏ lại để mặc kệ cô, nhưng trên thực tế lại là anh một bên thúc giục, lại có thể vẫn cùng cô.
Chỉ là cô không thể hỏi ý kiến của anh.

Hỏi anh ý kiến, anh luôn chỉ có một câu —— coi được, em mặc cái gì cũng dễ nhìn, chính là món này…
Anh là người không có tính nhẫn nại, hơn nữa còn là người không kiên nhẫn liền trực tiếp viết trên mặt, trực tiếp biểu đạt ra sự khó chịu của anh, sự không kiên nhẫn của anh.
Mộc Tuyên Dư thay trang phục, bị đẩy ra thì lại liếc mắt nhìn Giang Thừa Châu.

Anh dường như chỉ tùy tiện nhìn cô một cái, chưa nói gì, lại hình như không hài lòng lắm đối với cách ăn mặc của cô, vì thế cô lại bị đẩy mạnh vào phòng thay đồ.
Anh lúc nào thì trở nên có kiên nhẫn như vậy?
Cô muốn khống chế bản thân không được suy nghĩ, nhưng càng khống chế, thì ngược lại càng không khống chế được.
Uông Tử Hàm… hôm nay cô đã nhều lần nghĩ tới cái tên đó.

Cô gái kia thật sự rất lợi hại, có thể biến Giang Thừa Châu thành như ngày hôm nay.
Cô cắn cắn môi, Giang Thừa Châu bị ai biến thành như vậy, có liên quan tới cô sao?
Không liên quan.
Nếu không liên quan, thì mày nghĩ cái gì chứ?
Cô đột nhiên bật cười, sau đó đánh giá lễ phục dạ hội màu xanh da trời đang mặc lúc này.

Bộ lễ phục này dường như rất cân xứng với khí chất của cô.

Giang Thừa Châu nhìn cô mặc bô này, nhìn một lát, sau đó gật đầu.
Cô liền bị đẩy vào bên trong, có nhà tạo mẫu chuyên môn thiết kế kiểu tóc cho cô, nhưng làm liên tục mấy kiểu, Giang Thừa Châu dường như đều không hài lòng.
Hôm nay anh kiên nhẫn và bắt bẻ, ngay cả cô cũng cảm thấy xa lạ.
Mộc Tuyên Dư cũng có thể cảm thấy nhà tạo mẫu này đã bắt đầu nóng nảy.
“Để tự tôi đi!” Cô yêu cầu như vậy.
Cô không phải người quá để tâm tới tóc tai, lúc này cô cầm lọn tóc làm tán ra, dùng tay tùy ý buộc lên, sau đó đem tóc biến thành đặc biệt tán lên thoải mái.

Lại buộc tóc lên rồi tháo ra, dùng tay làm rối đến cực điểm rồi hất về bên trái, tóc xoã tung, mái tóc xoã tung, nhưng khuôn mặt cô lại có vẻ càng nổi lên.

Hơn nữa cô mặc lễ phục dạ hội màu xanh nước, giống như cô nữ sinh xinh đẹp, lại có chút giống cô gái trưởng thành dịu dàng, giống như nữ sinh trong giai đoạn trưởng thành thành cô gái, vừa đúng điểm thăng bằng.
Cô không để ý tới ánh mắt người khác, lập tức đi ra ngoài.
Giang Thừa Châu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cô đang chậm rãi hướng mình đi tới.
Trên đầu cô không có đồ trang sức, sợi tóc phân tán cũng tùy ý thành lọn, lại có khí chất xuất trần.

Nếu xung quanh cô không phải là hoa phục ngọc đẹp, có lẽ thật sự sẽ khiến người ta hoài nghi là yêu tinh biến hình, tới câu hồn anh… Bằng không làm sao anh lại cảm thấy ngực mình cứ như vậy nhảy dựng lên mãnh liệt.
A, anh vẫn là một thằng nhóc của năm đó sao?
Không phải.

.