Yêu Hai Lần!

Chương 4




Sáng mùa đông lạnh lẽo, từng cơn gió luồn qua khe hở của căn nhà cấp bốn tồi tàn của cậu, cậu lạnh lẽo co người lại, túm chăn che kín đầu điệu bộ như một con mèo nhỏ lười biến. Một giọt nuớc rơi xuống chạm vào bàn chân đang lộ đang bên ngoài chăn, cậu giật bắn người dậy. Thở dài một hơi
"Mái nhà lại phải sửa rồi."
Cậu bật người dậy, vệ sinh cá nhân rồi uống tạm một ly sữa mua tại cửa hàng tiện lợi đó là bữa sáng của cậu. Sau đó cậu cầm vội tập hồ sơ tiếp tục đi xin việc làm nhưng kết quả vẫn như mọi lần, vẫn không nơi nào chịu nhận cậu.
Có lẽ mọi thứ vẫn chưa đủ đẩy một con người đến tuyệt vọng, cậu nhớ đến chuyện ngày hôm qua trong lúc Diệp tổng đang cao hứng lại ngang nhiên dám bỏ về. Dì cậu ở thành phố Z vừa mới gọi điện mắng chửi cậu một trận, thời hạn 1 tuần đã hết mà cậu vẫn không biết đào đâu ra 4000$ để xoay sở.
Cậu bây giờ là đang muốn tự tử nhưng lại không dám. Con người tiểu nhân như cậu thật sự rất sợ chết.
Một cuộc điện thoại gọi đến, cậu bắt máy, nội dung của cuộc điênn thoại này có thể làm cả ngày hôm nay trở nên vui vẻ.
"A cảm ơn ông trời con được nhận rồi."
Phải là một công ty sáng nay đã từ chối cậu bây giờ lại gọi điện thoại đến nói muốn cậu đến làm việc. Nghĩ đi nghĩ lại cậu cũng không thể nghĩ ra, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ nữa, nghĩ nữa chính là thất nghiệp.
À vẫn còn một chuyện nữa chiếc nhẫn... Vẫn chưa tìm được!!
"Ai da thằng ngốc này sao lại quên cơ chứ." Cậu vò đầu mình lòng tự trách.
Cậu chạy vội đến quán bar mà cậu làm việc, trên đường đi cậu nghĩ rất nhiều thứ "phải đối mặt với quản lý thế nào đây?" " Mà không phải là quán bar có còn không hay là Diệp tổng trong lúc tức giận đã đem nó đốt đi..." Càng nghĩ càng thấy sợ.
Cậu vừa tới nơi nhân viên đã nhìn cậu với một ánh mắt khó hiểu.
"Gia Bảo không phải buổi tối cậu mới tới ca của cậu sao, về nghỉ ngơi đi."
Giọng của quản lý dường như có chút cung kính và xu nịnh. Cậu cũng không để ý, cũng quên mất thắc mắc chuyện tối hôm qua ra sao, tại sao mọi người lại nhìn mình như vậy. Điều cậu quan tâm là tìm ra chiếc nhẫn của cậu.
"Tôi tới tìm đồ thôi" nói rồi cậu chạy vội lên lầu 5, nhưng tìm không thấy. Cậu hỏi nhân viên dọn dẹp nhưng cũng không ai biết.
"Không phải là rớt trên đường về nhà rồi chứ?" Cứ như thế cậu tìm chiếc nhẫn khắp các ngóc ngách trên đường về nhà.
Không biết từ bao giờ trời đã đổ tuyết, cậu trú tạm vào một cửa hàng nhưng lại bị bảo vệ kéo ra ngoài.
Trời rất lạnh cậu lại chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng, cậu ngồi co ro lại trên bìa đường. Sức khoẻ của cậu vốn yếu ớt giống như một que diêm đang cháy đứng trước con sóng dữ vậy, vô cùng mong manh. Những người qua đường dường như không hề để ý đến cậu, họ mặc áo ấm cầm tay nhau cười nói vui vẻ. Cậu cố đứng dậy bước những bước nặng trĩu về nhà nhưng không được cậu lại ngã quỵ xuống, có lẽ người ta xem cậu là người vô gia cư nên không ai hỏi han.
Phía bên kia đường là một nhà hàng rất nổi tiếng, một vị khách từ nhà hàng bước ra, có lẽ là khách quý nên chủ nhà hàng phải tiễn vị khách đó ra tận cửa. Người phúc vụ phía sau vị khách cung kính đưa chìa khóa xe ra "Diệp tổng xe của ngài đã lấy ra."
Anh khởi động chìa khóa xe lên chiếc
Mercedes-Maybach Exelero mở cửa.
Không vội bước lên xe lực chú ý của anh bây giờ chính là thân ảnh phía bên kia đường. Anh bước lại gần, nhìn không  có vẻ khẩn trương nhưng thật ra có trời mới biết anh đang rất gấp, thật sự hy vọng người bên đó không phải cậu ấy, không phải bảo bối của anh.
Khi nhìn thấy cậu anh thật sự đau lòng, tâm can như có kẻ nào mới vừa đâm một nhát, ánh mắt của anh hiện lên vẻ đau lòng, đau đến cực độ. Anh cởi áo khoác ra nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu, lại nhẹ nhàng bế cậu lên tiến vào trong xe.
Nhưng người trợ lý, vệ sĩ của anh ngây người ra họ chưa bao giờ thấy ánh mắt đó của anh cùng điệu bộ khẩn trương như vậy.
"Diệp tổng..."
"Gọi bác sĩ đi. Cậu lái xe" anh hướng người trợ lý ra lệnh.
Anh ngồi ở phía sau ôm chặt lại cậu, người cậu lạnh anh liền bảo trợ lý tăng nhiệt độ xe lên. Vị trợ lý lúc đầu hơi bất ngờ anh chưa từng như vậy nhưng rốt cuộc cũng hiểu ra
" Là người cậu tìm sao?"
Anh im lặng không trả lời nhưng trợ lý đã ngầm hiểu, trợ lý là bạn của anh từ lúc anh đi du học cho đến khi tiếp nhận công ty tên là Hạ Trình, nhà họ Hạ trước giờ đều là người của Diệp gia có thể nói là trung thành tuyệt đối. Hạ Trình cũng là người bạn, người anh tin tưởng nhất được giao cho những công việc quan trọng.
________
Về đến nhà, anh cẩn thận bế cậu lên phòng bác sĩ đã đợi sẵn ở đó "cậu ấy bị suy dinh dưỡng, dạ dày cũng bị tổn thương nghiêm trọng có lẽ do ăn uống không khoa học nếu cứ tiếp tục tình trạng này sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng"
Sau khi bác sĩ căn dặn một vài điều thì cũng rời khỏi, hắn tự mình lau người bằng nước ấm cho cậu, thay đồ cho cậu. Hắn nhìn cậu đến ngẩn người bảo bối của hắn, thiên hạ của hắn nhìn đến mức đau lòng.
Sáng hôm sau cậu tỉnh dậy, mở mắt ra anh sáng chiếu thẳng vào mắt cậu, cậu vội lấy tay che lại. Cậu đưa tầm mắt qua phía cửa sổ có một người đàn ông đang đọc sách, không hiểu sao cậu lại bất giác gọi tên "người đó".
"Diệp Vũ là anh sao?"
Anh nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu vội vàng gấp quyển sách đang đọc lại tiến về phía cậu khẩn trương hỏi thăm cậu:
"Bảo bối khó chịu ở đâu không? Em có cảm thấy đau ở đâu khô..."
Chưa đợi anh nói xong cậu đã ôm chầm lấy anh, những giọt nước mắt ấm nóng rơi thấm vào lớp áo trên bờ vai vững chắc của anh "Diệp Vũ... Là anh thật sao... Em.. rất nhớ...thật sự nhớ anh."
Anh ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về giống như dỗ dành một đứa trẻ. Vốn dĩ nghĩ nếu gặp lại anh thì cậu sẽ buông lời trách mắng. Mắng anh dối trá, mắng anh vô tâm, mắng anh cứ như thế mà bỏ đi mười năm...
Nhưng rốt cuộc cậu làm không được cảm xúc của cậu dành cho anh không phải tức giận, oán trách. Nó là những nỗi nhớ chờ thời cơ trỗi dậy thâm nhập tâm trí cậu.
Rời khỏi cái ôm đó họ nhìn sâu vào đôi mắt nhau, anh nhìn sâu thẩm vào bên trong đôi mắt trong sáng tĩnh mịch đang ngấn nước của cậu. Nó đẹp, như thể không gì có thể vấy bẩn.
Anh không thể kiềm nén được đặt xuống một nụ hôn trên khóe mắt, rồi tới bờ môi anh đào căng mộng hơi hé mở, nhẹ nhàng tiến sâu vào bên trong,  rồi lại mãnh liệt mà khai phá. Kế đó là cần cổ trắng nõn, như băng thanh anh tham lam xâm chiếm lãnh thổ, đánh dấu vùng đất của bản thân. Từng dấu hôn đỏ tím đan xen trên nước da tuyết trắng quả thật là mê người, áp chế lại dục vọng của bản thân anh biết sức khỏe của cậu bây giờ không tiện.
Không sao dù gì cũng còn nhiều thời gian.
Sau một màn hội ngộ cậu xấu hổ chui vào chăn, co người lại như một con mèo nhỏ có lẽ đó là thói quen của cậu. Tay ôm đầu.
"Tại sao mình lại như thế...aaa thật bực mình"
Anh lại bị một phen đáng yêu này của cậu làm cho buồn cười.
Anh đã căn dặn nhà bếp nấu những món ăn nhẹ nhàng tốt cho sức khỏe của cậu, anh vừa uy cậu ăn vừa trách móc cậu không biết quan tâm sức khỏe. Họ như trở lại những ngày tháng năm 16 tuổi vậy, như chưa từng có lời tạm biệt. Như chưa từng có mười năm xa cách.
"Aaa không được hôm nay em phải tới công ty" cậu bây giờ mới nhận ra việc quan trọng này.
Anh vẫn bình thản thổi từng ngụm cháo đút cho câu.
"Nào ăn cho hết, tí nữa dẫn em đi mua một số thứ."
"Không được ngày đầu đã nghĩ sẽ mất đi hảo cảm, sẽ bị đuổi việc" cậu vừa đón nhận muỗng cháo của anh, vừa nói.
Anh chỉ biết cười, ai dám đuổi cậu chứ, nói trắng ra công ty cậu làm việc chính là một trong số công ty con của Diệp gia.
  Mặc dù cậu không đồng ý nhưng anh vẫn một mực lôi cậu đi mua đồ, không cần nói cũng biết những món đồ đó rất đắc tiền. Cuối cùng anh dẫn cậu đi công viên giải trí.
Anh biết cậu sợ trò chơi cảm giác mạnh nhưng vẫn một mực chọn những trò đó, anh muốn cậu ỷ lại bám víu, ôm chầm lấy anh.
Đương nhiên nếu cậu biết được suy nghĩ đó của anh chắc sẽ xử anh một trận, cậu đồng ý chơi những trò đó vì nghĩ anh thích thôi.
Câụ và anh ngồi dưới một chiếc ghế trong công viên, anh hỏi cậu:
"Vui không, bảo bối?"
"Vui đương nhiên là vui."
"Bảo bối không phải là em nói không thích đến đây nữa sao" giọng điệu của anh mang mười phần châm chọc.
Cậu giận đỏ mặt "là do anh đồ ngốc".
Anh có chút đau lòng là do mình đã bỏ rơi cậu, là do mình rời xa cậu. Ôm lấy cả thế giới của mình nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai cậu: "Xin lỗi bảo bối"
Cậu đánh nhẹ vào người anh.
"Ai ngờ Diệp Vũ của em lại bị người ta đồn đại đến đáng sợ như thế, chính em cũng cảm thấy sợ..."
Anh chỉ mỉm cười không nói gì, đương nhiên những lời đồn đó đều là sự thật, có khi còn kinh khủng hơn. Trước giờ những kẻ đắc tội anh chưa từng có ai toàn mạng.
  Nhưng trong mắt người con trai trước mắt anh đây, không có Diệp tổng đứng đầu hắc đạo, bạch đạo. Chỉ có Diệp Vũ của cậu luôn cười với cậu, luôn quan tâm cậu.
"À còn nữa nhẫn của em, trả đây." Cậu đưa tay ra trước mặt anh.
Anh đứng lên quỳ một chân xuống, dáng vẻ như cái cách cậu cầu hôn anh năm đó. Tháo ra sợi dây chuyền trên cổ mình, trên sợi dây chuyền có hai chiếc nhẫn anh lấy ra một cái. Cẩn trọng từng chút đeo vào tay cậu. Sau đó đặt nhẹ một nụ hôn lên mu bàn tay.
"Gia Bảo trọn đời, trọn kiếp này, Diệp Vũ anh chỉ yêu em..."