Yêu Giả Vi Vương

Chương 913: Tân Đại Đế




Vù vù vù vù vù!

Trong Tiêu Đế thành tỏa ánh sáng ngút trời. Dân chúng còn ở trong thành lập tức chạy hướng truyền tống trận, khi thấy cường giả tây bộ xuất chinh thì ánh mắt mọi người căng thẳng, phập phồng.

Vù vù vù vù vù!

Trà Mộc còn ở trong phủ thành chủ, bay ra trước tiên, hồi hộp nhìn một Thiên Đế cảnh.

Trà Mộc hỏi:

- Hà Diệp Thiên Đế, tình hình sao rồi?

Hà Diệp Thiên Đế vẻ mặt hưng phấn, cổ đỏ rần cao giọng quát:

- Thắng! Đại nhân, chúng ta thắng! Phủ chủ bắt giữ Vân Tử Sam, Diệt Hồn bị chúng ta đánh một kích trọng thương!

Ồn ào!

Trong Tiêu Đế thành nổ tung như chảo dầu, ầm ĩ. Mọi người mừng như điên. Người Trà Mộc run run, lệ chảy ròng ròng, hạnh phúc đến quá đột ngột.

- Chúng ta thắng, thắng! Phủ chủ vạn tuế!

Dân chúng trong Tiêu Đế thành reo vui, mừng rỡ nhảy cẫng lên. Nhiều võ giả ôm nhau mà khóc, thậm chí mấy nam nhân hôn nhau, sau đó phát hiện đối phương là nam thì phun nước miếng.

Diệt Hồn Điện tạo áp lực quá lớn cho dân chúng Tiêu Đế thành, nếu Tiêu Lãng thua là mọi người chỉ có nước chạy nạn, nếu không thì rất có thể bị Diệt Hồn Điện đồ thành. Trải qua đoạn thời gian dàin hư vậy, mọi người đã có cảm tình với Tiêu Đế thành, thật lòng kính yêu phủ chủ trẻ tuổi này.

Vù vù vù vù vù!

Truyền tống trận lại tỏa ánh sáng rực rỡ. Năm vạn người trở về trước đứng ngay hàng chuẩn bị nghênh tiếp đám người Tiêu Ma Thần, Quân Thần Độc Cô Hành, Mộc Tiểu Đao trở về.

Ánh sáng trắng chợt lóe, mấy vạn người chậm rãi ngưng tụ trong truyền tống trận. Mọi người đang chuẩn bị quỳ một gối xuống hành lễ thì thấy mấy vạn khuôn mặt trắng bệch, tập thể ngạc nhiên.

Vù vù vù vù vù!

Ba bóng người lập tức bay lên cao về phái tây khi ánh sáng truyền tống trận nhạt dần, người đầy sát khí.

Một nam nhân vạm vỡ vừa bay vừa rống to:

- Ca, ca, ngươi không thể chết, tuyệt đối không thể chết được!

Quân Thần Độc Cô Hành gào thét:

Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Sát Đế, toàn bộ lăn trở về cho ta! Lãng nhi đã dặn là mọi người phải nghe theo lệnh của ta! Các ngươi muốn Tiêu Lãng chết không nhắm mắt sao?

Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao khựng giữa không trung, vẻ mặt buồn bã. Sát Đế nổi gân xanh. Mộc Tiểu Đao ngửa đầu hú dài.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Từng khuôn mặt biến trắng bệch, tiếng sét giữa trời xanh từ trên trời giáng xuống làm mọi người mềm nhũn. Mắt Trà Mộc trợn trắng té từ trên bầu trời xuống, đất sụp đổ rầm rầm.

Tiêu Lãng đã chết?

Mới rồi mọi người còn chìm đắm trong niềm vui chiến thắng giây sau đã nghe tin dữ động trời này làm vô số người khó tin. Bọn họ không dám tin vua của họ, cứu thế chủ của Thiên Châu, Đại Đế mới đã định trong số mệnh, phủ chủ trẻ tuổi đầy yêu khí kia chết rồi.

Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành là nguyên soái, là đệ nhất nhân dưới Tiêu Lãng. Tiêu Ma Thần buồn bã, Sát Đế giận dữ, Mộc Tiểu Đao gầm rống đều nói cho bọn họ biết đây là sự thật.

Bầu trời đã sụp đổ trước mặt bọn họ.

Thanh âm của Quân Thần Độc Cô Hành vang vọng trong quảng trường:

- Ta tên là Độc Cô Hành, nghĩa phụ của Tiêu Lãng, nguyên soái Thần Hồn quân. Trước khi Tiêu Lãng đi từng dặn lỡ như hắn chết thì tây bộ do ta cai quản. Điểm này đám Trà Mộc, Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế có thể chứng minh!

Giọng Quân Thần Độc Cô Hành rất bình tĩnh, chẳng có một chút cảm xúc dao động. Lời nói đánh thức mọi người từ mờ mịt, giật mình, lạc lõng, thống khổ. Đám người mờ mịt nhìn Quân Thần Độc Cô Hành như đã đánh mất linh hồn.

Mắt Quân Thần Độc Cô Hành như điện, tuy thực lực thấp lại có khí thế kỳ diệu.

Quân Thần Độc Cô Hành quét bốn phía, ra lệnh:

- Bây giờ mọi người hãy nghe theo ta sắp xếp. Dân chúng còn lại trong Tiêu Đế thành lập tức trốn đi tây nam hoặc tây bắc. Thông báo cho tây bộ để dân chúng tây bộ chạy trốn ngay, đi đâu đều được miễn là đừng ở tây bộ. Mọi người đi Tây Lương Sơn lập tức vào trong không gian hư vô, lập tức!

Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh dứt khoát, rõ ràng, không dây dưa. Vẻ mặt Quân Thần Độc Cô Hành thản nhiên. Tiêu Lãng đã dữ nhiều lành ít, mặc kệ Tiêu Lãng có chết hay còn sống thì Quân Thần Độc Cô Hành phải vạch đường lui, dù... Đường lui này không an toàn.

Trà Mộc tỉnh lại, cùng Quân Thần Độc Cô Hành liếc mắt, lau khô nước nơi khóe mắt bắt đầu sắp xếp. Ba người Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao không nhúc nhích, cứng đầu đứng trên bầu trời như ba đứa con nít giận dỗi.

Quân Thần Độc Cô Hành thở dài nhìn ba người Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao.

Quân Thần Độc Cô Hành nói:

Mộc Tiểu Đao, Ma Thần, Sát Đế, ta biết tâm tình của các ngươi nhưng rừng có đó sợ gì không có củi đốt? Giữ thân tàn mới báo thù được. Các ngươi đi chết thế này không có ý nghĩa gì. Muốn chết thì phải chờ thực lực của các ngươi cường đại, có nắm chắc liều một phen rồi hãy chết. Ta đã nói hết nước hết cái, các ngươi tự suy nghĩ đi.

Sát Đế nhắm mắt lại, giây lát sau dứt khoát bay tới, trong mắt không còn giận dữ mà tràn ngập thê lương. Tiêu Ma Thần cũng bay trở về, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Mộc Tiểu Đao một mình đứng trên bầu trời bi thương gào thét.

Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh, tây bộ bạo động. Toàn bộ dân chúng trong các thành trì dùng truyền tống trận rời đi. Có nhiều người thực lực cường đại không kịp đợi dùng truyền tống trận đã lao hướng tây bắc, tây nam. Vua của bọn họ đã chết, ở lại đây là chờ chết.

Mười vạn người đi Tây Lương Sơn nhanh chóng tiến vào chiến trường Thiên Ma. Trong vòng nửa ngày Tiêu Đế thành gần như biến thành một tòa không thành, chỉ còn lại mấy lão già cứng đầu cô độc đóng giữ tòa cô thành.

Tin tức nhanh chóng truyền khắp Thiên Châu. Thiên Châu xôn xao. Không lâu sau mệnh lệnh của Diệt Hồn Điện như tiếng sét giữa trời đêm rạch phá Thiên Châu.

Nửa canh giờ sau, tây nam Thiên Châu vang giọng của Lạc Diệp Thiên Đế Lạc Diệp Tùng, tây nam Thiên Châu thần phục.

Một canh giờ sau, Nhàn Đế thành phát ra thông báo, đông bắc Thiên Châu thần phục.

Ban đêm, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ cùng tuyên bố Âu Dương gia và Mộc gia thần phục Diệt Hồn Điện.

Không ai muốn chết, mỗi một siêu cấp gia tộc đều có mấy vạn tộc nhân. Cho dù Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ không muốn cúi đầu nhưng tộc nhân của họ thì có. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù tộc nhân của họ không cúi đầu nhưng các gia tộc lớn nhỏ trong phủ vực phụ thuộc Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ sẽ thần phục.

Man Thần không địch lại, Vọng Nguyệt các chủ, Thanh Mộc Thạch thần phục Diệt Hồn, Tiêu Lãng thì không rõ sống chết, còn ai có thể ngăn cản Diệt Hồn Điện thống nhất thiên hạ?

Dám can đảm nghịch thế mà làm thì chết chắc, gia tộc biến mất trong sông dài lịch sử.

Hai người Diệt Địa, Diệt Nhân không chỉ mang đến mệnh lệnh của Diệt Hồn mà còn có cơn giận của gã. Đại quân Thiên Châu tập hợp rầm rộ càn quét tây bộ Thiên Châu, hễ võ giả và thành trì nào còn sót lại trong tây bộ đều bị phá hủy.

May mắn Quân Thần Độc Cô Hành dự kiến trước đã khiến người rút lui, nhưng tốc độ dù nhanh thì Diệt Địa ra lệnh, tây nam, tây bắc không dám nhận võ giả tây bộ.

Tây bộ bị Diệt Địa mang theo trăm vạn đại quân càn quét, không chừa một cọng cỏ, gà chó không tha. Hơn mấy trăm vạn dân chúng tây bộ bị giết, thành trì Tiêu Lãng vất vả dây dựng hóa thành phế tích. Tiêu Đế thành bị Diệt Địa giận dữ đập thủng một cái hỗ sâu.

Rất nhanh, không gian hư vô đám người Tiêu Ma Thần ẩn thân bị xác định vị trí đại khái. Lúc trước trong tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma Tiêu Lãng từng khiến vô số ngời đi vào tránh nạn, trước uy hiếp sinh tử luôn sẽ có người phản bội.

Hai người Diệt Địa, Diệt Nhân khiến người canh giữ gần hai không gian hư vô, chỉ chờ Diệt Hồn lành vết thương là sẽ xé rách không gian, dẫn theo đại quân đi xé nát sinh mệnh của mọi người trong không gian hư vô.

Diệt Hồn nhận được tin báo của Diệt Địa, nhanh chóng truyền mệnh lệnh ra. Nửa tháng sau Thiên Châu sẽ thống nhất xây dựng đế quốc, quốc hiệu là Diệt Hồn, Đại Đế thứ nhất là... Vân Tử Sam. Ngày thứ ba sau khi đế quốc thành lập phát động tổng công, bao vây tiễu trừ nghịch tặc trong không gian hư vô!