Yêu Giả Vi Vương

Chương 921: Diệt Ma Tuyết?




Tuy Tiêu Lãng biết Tử Thánh Thạch là thứ tốt nhưng không dám làm bừa, ngoan ngoãn cho thảo đằng thần hồn màu lam trị lành vết thương rồi đi đảo biển khác nuốt Vực Ngoại Thiên Ma tiếp.

Mỗi đảo biển có một khối Tử Thánh Thạch, lớn nhỏ khác nhau. Đám Vực Ngoại Thiên Ma hỗn chiến là vì muốn tới gần Tử Thánh Thạch một chút. Mỗi lần thảo đằng thần hồn màu lam nuốt Vực Ngoại Thiên Ma đi ngang qua Tử Thánh Thạch sẽ khựng lại, hiển nhiên nó rất muốn nuốt thạch dịch bên trong. Nhưng thảo đằng thần hồn màu lam hiểu rằng nếu lại nuốt Tử Thánh Thạch thì hắn sẽ bị giết ngay, nó chỉ có thể cố nén khát vọng.

Trong Địa Ngục Hải có rất nhiều đảo biển, hơn mười ngày qua Tiêu Lãng dễ dàng tìm được mấy trăm đảo biển, nuốt mấy trăm vạn Vực Ngoại Thiên Ma. Vực Ngoại Thiên Ma ở chỗ này đẳng cấp cực thấp, không có một con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp nào. Hai Thiên Ma Vương Ma Lực, Ma Cổ không quan tâm Tiêu Lãng nuốt Vực Ngoại Thiên Ma nơi này, cao quý lãnh diễm ngồi trên quái xà chín đầu xoay quanh giữa không trung.

Có thảo đằng thần hồn màu lam khống chế, hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người Tiêu Lãng liên tục tăng trưởng nhưng rất chậm. Năng lượng trên người Tiêu Lãng tăng rất nhanh làm hắn thầm mừng, nghĩ rằng nếu hắn nuốt mấy chục ức Vực Ngoại Thiên Ma thì phải chăng thực lực sẽ đến đỉnh Bán Thần cảnh?

Tốc độ nuốt của thảo đằng thần hồn màu lam không nhanh không chậm, đây là Tiêu Lãng khiến nó cố ý khống chế. Nếu nuốt quá nhanh e rằng Ma Tuyết sẽ cảnh giác. Thỉnh thoảng hai Thiên Ma Vương Ma Lực, Ma Cổ xuống dưới tra xét hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người Tiêu Lãng, mỗi lần đều lắc đầu, xì xô xí xào rồi bay lên lại.

Tiêu Lãng cảm ứng hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người, phát hiện trừ trong năng lượng có một chút hơi thở ra còn lại không bị ảnh hưởng gì, khiến hắn bớt lo hơn. Tiêu Lãng sợ nhất là mình biến thành một con Vực Ngoại Thiên Ma, khi đó có quay về Thiên Châu cũng không ý nghĩa gì.

Tiếp tục cắn nuốt, càn quét, bên trên có hai Thiên Ma Vương Ma Lực, Ma Cổ chống lưng, Tiêu Lãng không e ngại gì hết sức cắn nuốt. Đáng giá nhắc tới là Địa Ngục Hải rất kỳ dị, mật độ rất cao. Tiêu Lãng đứng trên mặt biển thế nhưng từ từ chìm xuống, lấy thực lực của hắn chỉ nhẹ nhún là có thể đạp nước mà đi. Tiêu Lãng giết những Vực Ngoại Thiên Ma này, sau khi hắn đi thì dưới biển liên tục chui ra Vực Ngoại Thiên Ma tụ tập hướng Tử Thánh Thạch, dường như dưới đáy biển có Vực Ngoại Thiên Ma nhiều vô số kể.

- Ừm! Xem như hoàn toàn ổn định Bán Thần cảnh rồi, thực lực vẫn liên tục tăng cường. Mị Nhi, ngươi có thể khiến hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma tăng yếu thêm chút nữa không?

Tiêu Lãng đạp nước mà đi trong Địa Ngục Hải, lực lượng dâng trào trong người, toàn thân thoải mái. Tiêu Lãng không dám đi nhanh, cảm nhận thân thể liên tục biến mạnh, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái. Tiêu Lãng rất phục tàn hồn Thiên Ma Đại Đế, công pháp chiến kỹ Thiên Ma này quá nghịch thiên. Tàn hồn Thiên Ma Đại Đế đúng là một kỳ tài.

Thảo đằng thần hồn màu lam lại giảm tóc độ hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma tăng trưởng. Hai Thiên Ma Vương Ma Lực, Ma Cổ xuống dưới mấy lần thấy hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma của Tiêu Lãng tăng quá chậm thì rất bất mãn, chửi rủa thậm tệ. Tiêu Lãng mờ mịt đứng, dù sao ta không ngeh không hiểu, tùy các ngươi nói.

Qua mấy ngày, Vực Ngoại Thiên Ma bị Tiêu Lãng nuốt đã lên tới ngàn vạn, tăng hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma ngày càng chậm. Rốt cuộc Ma Tuyết truyền âm đến. Giờ phút này, Tiêu Lãng cách nơi Ma Tuyết ở xa trăm vạn dặm nhưng vẫn nhận được truyền âm của nàng làm hắn rất ngạc nhiên.

- Tiêu Lãng, tại sao hơi thở Thiên Mã trên người của ngươi tăng chậm như vậy? Có phải ngươi dùng tiểu thủ đoạn gì đó? Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám dùng thủ đoạn thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Tiêu Lãng bĩu môi, muốn qua loa giải thích với Ma Tuyết nhưng hắn không có năng lực truyền âm trăm vạn dặm như nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ lờ đi, vào tai trái ra tai phải, tiếp tục không kiêng nể gì cắn nuốt Vực Ngoại Thiên Ma. Tuy nhiên Tiêu Lãng không dám khiến thảo đằng thần hồn màu lam ức chế nữa.

Thời gian tiếp theo Tiêu Lãng di chuyển xung quanh trăm vạn dặm vì giết hoài Vực Ngoại Thiên Ma không chết hết. Thanh lý xong bên này thì chỗ ai có một đống Vực Ngoại Thiên Ma liên tục chui ra từ đáy biển.

Tiêu Lãng rất nghi ngờ, trong vực diện Thiên Ma rốt cuộc có bao nhiêu Vực Ngoại Thiên Ma? Tiêu Lãng đã nuốt mấy ngàn vạn, đây mới chỉ là một góc Địa Ngục Hải. Nguyên vực diện Thiên Ma có bao nhiêu Vực Ngoại Thiên Ma? Thật là khó tưởng tuợng.

Hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma trên người Tiêu Lãng đã rất đậm đặc, vừa vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma liền cảm nhận hơi thở tà ác, lạnh băng khắp người. Nhưng chút hơi thở này vẫn còn kém xa Thiên Ma Vương, miễn cưỡng cỡ Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp.

Thời gian lại qua hai ngày. Ma Tuyết đích thân đến, liếc Tiêu Lãng. Tay Ma Tuyết cầm cây roi đánh ra, quất Tiêu Lãng bay xa.

- Tiêu Lãng, ngươi đã nuốt mấy ngàn vạn con dân của chúng ta rồi mà hơi thở mới tăng có một chút? Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không lẽ ngươi muốn chết sao?

Người Ma Tuyết sát khí ngút trời, hoàn toàn phát ra hơi thở tà ác, lạnh băng làm linh hồn Tiêu Lãng như đóng băng lại. Mới rồi Tiêu Lãng bị roi mềm quất nhẹ một cái liền cảm giác thân thể, linh hồn nhức nhối. Tiêu Lãng híp mắt nhìn cây roi bạc, thầm nghĩ chắc chắn thứ này là búa vật quan trọng, còn kèm công kích linh hồn.

Tiêu Lãng đứng im không nói tiếng nào, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Ma Tuyết.

Ma Tuyết không ra tay nữa, nhướng mày nói:

- Ngươi không giải thích cho ta nghe sao?

Tiêu Lãng bình tĩnh nói:

- Ma Tuyết điện hạ, ngươi không tin kẻ hèn này thì ta giải thích nhiều làm gì? Ma Tuyết điện hạ muốn giết thì cứ giết, dù sao ở Thiên Châu ta có quá nhiều kẻ thù, trở về đó cũng chết. Chết muộn không bằng chết sớm, đầu thai sớm.

Ma Tuyết ngây ra, mắt lấp lánh, hơi thở giảm bớt một chút.

Ma Tuyết lạnh nhạt nói:

- Ngươi có kẻ thù tại Thiên Châu? Thực lực của ngươi cỡ Thiên Ma Vương, tiểu vực diện chỗ các ngươi chắc không có bao nhiêu cường giả. Ngươi sợ cái gì? Chỉ cần làm việc thật tốt cho bản điện hạ, khi đó ta sẽ giúp ngươi tăng chút thực lực, ngươi có thể trở về Thiên Châu làm bá chủ.

Tiêu Lãng thầm cười lạnh, thầm nghĩ:

- Đây là roi và kẹo ngọt?

Mặt ngoài thì Tiêu Lãng làm bộ hưng phấn hỏi:

- Ma Tuyết điện hạ không lừa ta?

Chờ Ma Tuyết gật đầu, Tiêu Lãng lập tức thay đổi thái độ, nói:

- Ma Tuyết điện hạ, ta nuốt nhiều hơi thở Vực Ngoại Thiên Ma, thân thể bản năng đề kháng. Ta vốn không phải chủng tộc Thiên Ma các ngươi, thân thể sẽ có bài xích. Tựa như túng độc nhiều thì kháng tính mạnh hơn chút. Xin Ma Tuyết điện hạ cho ta một ít thời gian, ta nhất định sẽ làm hơi thở trên người đậm đặc cỡ đám Ma Cổ.

Ma Tuyết cực kỳ vừa lòng gật gù, mang theo hơn mười thuộc hạ rời đi. Tiêu Lãng mặt ngoài hờ hững trong lòng thì cười lạnh.

Chỉ cần cho Tiêu Lãng chút thời gian là hắn có thể tiếp tục nuốt Vực Ngoại Thiên Ma, ngàn vạ, một ức, mười ức. Đến khi đó không chừng thực lực của Tiêu Lãng đạt đến đỉnh Bán Thần cảnh hoặc có lẽ là trùng kích Đại Thần cảnh.

Nhưng Tiêu Lãng nhớ đến trong linh hồn có quả bom hẹn giờ là ủ rũ ngay. Cho dù mạnh hơn nữa thì sao? Ma Tuyết động ý niệm một cái là linh hồn Tiêu Lãng sẽ nổ tung, còn ý nghĩa gì?

Tiêu Lãng vừa khiến Thần Hồn vực diện cắn nuốt vừa thầm suy tư. Xem ra muốn thoát khỏi khốn cảnh thì phải tìm cách phá giải Thực Hồn đan trong linh hồn, hoặc là... Tìm cách diệt Ma Tuyết.