Yêu Giả Vi Vương

Chương 866: Cơ duyên lớn




Tiểu triện là một loại chữ.

Loại chữ này nét bút mỏng nên còn được gọi là 'Ngọc trợ triện'. Nét chữ hình chữ nhật, kết cấu thường là trái phải đối xứng, cho người cảm giác tú lệ.

Chữ có đẹp hay không chẳng quan trọng, quan trọng là tiểu triện tuyệt đối không thể nào xuất hiện trên thế giới này được.

Bởi vì loại chữ này là Tần Thủy Hoàng trong kiếp trước của Tiêu Lãng thúc đẩy chính sách đo lường "Thư Đồng Văn, xa đồng quỹ", do tể tướng Lý Tư phụ trách. Ở Tần quốc vốn dùng đại triện làm cơ sở, đơn giản hóa nó, xóa đi chữ dị thể từ sáu quốc khác, đặt ra chữ hán thống nhất.

Nói cách khác, kiểu chữ này là Tần triều!

Linh hồn của Tiêu Lãng xuyên đến thế giới này, từ nhỏ nhạn văn minh của nó, tuy nghiên ứu nhiều thứ không sâu, không hiểu rõ ràng nhưng hắn xác định chữ ở đây khác xa với địa cầu. Tiêu Lãng thấy nhiều sách thượng cổ, không có thứ gì tương đồng với địa cầu.

Bây giờ Tiêu Lãng chợt phát hiện chữ Thiên Vũ đại thần thượng cổ dùng là tiểu triện, sao không làm hắn giật mình?

Là trùng hợp hay Thiên Vũ đại thần thượng cổ cũng... Đến từ địa cầu?

Mắt Tiêu Lãng chớp lóe liên tục suy đoán, lại lập tức lắc đầu phủ nhận.

Bởi vì Tần triều cách hiện tại mới hơn hai ngàn năm nhưng Thiên Vũ đại thần thượng cổ chết trăm vạn năm rồi. Lúc Thiên Vũ đại thần thượng cổ chết chắc địa cầu chưa có văn mình thì sao là người Tần triều?

Vậy tại sao chữ của Thiên Vũ đại thần thượng cổ là tiểu triện?

Tiêu Lãng có xúc động muốn quay về đại điện hỏi Thiên Vũ đại thần thượng cổ, nhưng hắn kiềm nén lại. Tiêu Lãng không nghiên cứu sâu chữ lịch sử Trung Quốc, chỉ tùy tiện nhìn vài cuốn sách, đại khái biết một ít đại triện, tiểu triện, lệ thư. Tiêu Lãng không khẳng định đây có thật sự là tiểu triện, lỡ nhầm lẫn thì làm trò cười cho người ta.

Quan trọng nhất là địa cầu có lịch sử mấy ngàn năm, nhìn thì lâu nhưng đối với thế giới này là quá ngắn. Những đại thần đã chết từ rất lâu.

- Đại nhân, làm sao vậy?

Vô Ngân Thiên Đế thấy Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Tàng Bảo các ngẩn người, còn tưởng rằng hắn có thể phá giải cấm chế Tàng Bảo các.

Vô Ngân Thiên Đế xoa tay nói:

- Đại nhân có thể đi vào sao?

Tiêu Lãng lấy lại tinh thần, lắc đầu, nói:

- Ta thông qua lệnh bài cũng không dò xét được Tàng Bảo các nên không thể mở ra, trừ phi phá giải cấm chế. Ngươi cảm thấy ta có thể phá giải cấm chế đó không?

Vô Ngân Thiên Đế lộ vẻ mặt đáng tiếc. Tiêu Lãng đi tới trước, Vô Ngân Thiên Đế vẫn là nhớ mãi không quên ngoái đầu nhìn, suy ngẫm bên trong Tàng Bảo các của Thiên Vũ đại thần thượng cổ có bao nhiêu báu vật, hoặc là bao nhiêu thần binh Đại Đế.

Tiêu Lãng xuyên qua hai đại điện, hắn có lệnh bài nên biết một đại điện có thi thú, thi đế rất nguy hiểm, không thể đụng vào. Tuy có thể luyện hóa thi đế, thi thú cũng xem như có thu hoạch nhưng Tiêu Lãng nhớ đến tàn hồn của Thiên Vũ đại thần thượng cổ còn đây. Có chủ nhân ở nhà, làm khách lấy đồ của người ta thì không tốt. Bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế đã bị luyện hóa thì thôi,nếu Tiêu Lãng lại luyện hóa thi đế, thi thú khác, hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng đến lối vào một cánh cửa lớn.

Trong Thiên Vũ điện, Tiêu Lãng cảm ứng chỉ có hai lối ra, một là bên u cốc, cái khác là nơi hắn đang đứng. Vân Tử Sam ra ngoài từ đây.

Tiêu Lãng dặn dò:

- Vô Ngân, cẩn thận chút, ra khỏi cửa này có lẽ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm ngay.

Lệnh bài lóe ánh sáng, cửa mở ra. Diệt Thiên quét mắt nhìn, nhíu mày. Bởi vì bên ngoài có một cái hồ, hoặc nên nói là biển. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đưa mắt nhìn chỉ thấy biển xanh mênh mông.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng lấy ra chiến xa Chí Tôn khiến bốn thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế ngồi lên. Tuy Vô Ngân Thiên Đế có thể mang Tiêu Lãng bay đi nhưng khi gặp nguy hiểm, hai người không tiện chiến đấu.

Thảo đằng thần hồn màu lam dò xét bốn phía, không đụng vào cấm chế. Tiêu Lãng khống chế chiến xa Chí Tôn bay từ từ. Vô Ngân Thiên Đế theo sau.

Rời khỏi Thiên Vũ điện mấy ngàn thước, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế cảm giác rung động. Nhìn từ bên này thì Thiên Vũ điện như nổi trên biển, khí phách hùng vĩ. Đá màu đen tỏa ra ánh sáng nhạt cho người cảm giác như cự thú khoanh chân ngồi.

Tiêu Lãng không biết hướng, bay lung tung. Bay hướng nửa ngày, mắt Tiêu Lãng bắn ra tia sáng.

Tiêu Lãng kinh kêu:

- Bên kia có một cung điện!

Vô Ngân Thiên Đế đưa mắt nhìn, mơ hồ thấy bóng đen. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế tăng tốc độ bay đi. Rất nhanh, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế thấy một cung điện hùng vĩ, giống như Thiên Vũ điện đều do đá đen xây thành, mặt trên lấp lánh ánh sáng, cao mấy ngàn thước, phong kín, không biết nên vào từ chỗ nào.

- Đi!

Tiêu Lãng vòng quanh đại điện bay hướng trái, khoảng mấy vạn thước mới đến mép đại điện. Tiêu Lãng vòng mặt khác, lại bay gần vạn thước mới thấy cửa đen lấp lánh ánh sáng vàng.

- Chúc Âm điện?

Tiêu Lãng nhìn ba chữ to trên cửa, kiểu chữ giống với trên Thiên Vũ điện nên hắn đọc được.

- Đi!

Thiên Vũ đại thần thượng cổ chỉ kêu đi Phàm Tâm điện tìm sinh mệnh nguyên châu, Tiêu Lãng không dám vào cung điện. Chắc trong đại điện này cũng là cung điện của một vị đại thần, bên trong đầy rẫy nguy hiểm, hắn có vào cũng không ý nghĩa gì. Tiêu Lãng không vào đây tìm báu vật, cũng không đến tìm cơ duyên, hắn chỉ muốn sinh mệnh nguyên châu. Tiêu Lãng không có hứng thú gì với báu vật, cơ duyên.

Vù vù vù vù vù!

Chiến xa Chí Tôn bay nhanh ra xa. Nếu có cung điện thì chắc có cung điện của đại thần khác, cũng sẽ có Phàm Tâm điện.

- A?

Tiêu Lãng bay ra vài trăm thước thì thấy Vô Ngân Thiên Đế không chịu thay mà đứng tại chỗ cầm mai rùa, xương cốt bói toán. Tiêu Lãng nghi hoặc đứng lại chờ Vô Ngân Thiên Đế bói xong.

Vô Ngân Thiên Đế bói toán xong đột nhiên mở mắt hét to một tiếng:

- Đại nhân!

Vẻ mặt Vô Ngân Thiên Đế đầyk ích động, người run run nhìn Tiêu Lãng, nói:

- Đại nhân, ta muốn vào trong đại điện này!

Tiêu Lãng nhướng myà nhìn Vô Ngân Thiên Đế một lúc, hỏi:

- Ngươi chắc chắn?

- Chắc!

Vô Ngân Thiên Đế gật mạnh đầu nói:

- Ta chờ cơ duyên lớn mấy chục năm nằm trong này! Mới nãy thấy ba chữ kia, trong lòng ta rung động, dường như có lực lượng kỳ diệu hấp dẫn ta. Bây giờ ta bói tón, là quẻ tượng đại cát trời ban!

- Cái này...

Tiêu Lãng do dự. Trong đại điện này chưa chắc có sinh mệnh nguyên châu nhưng tuyệt đối nguy hiểm. Tiêu Lãng không định đi vào nhưng Vô Ngân Thiên Đế thì muốn.

Vô Ngân Thiên Đế hiểu lòng Tiêu Lãng, vội nói:

- Đại nhân không cần khó xử, một mình Vô Ngân đi vào là đủ rồi.

Tiêu Lãng trầm ngâm nói:

- Ta đưa ngươi đi, cùng nhau đến thì cùng nhau trở về, dù chết cũng phải chết chung. Nếu ngươi được cơ duyên lớn ở bên trong thì xem như ngươi may mắn.

Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi đến cánh cửa. Tiêu Lãng phóng ra Tình Thương thử mở cửa. Cửa lấp lánh ánh sáng, hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế bị chấn ra ngoài. Tiêu Lãng cầm lệnh bài Thiên Vũ đại thần thượng cổ cho, kết quả vô dụng. Tiêu Lãng thử rất nhiều cách, như thảo đằng thần hồn màu lam, tàn hồn của Tà Chủ, thi đế đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế, thế nhưng cánh cửa không nhúc nhích.

Tiêu Lãng bất đắc dĩ nhún vai, buông hai tay nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Vô Ngân, không phải ta không muốn cùng ngươi vào mà là không thể vào.

Vô Ngân Thiên Đế lại lấy ra mai rùa, xương thú đến ngưỡng cửa, người lóe sáng lấp lánh, miệng lẩm bẩm lại bắt đầu bói toán.

Khi ánh sáng trên người Vô Ngân Thiên Đế chiếu vào cấm chế trên cửa thì chợt cửa tỏa ánh sáng chói mắt. Vô Ngân Thiên Đế bỗng biến mất tại chỗ.