Yêu Giả Vi Vương

Chương 788: Man Thần




Vù vù vù vù vù!

Thân thể vực chủ nhanh chóng bay ra từ một lều trại, kinh khủng thấy con Giải Trĩ thú tràn đầy hứng thú nhìn mình.

Vực chủ kinh khủng hét to:

- Đao thiếu gia, Yêu tiểu thư, hai vị đại nhân, cứu mạng!

Vực chủ chỉ có thực lực Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng, Giải Trĩ thú thì là thú vonwg trăm vạn năm rồi. Vực chủ không cần đấu cũng biết gã không phải là đối thủ của Giải Trĩ thú. Giờ phút này, vòng bảo hộ vòng quanh người vực chủ, gã gào thét cầu cứu.

Tiêu Lãng hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Tiêu Lãng tràn ngập sát khí quát to:

- Man nhân không phải là người? Làm vực chủ mà không bảo vệ con dân của mình, xem mạng người như cỏ rác thì nhà ngươi có ích lợi gì?

- Gủ gru!

Trong mắt Giải Trĩ thú lộ ra tia lạnh lẽo, một sừng màu xanh lấp lánh tia điện. Giải Trĩ thú bỗng bắn ra một tia chớp đánh vào người vực chủ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mặc dù Sát Đế sớm bay ra ngoài nhưng chưa ra tay, nhìn vực chủ hóa thành bột phấn. Mấy hộ vệ dẫn đường bên dưới lộ ánh mắt kinh khủng, nghi hoặc nhìn Mộc Tiểu Đao, Mộc Tiểu Yêu. Bọn họ không hiểu Tiêu Lãng có thân phận gì, tại sao mạnh dạn giết vực chủ mà Mộc Tiểu Đao không lộ vẻ khó chịu gì?

Bên kia, vực chủ đã ra tay. Tuy vực chủ không mang hơn một vạn Quỷ Sát Vũ quân theo, không thể tổ hợp cùng đánh trận làm lực công kích của gã chỉ tới trình độ Chí Tôn Thiên Đế. Nhưng bản thân vực chủ là Thiên Đế, là thủ lĩnh quân đoàn Quỷ Sát Vũ quân đoàn khét tiếng ai nghe tin đã sợ mất mật, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. Tuy Giải Trĩ thú có thể liên tục bắn ra tia chớp, uy lực rất là bá đạo, nhưng Sát Đế nhẹ nhàng chiếm ưu thế.

Tiêu Lãng liếc Mộc Tiểu Đao hăm hở muốn đánh nhau, cười nói:

- Tiểu Đao, ngươi đi chơi đi.

Mộc Tiểu Đao thích nhất là chiến đấu, tiếc rằng không có cơ hội trong Thần Khải phủ. Lần này Mộc Tiểu Đao theo Tiêu Lãng đi ra, Mộc Sơn Quỷ muốn khiến gã rèn luyện một phen. Thực lực của Mộc Tiểu Đao cường đại thêm một bước, đạt đến Nhân Hoàng cảnh tứ trọng, thần khải phụ thể có lực phòng ngự miễn cưỡng đạt đến Thiên Đế. Có Tiêu Lãng, Sát Đế theo một bên, Mộc Tiểu Đao sẽ không gặp nguy hiểm gì.

- Grao!

Cuồng Thần chiến phủ xuất hiện, người Mộc Tiểu Đao tỏa ánh sáng màu tím, một bộ chiến khải màu tím bao trùm toàn thân gã. Mộc Tiểu Đao hùng hổ lao tới trước.

- Ca, ta trợ trận cho ngươi!

Trong tay Mộc Tiểu Yêu xuất hiện một cây cầm cổ hương cổ sắc, đànm ột khúc nhạc, là khúc Mã Thượng Hành làm người ta phấn khởi. Tiêu Lãng nghe mà nhiệt huyết sôi sục, hạn không thể đại chiến ba trăm hiệp.

Tiêu Lãng không có sử dụng "Tình động" thuần hóa Giải Trĩ thú, một là vì trong một sừng của nó có giác tủy siêu bổ cho linh hồn, thứ hai là Giải Trĩ thú thật sự không có tính người, xem giết chóc là niềm vui làm Tiêu Lãng cực kỳ tức giận.

- Grao!

Tốc độ của Sát Đế cực kỳ nhanh, xoay quanh Giải Trĩ thú liên tục chém ra công kích. Mộc Tiểu Đao vọt qua, Cuồng Thần chiến phủ đánh xuống, mỗi một lần đạp xuống để lại một vệt máu trên người Giải Trĩ thú. Nhưng Mộc Tiểu Đao cũng hay bị tia chớp đánh trúng, người văng ra ngoài. May mắn lực phòng ngự của thần khải quá cường đại, dù Mộc Tiểu Đao bị thương nhưng không nặng.

Tiêu Lãng phóng ra thảo đằng thần hồn màu đỏ trị thương cho Mộc Tiểu Đao để gã tấn công tiếp, đứng một bên chỉ đạo tác chiến:

- Tiểu Đao, tiếp tục đi! Độ cong đường bay xấu xa chút, chú ý là công kích xong lập tức tránh né ngay!

Trong mắt Tiêu Lãng lộ ra chiến ý.

Hình như Giải Trĩ thú hơi ngu, thủ đoạn công kích đơn điệu, chỉ biết giơ móng trước vàp hóng ra tia chớp ở một sừng, uy lực hoàn toàn không bằng trình độ thú vonwg trăm vạn năm. Điều này làm Tiêu Lãng hơi nghi hoặc, nhưng Mộc Tiểu Đao, Sát Đế liên tục công kích, Giải Trĩ thú đã mình đầy vết thương, khủng hoảng chạy tốn. Giải Trĩ thú phát ra tiếng hú quái dị, hôm nay nó chết chắc rồi. Thế là Tiêu Lãng không suy nghĩ nhiều nữa.

- Hừ! Còn muốn trốn sao? Nằm mơ đi!

Mộc Tiểu Đao càng đấu càng dũng. Có thảo đằng thần hồn màu đỏ của Tiêu Lãng trị thương, Mộc Tiểu Đao không sợ tia chớp công kích. Mộc Tiểu Đao lại vọt lên, tạo vết thương cho Giải Trĩ thú. Sau này Sát Đế không ra tay nữa, mặc cho Mộc Tiểu Đao chết.

Một mình Mộc Tiểu Yêu đứng trên chiến xa Chí Tôn, một tay nâng cầm đàn, biểu tình chăm chú, khí chất lạnh lùng mà cô tuyệt, như tiên nữ trên chín tầng mây cùng với nhạc khúc hư ảo, làm Tiêu Lãng cảm giác đây không phải săn giết mãnh thú mà là một cuộc biểu diễn nghệ thuật.

Mộc Tiểu Yêu phát hiện ánh mắt của Tiêu Lãng thì hơi nghiêng mặt, khóe môi cong lên. Tiêu Lãng nhìn mê mẩn.

Tiêu Lãng vội dời tầm mắt, hắn biết Mộc Tiểu Yêu có tình ý với mình, làm hắn không dám nghĩ nhiều. Trong lòng Tiêu Lãng luôn nhắc nhở mình đây là muội muội! Mộc Tiểu Yêu ưu tú, xinh đẹp như vậy, phải gả cho công tử tốt đẹp hơn hắn. Tiêu Lãng đã có ba người Đông Phương Hồng Đậu, Nhã phu nhân Liễu Nhã, Hòa Nhi, không thể lăng nhăng. Hơn nữa mối nguy hiểm Vân Tử Sam như thanh trường kiếm treo lơ lửng trên đầu Tiêu Lãng, hắn không muốn liên lụy Mộc Tiểu Yêu.

Đương nhiên quan trọng nhất là từ nhỏ Tiêu Lãng sống trong nghèo khổ, cho rằng mình là võ giả hàn môn, bởi vậy kháng cự nữ nhân có khí chất như nữ thần. Tiêu Lãng luôn cho rằng với nữ thần thì chỉ có thể nhìn xa, không thể đến gần. Nói cách khác, về tình cảm nam nữ thì Tiêu Lãng luôn giữ sự tự ti, không dám mơ xa, cũng không chủ động tấn công. Tuy về mặt khác thì tâm tình Tiêu Lãng cực kỳ cường đại, dù là Diệt Hồn điện cũng đừng hòng khiến hắn khuất phục.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mộc Tiểu Đao lại công kích, đánh bay Giải Trĩ thú nặng nề đập xuống đất dấy lên chấn động và tiếng gầm rú đánh thức Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không nghĩ nhiều nữa, đưa mắt nhìn Mộc Tiểu Đao, lòng nhẹ nhõm, xem ra lần này giết Giải Trĩ thú rất thuận lợi.

Giải Trĩ thú hú dài:

- Gru gru gru gru!

Giải Trĩ thú vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng vì chân sau đã bị đập nát, nó chỉ có thể gào thét, trong mắt tràn ngập kinh khủng.

Mộc Tiểu Đao cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Hãy xem ta chấm dứt súc sinh này, xem ra thú vonwg trăm vạn năm này không có gì giỏi!

Mộc Tiểu Đao bay lên, Cuồng Thần chiến phủ tỏa ánh sáng lấp lánh, hồn lực vờn quanh, định ra tay.

Vù vù vù vù vù!

Giải Trĩ thú cứ gào thét, bỗng nhiên một sừng chớp lóe tia điện bắn ra một tia chớp nhưng không công kích Mộc Tiểu Đao mà là hướng về không trung.

Vù vù vù vù vù!

Ngay khi Mộc Tiểu Đao định công kích giết Giải Trĩ thú thì phía nam vang tiếng xé gió, một thanh âm hùng hồn hét to:

- Bảo nhi? Bảo nhi! Các ngươi thật to gan, dám công kích Bảo nhi nhà ta? Muốn chết!

Tiêu Lãng và Sát Đế trước tiên đưa mắt nhìn, khi hai người thây một thân hình vạm vỡ lao tới thì trong mắt đầy ngạc nhiên.

Người đến làm ột nữ nhân Man tộc, dáng người coa to, cỡ một thước chín, ngực như hai trái dừa, mông vừa to vừa vêu. Khuôn mặt quyến rũ, nếu thu nhỏ thân thể một phần ba thì là mỹ nữ rồi.

Đây không phải trọng điểm!

Quan trọng là nữ nhân này có thực lực đỉnh Nhân Hoàng cảnh! Trước kia Tiêu Lãng có điều tra về nam hoang, trừ mấy vực chủ của vực diện đạt đến thực lực Nhân Hoàng cảnh ngũ trọng ra căn bản không ai đạt đến thực lực đỉnh Nhân Hoàng cảnh chứ đừng nói là Man nhân phổ biến thực lực Chư Vương cảnh.

Tiêu Lãng không vừa mắt thực lực đỉnh Nhân Hoàng cảnh, nhưng trông nữ nhân này còn trẻ như vậy mà đã đạt đến trình độ đó, vậy thì rất có thể nàng đến từ Man Thần sơn.

Mới rồi Tiêu Lãng còn đang nghi ngờ tại sao sức chiến đấu của con Giải Trĩ thú thấp như vậy, giờ đã hiểu. Xem ra Giải Trĩ thú không phải mãnh thủ mà là linh thú của nữ nhân, nhưng không hiểu tại sao thị sát đến vậy? Chạy tới vực diện này giết trăm vạn người.

Giây tiếp theo, "Đại" mỹ nữ lại lần nữa khẽ quát:

- Hừ! Cái tên to con kia, còn không chịu dừng tay? Nếu dám giết Bảo nhi thì ta sẽ kêu tổ gia gia lột da của ngươi. Tổ gia gia của ta chính là Man thần trong Man Thần sơn!

Điều này chứng thực suy đoán của Tiêu Lãng.

Mộc Tiểu Đao nghe vậy rất khó chịu, gã giống như Mộc Tiểu Đao ghét nhất là bị người ta uy hiếp. Mộc Tiểu Đao bất chấp tất cả đập đầu Giải Trĩ thú.

Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, hừ lạnh một tiếng:

- Sát Đế, ngăn nàng ta lại, chú ý đừng để nàng bị thương là được.