Yêu Hai Lần!

Chương 30




Chẳng biết Tiểu Tề đã ngồi đăm chiêu đến bao giờ chỉ biết là ánh nắng nhẹ nhàng sau cơn mưa tối qua đã chiếu sáng cả một góc nhà. Hắn mở cửa phòng ngủ của An Nguyệt thấy cậu vẫn đang chùm kín chăn không nhúc nhích gì, Tiểu Tề nhẹ nhàng mở chăn ra một cỗ nhiệt khí quanh người cậu làm hắn không kiềm lòng được chửi thề trong lòng.
Chết tiệt, tên chó hoang đó hôm qua mặt đồ ướt đi ngủ.
Hắn đặt tay mình lên bờ trán nóng hổi của cậu, xúc cảm lành lạnh thoải mái làm An Nguyệt khẽ cau mày.
"Diệp Vũ!" An Nguyệt nhỏ giọng gọi.
Tiểu Tề vừa đọc xong quyển nhật ký kia hiện giờ hắn đối với cái tên Diệp Vũ mang đầy bài xích. Hai chữ "Diệp Vũ" phát ra từ miệng An Nguyệt hắn lại không biết dùng tâm trạng gì để nghe, cậu cứ liên tục gọi tên Diệp Vũ hắn cũng chỉ biết nhếch mép cười.
Đúng là ngu xuẩn!
Không biết tại sao Tiểu Tề lại tức giận hắn xoay người bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng cậu thật mạnh, có lẽ tiếng động đó làm An Nguyệt thức giấc. Cậu mở mắt nhưng cơ thể mệt mỏi, rã rời đến mức không có sức lực ngồi dậy, đầu óc đau nhức, cổ họng như bị cháy rát. Cả cơ thể cảm thấy lạnh run nhìn xuống lại phát hiện hôm qua mình mặc luôn đồ ướt lên giường.
An Nguyệt chống hai tay cố gắng nửa ngày mới có thể bước xuống giường lấy một bộ đồ sạch sẽ rồi lại mở cửa ra ngoài tính đi tới phòng tắm. Cậu quét mắt qua phòng khách và phòng bếp đều không nhìn thấy Tiểu Tề.
Tắm bằng nước nóng dưới vòi hoa sen làm An Nguyệt cảm thấy tốt hơn, mặc bộ quần áo mới sạch sẽ vào đi ra ngoài lại ngửi được mùi cháo thơm phức phát ra từ bếp.
"Tiểu Tề...?"
"Đứng đó làm gì tới đây ăn cháo đi!"
Thì ra hồi nãy không thấy Tiểu Tề là vì hắn đang chạy đến tiệm cháo đối diện tòa chung cư mua về cho cậu. An Nguyệt ngồi xuống bàn ăn, muỗng cũng đã được bày sẵn. Thế nhưng nhìn tô cháo tỏa hương thơm trước mặt cậu lại không có cảm giác muốn ăn, múc được một muỗng rồi lại đặt xuống.
"Bị cảm lạnh khi ăn sẽ không cảm thấy ngon miệng." Tiểu Tề vừa nói tay vừa đặt một ly nước ấm bên cạnh tô cháo. "Nhưng anh vẫn phải ăn, ăn rồi mới có sức."
Nói rồi Tiểu Tề xoay người rời khỏi phòng bếp. An Nguyệt nhìn chằm chằm tô cháo trước mặt một lúc sau cuối cùng cũng múc thêm vài muỗng nữa rồi thôi, cảm giác không ngon miệng chút nào.
Cậu nâng ly nước lên muốn uống nhưng bàn tay của ai lại đoạt lại ly nước trong tay cậu. Cậu ngước mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình,  Tiểu Tề trầm giọng "cái này để lâu đã nguội rồi." Thay vào đó Tiểu Tề đưa cho cậu một bình nước giữ nhiệt cùng với mấy viên thuốc.
"Uống thuốc rồi vào phòng nghỉ ngơi đi, ban nãy tôi thay ga giường bị ướt cho anh rồi."
"Đúng là ngu ngốc chẳng hiểu vì sao anh có thể để cả người bị ướt mưa chui vào giường..."
"Cảm ơn!" Cậu cúi mặt xuống nhìn mấy viên thuốc trong tay rồi lại nhỏ giọng: "cảm ơn Tiểu Tề chuyện hôm qua xin lỗi cậu..."
Tiểu Tề đang thu dọn tô cháo vẫn còn nguyên vẹn của cậu tay bỗng khựng lại, hắn ho khan vài cái rồi nâng giọng:
"Cảm ơn cái gì anh phải khỏe mới có thể kiếm tiền."
An Nguyệt uống thuốc xong rồi lại trở về phòng ngủ, ngủ một giấc đến tận chiều tối lúc cậu thức dậy thấy bên cạnh có một tờ giấy ghi chú của Tiểu Tề để lại nói cậu khi thức dậy thì vào bếp hâm lại cháo, thuốc hắn để trên đầu tủ. An Nguyệt lại lết thân thể mệt mỏi xuống giường, bàn chân trần vừa mới chạm xuống đất đã truyền thẳng xúc cảm lạnh lẽo lên tới tận não. Cậu không vào bếp mà đi thẳng ra ban công như có một thế lực nào điều khiển những bước đi mệt mỏi đó.
Tiểu Tề về nhà cũng là lúc trời tối, hắn phải giải quyết công việc của An Nguyệt để cho cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi một tuần, hắn vào phòng bếp kiểm tra thì thấy trong nồi cháo vẫn còn đó, thuốc vẫn chưa có ai động tới. Hắn tức giận mở cửa phòng ngủ của người kia thì chỉ thấy con người vô lực đó đang tựa đầu vào thành giường ánh mắt nhìn mấy tấm hình trong tay chăm chú cứ như một kẻ thất tình xem lại những kỷ niệm cũ.
"Anh nhớ hắn rồi?"
An Nguyệt không trả lời câu hỏi của hắn, Tiểu Tề ngồi xuống giường ngay bên cạnh cậu.
"Nhìn tôi đi!" Tiểu Tề trầm giọng nói, An Nguyệt vẫn không nhìn hắn cứ như linh hồn của cậu đã bị hút vào những tấm hình trên tay.
Tiểu Tề giật lấy mấy tấm hình lúc này An Nguyệt mới có phản ứng cậu với tay muốn giựt lại nó. Hắn ấn vai cậu lại để cho cậu ngồi yên trên giường rồi hét lên: "Sao anh lại thành cái bộ dạng này?"
"Diệp Vũ hắn gửi cho anh mấy cái này chính là muốn biến anh thành cái bộ dạng thân tàn ma dại như vậy đó."
"Tại sao anh lại chiều theo mong muốn của hắn?"
An Nguyệt cười nhạt, ánh mắt nhuốm màu u buồn.
"Phải! Diệp Vũ muốn biến tôi thành cái dạng gì thì tôi chính là như thế! Vậy thì sao?"
Tiểu Tề nhìn bộ dạng tiều tụy cùng thanh âm tang thương của An Nguyệt không hiểu sao hắn lại cảm thấy khóe mắt mình cay xè.
"Anh là đồ ngu xuẩn, nhu nhược, yếu đuối!"
"Phải, đó là tôi..."
Nước mắt như chỉ đợi có thế để chực chờ rơi xuống.
"Trước giờ Diệp Vũ muốn biến kẻ ngu xuẩn, nhu nhược, yếu đuối như tôi thành cái dạng gì cũng được! Anh ta biến tôi thành kẻ hạnh phúc nhất thế giới cũng được! Biến tôi thành kẻ thống khổ nhất cũng được! Đã vừa lòng cậu chưa?"
Tiểu Tề ôm người con trai đang khóc nức nở vào lòng, hắn vỗ về sau lưng cậu, hắn để những giọt nước mắt của cậu thấm vào áo mình. An Nguyệt đang trên đà kích động bỗng nhiên lắng xuống. Cậu chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ làm như vậy với mình, Tiểu Tề cũng vậy hắn chưa từng nghĩ mình sẽ ôm người mà hắn từng căm ghét nhất vào lòng.
"Đừng khóc nữa chó hoang..."
"Vì một kẻ tổn thương anh như vậy không đáng!"
"Tiểu Tề...tôi phải làm sao đây...? Tôi muốn gặp Diệp Vũ... Tôi nhớ anh ta! Một tháng qua tôi thật sự mệt lắm...!" Giọng An Nguyệt nghẹn ngào.
"Bởi vì vết thương cũ của anh vừa bị nức toạc ra nó sẽ đau nhức đến phát điên. Nhưng anh chỉ cần đợi cho nó tạo vảy rồi lành lại, nếu vết thương đó quá lớn có thể nó sẽ để lại sẹo nhưng mà anh yên tâm..."
"Hãy cứ yên tâm đi nó chỉ là một vết sẹo xấu xí thôi, anh sẽ không để tâm đến nó nữa."
"Anh xinh đẹp như vậy chỉ một vết sẹo sẽ không ảnh hưởng gì đâu!"
"Tôi...chỉ cần đợi thôi sao?" An Nguyệt hỏi.
"Phải! Anh chỉ cần đợi thôi... Thời gian rất kỳ diệu!"
Tối hôm đó An Nguyệt đã khóc rất nhiều, khóc rồi lại thiếp đi trong vòng tay của Tiểu Tề, bàn tay to lớn của hắn vẫn luôn vỗ về đằng sau lưng cậu.
Cảm giác có người thân bên cạnh thật ra rất tốt!
_________
Tại căn phòng rộng lớn nồng nặc men say, người đàn ông bóng lưng to lớn nhưng cô quánh ngồi gần cửa sổ, căn phòng tối ôm chỉ có ánh trăng chiếu sáng một góc phòng. Diệp Vũ rót một ly rượu rồi lại uống cạn, anh ngước mắt lên nhìn ngắm mặt trăng trên trời rồi bất giác mỉm cười.
An Nguyệt, em vẫn chưa tới tìm tôi sao? Đáng lẽ giờ này em phải nhớ tôi lắm rồi chứ?