Yêu Giả Vi Vương

Chương 867: Phàm Tâm điện




- Cái này...

Mắt Tiêu Lãng đầy kinh ngạc, liên tục chớp mắt, không dám tin.

Tiêu Lãng nửa tin nửa ngờ thần thông bói toán của Tiêu Lãng, dù sao thứ này quá huyền diệu. Hơn nữa nhiều lúc nó tính không chuẩn hoặc tính mơ hồ, có lúc tính không ra. Tiêu Lãng không quá chú trọng nó, không ngờ Vô Ngân Thiên Đế đột nhiên xúc động cấm chế, bị truyền tống vào Chúc Âm điện?

Không lẽ Vô Ngân Thiên Đế thật sự sẽ có được cơ duyên lớn?

Tiêu Lãng gãi mũi, không phải hắn ghen tỵ Vô Ngân Thiên Đế, ngược lại mừng thay cho gã. Nhưng Tiêu Lãng không biết nên rời đi hay chờ tại đây. Cuối cùng Tiêu Lãng quyết định đợi nửa tháng, để xem Vô Ngân Thiên Đế có đi ra không.

Tiêu Lãng đổ đầy năng lượng cho chiến xa Chí Tôn, khiến bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế canh gác bên cạnh. Tiêu Lãng bắt đầu luyện hóa huyền thạch. Sau khi linh hồn xuất khiếu, hắn có thể quan sát tình huống bốn phía, không cần lo bị người lén công kích.

Nửa tháng chớp mắt qua đi, Tiêu Lãng đã luyện hóa mấy ngàn vạn huyền thạch. Chúc Âm điện không có động tĩnh gì.

Tiêu Lãng không biết Vô Ngân Thiên Đế còn sống hay chết, cuối cùng lấy giấy ra viết một câu, nói là nếu Vô Ngân Thiên Đế đi ra thì chờ hắn tại đây. Nếu đợi nửa năm không thấy Tiêu Lãng trở về thì Vô Ngân Thiên Đế tự nghĩ cách ra cấm địa cổ thần.

Tiêu Lãng khống chế chiến xa Chí Tôn bay đi xa tìm Phàm Tâm điện.

Nước biển xanh biếc, gió thổi phần phật, gợn sóng tầng tầng, khiến người vui vẻ thoải mái. Tiêu Lãng dễ dàng odf ra sinh vật trong nước biển, toàn là loại cá tôm, không có hải thú ẩn hiện. Thậm chí không thấyd hải thú cấp thấp cỡ mấy ngàn năm.

Tiêu Lãng bay một ngày sau lại tìm đến một đại điện, cùng một kiểu trang sức. Tiêu Lãng tìm được cánh cửa, thấy chữ to bên trên, thất vọng rời đi.

Tất Phương điện chứ không phải Phàm Tâm điện.

Thiên Vũ đại thần thượng cổ có nhắc nhở nên Tiêu Lãng chỉ chăm chăm, tìm Phàm Tâm điện, không muốn vào đại điện khác.

Sau khi Tiêu Lãng rời đi, cánh cửa chợt mở ra, một bóng áo tím xuất hiện nhìn theo hướng hắn rời đi, nhíu mày thất vọng, thì thào:

- Tiêu Lãng không vào Tất Phương điện? Ta còn tưởng rằng có thể dựa vào cấm chế đại điện này giết hắn. Hắn muốn đi điện gì? Hắn đang tìm cái gì? Ta có nên đi theo không?

Vân Tử Sam rối rắm. Lúc trước Diệt Hồn chỉ có được lệnh bài hai đại điện, được đến cơ duyên lớn trong Tất Phương điện nên mới đột phá Bán Thần cảnh. Vân Tử Sam có được lệnh bài Tất Phương điện mà Diệt Hồn đưa cho, nàng có thể khống chế tất cả cấm chế bên trong, Tiêu Lãng vào đây là chết chắc. Không ngờ Tiêu Lãng không thử phá cấm chế cánh cửa đã rời đi ngay, làm Vân Tử Sam rất vọng.

Vân Tử Sam không biết trong Thiên Vũ điện xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tiêu Lãng có đạt được cơ duyên trong Thiên Vũ điện không. Thực lực của Tiêu Lãng đã làm Vân Tử Sam rất e ngại, giờ hắn đi đại điện xa lạ, nàng không biếtm ình có nên đuổi theo không.

Trong đầu Vân Tử Sam vang lên lời dặn của Diệt Hồn.

- Tử Sam, ngươi vào trong cấm địa cổ thần nếu có cơ hội thì giết Tiêu Lãng, nếu như không có cơ hội tuyệt đối đừng miễn cưỡng. Ngươi đi vào chủ yếu là thử xem có được cơ duyên ba đại điện khác trợ giúp ngươi đột phá không. Này cơ duyên cũng không phải cưỡng cầu, nếu may mắn thì tự nhiên sẽ có được, nếu không may thì ngoan ngoãn trở về tu luyện đi.

Vân Tử Sam trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng dứt khoác bay hướng Tiêu Lãng rời đi. Thiên Vũ điện và Tất Phương điện đã bị Diệt Hồn dò xét gần hết, không có thứ gì tốt. Diệt Hồn không mở ra Tàng Bảo các trong Thiên Vũ điện được. Vân Tử Sam đi một vòng trong Chúc Âm điện, không có thu hoạch gì. Bây giờ Vân Tử Sam cần đi ba đại điện để xem có thu hoạch gì không, nhận tiện nhìn xem có cơ hội giết Tiêu Lãng không.

Một ngày sau, Tiêu Lãng đứng trong một cung điện, thấy ba chữ to trên cánh cửa đen, cực kỳ kích động.

- Phàm Tâm điện!

Thiên Vũ đại thần thượng cổ là đại nhân vật dĩ nhiên sẽ không nói dối, gã đã nói bên trong có sinh mệnh nguyên châu thì chín mươi phần trăm sẽ có. Chỉ cần lấy được sinh mệnh nguyên châu là Tiêu Lãng sẽ quay về ngay.

- Mở!

Tiêu Lãng vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đẩy mạnh, cánh cửa không nhúc nhích.

- Tình Thương!

- Tình động!

- Tình Thương!

Vẫn không mở cửa được. Tiêu Lãng đánh ra Tình Thương, chiến xa Chí Tôn bị lực phản chấn từ cấm chế trên cửa làm bật ra ngoài vạn thước, vòng bảo hộ nổ tung.

- Vô Tình kiếm khí!

- Liệt Thần Thủ!

Tiêu Lãng thử mấy thần thông khác vẫn không thể mở ra, lại bị hất văng ra.

- Tà Chủ, ngươi thử xem?

Tiêu Lãng lấy ra đầu lâu kêu gọi tàn hồn của Tà Chủ. Tàn hồn của Tà Chủ hóa thành khói đen bay đến bên cửa lớn, nghiên cứu giây lát sau bay trở về.

Tàn hồn của Tà Chủ truyền âm nói:

- Chủ nhân, đây là cấm chế của thượng cổ thần, lấy năng lực của ta... Không có cách phá giải.

Tiêu Lãng ngây ra. Nói sao thì tàn hồn của Tà Chủ xem như là lão quái Bán Thần cảnh, gã không có cách phá cấm chế, Tiêu Lãng thì hoàn toàn không hiểu cấm chế, làm sao phá đây?

- Để ta nghiên cứu xem.

Tiêu Lãng không còn cách nào khác, hắn cất đi chiến xa Chí Tôn, tới bên ngưỡng cửa, cẩn thận nghiên cứu.

- Cấm chế cổ thần rất huyền diệu, chủ nhân hãy dùng tâm cảm ứng năng lượng chảy xuôi trên cánh cửa, ngươi sẽ phát hiện cấm chế này huyền diệu biết bao.

Tàn hồn của Tà Chủ ở bên cạnh truyền âm. Tiêu Lãng nhìn chằm chằm hoa văn trên cánh cửa, tinh thần hoàn toàn chìm đắm vào. Quả nhiên Tiêu Lãng cảm giác hao văn trên cửa nhích động, mấy trăm sợi năng lượng di chuyển giao thác nhau làm người hoa mắt, cảm giác như mê cung vô cùng phức tạp.

- Muốn phá giải cấm chế có ba cách, thứ nhất là dùng sức mạnh. Cái này khỏi cần nghĩ, cấm chế cổ thần cực kỳ cường đại, đỉnh Bán Thần cảnh còn không phá được!

Tàn hồn của Tà Chủ giải thích cho Tiêu Lãng:

- Cách thứ hai là dùng năng lượng lôi kéo chỉ năng lượng bên trong, đi một vòng mỗi mắt trận trên cánh cửa, không thể sai thứ tự. Quan trọng nhất là mắt trận cấm chế cổ thần nửa ẩn giấu, không ai biết có bao nhiêu mắt trận, có mắt trần nào che giấu rất sâu hơn. Vì vậy nếu ta phá giải sẽ cần nghiên cứu trên vạn năm, không bảo đảm sẽ phá được.

Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Lãng cảm ứng trên cánh cửa có rất nhiều hoa văn, đừng nói là tìm mắt trận, sử dụng năng lượng đi một vòng các đường chỉ cũng sẽ đi nhầm.

Tiêu Lãng lấy lại tinh thần, không nghiên cứu nữa.

Tiêu Lãng hỏi tàn hồn của Tà Chủ đứng bên cạnh:

- Cách thứ ba thì sao?

Tàn hồn của Tà Chủ cười khổ nói:

- Cách thứ ba là... Xúc động cấm chế ẩn giấu mà chủ nhân cấm chế này để lại. Ví dụ như chủ nhân phóng Tình Thương mở cấm chế Thiên Vũ điện, như Vô Ngân Thiên Đế xúc động cấm chế Chúc Âm điện bị truyền tống vào. Cách này phải xem cơ duyên cá nhân và chủ nhân đại điện có để lại cấm chế cho xúc động không, cho hậu nhân cơ hội tìm cơ duyên không.

Tiêu Lãng đã hiểu. Nhiều cường giả khi chết sẽ để lại một ít cơ duyên, cho kẻ nào tư chất nghịch thiên hoặc hậu nhân hợp khẩu vị đi vào, lấy được truyền thừa, hoặc sống tiếp thay mình, giúp hoàn thành tâm nguyện chưa xong.

Ví dụ như Tiêu Ma Thần có được truyền thừa Mị Ảnh Đại Đế, như Tiêu Lãng vào Hải Để thần phủ, Thiên Vũ điện. Cái này phải xem may mắn của người đó, cũng để xem cường giả có nguyện ý di thể bị người quấy rầy, để lại cơ duyên cho hậu nhân không.

Tiêu Lãng lại thử rất nhiều cách, thậm chí dùng đầu đụng. Bận rộn hết nửa ngày cũng không thể xúc động cấm chế, Tiêu Lãng bất đắc dĩ tựa vào cánh cửa, mặt ủ mày chau. Biết rõ bên trong có sinh mệnh nguyên châu àm không thể đi vào làm Tiêu Lãng rầu thúi ruột.

Trong tay áo Tiêu Lãng có tiếng kêu:

- Chít chít chít!

Từ lúc vào cấm địa cổ thần Huyễn ma thú Tiểu Bạch đã ngủ say nay tỉnh lại, chui ra khỏi tay áo Tiêu Lãng, kêu ríu rít không ngừng.

Tiêu Lãng không có tâm tư chơi với Huyễn ma thú Tiểu Bạch, nói một câu:

- Được rồi, Tiểu Bạch đừng quậy, ta đang nghĩ cách phá cấm chế cửa đây.

Tiêu Lãng ngẩn người, thầm suy nghĩ làm sao xúc động cấm chế cánh cửa để nó mở ra?

Vù vù vù vù vù!

Huyễn ma thú Tiểu Bạch thấy tâm tình của Tiêu Lãng không tốt thì không làm ầm ĩ nữa. Huyễn ma thú Tiểu Bạch nhìn cánh cửa, đôi mắt to như hạt cơm bắn ra hai luồng sáng xanh. Khi hai luồng sáng xanh chiếu vào cánh cửa thì cấm chế lấp lánh ánh sáng, cửa chợt mở ra.