Yêu Giả Vi Vương

Chương 979: Thần thông kinh thiên




Áo choàng màu bạc tất nhiên là ở trong nhẫn không gian của Đại thần Thiên Vũ. Lần đầu tiên gặp hải tặc, Tiêu Lãng nhìn thấy Bàn Nhược Chưởng của mình có thể khiến một đám hải tặc khiếp sợ lui đi, hắn cảm thấy danh nghĩa của gia tộc Hiên Viên này có chút tác dụng, tất nhiên liền lấy ra dùng. Liễm tức đan cũng là của Đại thần Thiên Vũ. Thứ này không có tác dụng lớn, dùng để chạy thoát thân ẩn nấp, giờ phút này vừa vặn dùng để giả thần giả quỷ.

Tiêu Lãng tùy tiện bố trí ở trong một rừng cây một hồi, đánh tiếng bảo mọi người chạy trốn. Tám người nhanh chóng bay đi. Tiêu Lãng được Vô Ngân kéo bay theo. Ma Thanh Thanh nhìn mấy lần, vốn không muốn nhiều lời. Nhưng lần này nàng rốt cuộc không nhịn được nói:

- Tiêu Lãng, vì sao ngươi không tự mình bay?

Sau khi Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma vẫn không biết bay, bởi vì bên trong thân thể không có huyền khí, đan điền đã sớm bị hủy. Giờ phút này hắn vừa nghe nàng hỏi có chút kỳ quái trả lời:

- Ta tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma a...

Nói vừa xong, mắt Tiêu Lãng bỗng nhiên trợn to, vỗ đầu một cái thầm nói mình ngu ngốc giống như heo.

Ma Thanh Thanh cũng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Sai... Không phải chiến kỹ Thiên Ma, mà là loại công pháp gần như vậy. Toàn bộ Thiên Ma tộc đều tu luyện công pháp như vậy. Đều giống như Tiêu Lãng, lấy thân thể cường đại làm chủ. Các nàng hấp thu năng lượng cũng là tiến vào bên trong thân thể, không chứa ở đan điền.

Nhưng... Các nàng vẫn có thể bay!

Không có đan điền thì thế nào? Mình không phải có 1008 huyệt đạo sao? Giờ phút này trong các huyệt đạo đều tích trữ rất nhiều năng lượng, không phải bằng 1008 cái đan điền sao?

Tiêu Lãng thầm mắng mình ngu muội. Những năm gần đây bởi tư duy theo quán tính vẫn không suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng không ngờ được kỳ thực rất nhiều năm trước mình đã có thể bay...

Hắn lập tức điều động năng lượng, từ các huyệt đạo trong lòng bàn chân phun ra, rất nhanh đã khiến thân hình vững chắc. Chỉ có điều nếu muốn bay linh hoạt chắc hẳn còn cần một thời gian thích ứng và luyện tập. Hắn có chút lúng túng nhìn Ma Thanh Thanh cười cười nói:

- Điện hạ, đã khiến ngươi chê cười. Là ta hồ đồ!

- Khanh khách!

Ma Thanh Thanh trừng mắt với Tiêu Lãng một chút. Nàng đang đei mặt mặt nạ, nhưng vẻ kiều mị trong ánh mắt kia, vẫn khiến Tiêu Lãng ngẩn người ra. Hắn vội vàng cúi đầu, thầm nói Ma Thanh Thanh thật sự quá giống Âu Dương Lãnh Yên. Ngay cả ánh mắt cũng tương tự. Chỉ có điều nàng trẻ tuổi hơn rất nhiều còn tràn ngập sức sống thanh xuân, lại thêm một phần cao quý ưu nhã, mang theo khí chất đặc biệt của nữ tử Thiên Ma tộc.

Trên đường bay, thật ra bọn họ không gặp phải tình huống gì đặc biệt. Tiêu Lãng luyện tập một hồi rất nhanh đã nắm chắc khả năng bay. Lại thêm năng lượng bên trong thân thể của hắn dâng trào, tốc độ sắp nhanh hơn so với mọi người. Nếu như hắn bay hết tốc lực ít nhất cũng phải nhanh hơn gấp ba lần so với Vô Ngân!

Thật ra nguyên lý bay rất đơn giản. Đặc biệt là trong không gian hỗn độn đều không có lực hút, chỉ cần năng lượng từ lòng bàn chân bốc lên, hình thành phản lực, thôi thúc thân thể nhanh chóng tiến lên.

Một đường đi an toàn, về sau Tiêu Lãng bắt đầu dẫn đầu đoàn người bay đi. Tốc độ của Tiểu Đao quá chậm. Một đám người trầm mặc bay, sau một ngày rốt cuộc đã tới một đám vực diện gần đó.

Vực diện xung quanh đây rất nhỏ. Sợ là lớn bằng Đông vực Thiên Châu cũng có tới mấy chục cái. Chúng đều là tử vực, hoàn toàn không có dấu hiệu sự sống.

- Đi. Chúng ta ở trong này ẩn nấp!

Tiêu Lãng vung tay lên rất thoả mãn nói. Cho dù có người truy tìm, hẳn là cũng không lục soát cẩn thận như vậy?

Sau khi tra xét các vực diện xung quanh một hồi, Tiêu Lãng và Vô Ngân liếc mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc. Bởi vì những vực diện này xem ra đều không hoàn chỉnh, rất giống như một vực diện lớn... bị người đánh thành mấy chục mảnh!

Sau khi nhận được kết luận này, Tiêu Lãng càng kinh hãi hơn. Năm đó Đại thần Thiên Vũ và Đại Thần Phàm Tâm đại chiến, khiến Thiên Châu chia năm xẻ bảy. Đến bây giờ hắn còn không biết vì sao hai người lại đại chiến. Hiện tại lại có thể có người đánh một vực diện lớn siêu cấp hoàn toàn vỡ vụn thành mấy chục mảnh? Đây là thần thông kinh thiên đến mức nào? Chẳng lẽ là hai Thần Chí Cao đại chiến?

Ma Thanh Thanh cũng có chút nghi ngờ. Chỉ có điều mọi người không có thời gian tra xét. Tiêu Lãng tùy tiện thiết kế mấy cấm chế nhỏ tìm một vực diện nhỏ có địa hình phức tạp nhất đi vào. Trong vực diện kia hắn tìm được mấy sơn động. Mọi người nối đuôi nhau đi vào bên trong. Hắn vẫn chưa yên tâm, lại đào một động ở trong góc ẩn nấp.

- Mỗi người tu luyện đi!

Ngoài mặt Tiêu Lãng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng kỳ thực cũng rất lo lắng. Chỉ có điều chuyện đã quyết định hắn sẽ không suy nghĩ nhiều. Giờ phút này thật ra hắn có chút hoài niệm về Thảo Đằng. Nếu như để Thảo Đằng tra xét xung quanh, kẻ địch đến vực diện này, có thể lập tức bị phát hiện.

Trên thực tế, Tiêu Lãng phán đoán vẫn cực kỳ chuẩn xác. Bạch Ma Tử triệu tập tất cả quân đoàn hải tặc gần đó, thu xếp vô số mật thám. Ba người Lăng Đế khống chế phi vân bàn bay đi, rất nhanh liền bị phát hiện.

Ba đoàn quân hải tặc của Bạch Ma Tử có rất nhiều phi vân bàn. Trên căn bản tốc độ cũng không quá nhanh. Nhưng có hai chiếc tốc độ còn nhanh gấp đôi so với tốc độ phi vân bàn của Tiêu Lãng. Cho nên sau mấy ngày, phi vân bàn này đã bị bốn, năm chiếc phi vân bàn bao vây.

Đám người Lăng Đế thậm chí chưa phải là Bán Thần, Đại Đế. Chút thực lực này đối với thủ hạ của Bạch Ma Tử cơ bản đều là Đại Thần cảnh, quả thực không khác gì với bắt một con gà.

Bị người ta bắt lấy giống như bắt gà, sắc mặt Lăng Đế và Lãnh Đế tái nhợt. Trong lòng Dạ Phi Dương hối hận vạn lần. Sớm biết vậy hắn đã đi theo đám người Tiêu Lãng. Tiêu Lãng chưa đầy hai mươi lăm tuổi đã trở thành người đứng đầu Thiên Châu. Phán đoán của hắn có thể sai lầm sao?

Phi vân bàn bị người ta tịch thu. Ba người ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, đã bị dẫn tới trước mặt một nam tử khôi ngô cường tráng, thân cao hơn ba mét.

Ầm!

Ba người bị người tóm lấy. Một người quét chân bắt tất cả quỳ xuống. Sắc mặt nam tử khôi ngô cường tráng rất trắng, còn có rất nhiều vết rỗ, bởi vậy hắn mới có biệt hiệu là Bạch Ma Tử. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn chằm chằm vào ba người rất lâu, vẫn không nói gì, mãi đến khi trong lòng Lăng Đế Lãnh Đế sợ hãi, hắn mới lên tiếng:

- Những người còn lại đi đâu?

Thân thể ba người Lăng Đế run lên. Lúc Tiêu Lãng đi đã căn dặn, nếu dám tiết lộ vị trí của bọn họ, người trong gia tộc bọn họ nói không chừng sẽ bị giết hết. Lòng dạ Tiêu Lãng độc ác thế nào, bọn họ đã từng chứng kiến. Hắn chính là mãnh nhân đã từng đồ sát liên thành...

Dạ Phi Dương trầm mặc không nói. Trong lòng Lãnh Đế và Lăng Đế đang do dự. Bạch Ma Tử khoát tay áo, rất nhanh Dạ Phi Dương bị dẫn xuống. Sau đó hắn lấy ra một tahnh đao, chậm rãi đi về phía Lãnh đế, Lăng Đế.

Hai người Lãnh Đế lập tức biến sắc. Chỉ có điều hai người đã từng là bá chủ kiêu hùng, không tới mức làm ra trò hề như thân thể run rẩy, không khống chế mà tiểu tiện.

Ánh mắt Bạch Ma Tử khiếp người đoạt phách. Linh hồn hắn vô cùng cường đại, tùy tiện liếc mắt một cái cũng làm cho hai người có cảm giác không chịu nổi.

Hắn đứng ở phía trước hai người. Nhìn thấy ánh mắt Lăng Đế né tránh cúi đầu xuống, nhưng Lãnh Đế vẫn cắn răng thỉnh thoảng nhìn hắn một cái, Bạch Ma Tử liền hành động. Hắn thoáng nhìn về phía người đang đứng nắm lấy Lãnh Đế, người kia lập tức nắm lấy tay Lãnh Đế.

Vèo!

Giơ tay chém xuống, bàn tay Lãnh Đế liền rơi xuống mặt đất. Một bàn tay bị đứt lìa không ngừng run rẩy. năng lượng bên trong thân thể Lãnh Đế bắt đầu tập trung lại, chuẩn bị một đòn liều mạng.

Ầm!

Hải tặc đang nắm lấy Lãnh Đế đánh một quyền vào sau lưng hắn, khiến đan điền của Lãnh Đế bị đập náp, kinh mạch cũng liên tiếp gãy. Lãnh Đế phun ra một ngụm máu, thân thể bắt đầu run rẩy. Không phải hắn sợ sệt, mà hắn tuyệt vọng...

Vèo!

Bạch Ma Tử lại nhấc chiến đao lên, hướng về phía cánh tay cụt của Lãnh Đế chém xuống. Hắn chém rất có kỹ xảo. Mỗi lần hắn chỉ chém một chút. Sau khi liên tục chém bảy, tám đao, mới chém đứt hết một cánh tay của Lãnh Đế.

Nhìn Lãnh Đế ngất đi, Bạch Ma Tử một cước đạp hắn vào góc tường, sau đó cầm theo đao chậm rãi đi về phía Lăng Đế. Lưỡi đao hiện ra u quang lạnh lẽo. Từng giọt máu chậm rãi chảy xuống.

Thân thể Lăng Đế bắt đầu khẽ run rẩy. Mà khi hắn cảm giác chiến đao kia đặt ở trên đầu hắn, từng giọt máu bắt đầu nhỏ xuống đầu, xuống mặt hắn, thân thể hắn run rẩy càng lợi hại hơn.