Yêu Giả Vi Vương

Chương 753: Đưa lão tử lên đường!




Thảo đằng thần hồn bay múa đầy trời hóa thành vô số tử thần câu hồn tiên, chữ tình xen kẽ bên trong, tốc độ khủng bố chụp xuống Vân Phi Dương.

Vân Tử Sam còn ở phía xa, hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện đừng giữa không trung. Trong Phi Dương thành, không Thiên Đế nào dám nchú nhích. Mắt Vân Phi Dương tràn ngập kinh hoàng, mắt thấy gã sắp bị thảo đằng thần hồn bao phủ. Không đạt tới thực lực Thiên Đế mà bị thảo đằng thần hồn phụ thân thì chỉ có kết cuộc chết!

Một thanh âm hừ lạnh vang lên:

- Hừ! Hừ!

Một bàn tay nhỏ nhắn mang theo từng đợt tàn ảnh vỗ giữa không trung, chặn lại thảo đằng thần hồn trước khi chúng đánh trúng Vân Phi Dương. Trăm vạn thảo đằng thần hồn dễ dàng bị bàn tay nhỏ nhắn đánh nát, những chữ tình bị đánh tan dễ dàng. Bàn tay kia vạch độ cong giữa không trung vỗ hướng chiến xa Chí Tôn.

- A?

Tiêu Lãng nheo mắt, khó tin nhìn người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện đứng trên bầu trời, trông thấy đôi mắt lạnh băng.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

vòng bảo hộ của chiến xa Chí Tôn vỡ nát, Tiêu Lãng như diều đứt dây bay lên. Bàn tay kia có thể đánh bay cả Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng. Nếu không phải mới rồi tay này vỗ bay Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng tiêu hao đa số năng lượng thì e rằng thân thể Tiêu Lãng đã thành thịt vụn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiêu Lãng nặng nề đập xuống Phi Dương thành, làm sập một tòa lầu các, chôn vùi hắn.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Không lâu sau một bàn tay vươn ra khỏi đống hoang tàn, hất mái ngói ra. Tiêu Lãng khó nhọc bò ra, người đẫm máu, mặt chảy máu ròng rã, cực kỳ dữ tợn.

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện trên bầu trời, trong mắt đọng lại sự khó tin. Bởi vì Tiêu Lãng thấy sát ý trong mắt người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện đó. Người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện muốn giết chết Tiêu Lãng nhưng không ngờ sức phòng ngự thân thể của hắn quá mạnh mới may mắn sống sót.

Cung chu của Mê Thần cung chính miệng nói, trong thiên hạ không người dám giết Tiêu Lãng, không ai có thể giết hắn.

Mê Thần cung và Diệt Hồn điện nổi như nhau, là cung chủ của Mê Thần cung hiểnn hiên là một trong vài người đứng ở đỉnh cao nhất thế giới. Cho nên Tiêu Lãng cực kỳ tin tưởng dù hắn quậy Phi Dương phủ trời long đất lở cũng không ai dám đụng vào hắn.

Nhưng người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện đã ra tay, rõ ràng muốn giết chết Tiêu Lãng mà người Mê Thần cung không xuất hiện?

Thanh Mộc Ngọc có thể thuấn di, chắc chắn sớm ẩn núp xung quanh. Vừa rồi Tiêu Lãng gặp nguy hiểm như vậy mà Thanh Mộc Ngọc không ra tay? Thế nên Tiêu Lãng cực kỳ giật mình, nghi hoặc.

- Ha ha ha ha ha ha! Sao vậy? Không dám tin?

Một thanh âm réo rắt vang lên. Tiêu Lãng dời mắt nhìn một bên, thấy thân hình yểu điệu màu tím chậm rãi bay đến, vẻ mặt đùa cợt.

Vân Tử Sam cười tủm tỉm, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Lãng, cợt nhã cười hỏi:

- Lãng công tử, có phải ngươi rất nghi hoặc tại sao Diệt Thiên sứ giả dám đụng vào ngươi không? Tại sao người Mê Thần cung không có ra mặt bảo ngươi?

Tiêu Lãng con ngươi co rút, biểu tình vặn vẹo, mơ hồ đoán ra vài điều nhưng vẫn không dám tin suy đoán trong lòng.

- Ha ha ha ha ha ha!

Vân Tử Sam lại mỉm cười, bay lên trên đầu Tiêu Lãng cách ngàn thước, mở miệng nói:

- Thật đáng tiếc báo cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay Mê Thần cung sẽ không bảo vệ ngươi nữa.

Giọng Vân Tử Sam không lớn, khiến nhiều người rất kinh ngạc. Đa số người nghi ngờ lời Vân Tử Sam nói, dù sao Mê Thần cung có uy danh như vậy tại sao nói chuyện không giữ lời? Càng là đại nhân vật, đại thế lực thì càng chú trọng mặt mũi, có khi sĩ diện quan trọng hơn sinh mệnh.

Tiêu Lãng lảo đảo đứng dậy, tức giận quát:

- Nếu vậy thì Vân Tử Sam, ngươi còn chờ cái gì? Ngươi giết lão tử đi! Ra tay đi!

Vân Tử Sam khẽ thở dài:

- Ài...

- Lãng công tử, ngươi còn chưa chết tâm sao? Có khi nào Vân Tử Sam ta đánh chiến dịch không chuẩn bị trước chưa?

Vân Tử Sam nói xong đưa mắt nhìn trời cao vạn dặm, nhỏ giọng nói:

- Thanh Mộc đại nhân, đi ra giải thích với Lãng công tử đi.

Người Tiêu Lãng run lên, ngước nhìn trên bầu trời. Vô số cặp mắt cùng nhìn chằm chằm không trung. Một bóng người chợt xuất hiện trên bầu trời, chính là Thanh Mộc Ngọc!

Vẻ mặt Thanh Mộc Ngọc đầy áy náy và buồn bã, không dám nhìn thẳng vào Tiêu Lãng.

Thanh Mộc Ngọc im lặng một lúc sau khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng, thật xin lỗi. Lần này xem như Mê Thần cung... Nuốt lời, Mê Thần cung sẽ bảo vệ người thân của ngươi.

Nói xong Thanh Mộc Ngọc biến mất trên bầu trời. Đầu óc Tiêu Lãng ù vang, trong khoảnh khắc này hắn cảm giác trời sắp sập, thân thể lung lay sắp đổ, suýt nữa té cái bịch xuống đất.

Tiêu Lãng không bị đả kích vì Mê Thần cung không bảo vệ hắn nữa, hắn chỉ cảm giác sau lưng bị người đâm một dao, đau thấu xương.

Tiêu Lãng luôn là người nặng cảm tình, hắn rất cảm kích Mê Thần cung. Lúc trước mấy lần Tiêu Lãng suýt chết mà Mê Thần cung không ra tay, hắn vẫn vững tin vào Mê Thần cung. Cho nên cuối cùng khi Thanh Mộc Ngọc hỏi chuyện Hải Để thần phủ, Tiêu Lãng đã kể hết không giấu giếm.

Tiêu Lãng và Thanh Mộc Ngọc có quan hệ rất tốt, hắn luôn tôn kính,c ảm kích cung chủ của Mê Thần cung. Trong lòng Tiêu Lãng đã xem Thanh Mộc Ngọc, Mê Thần cung là bằng hữu, abừng hữu có thể tin tưởng. Cho nên khi Tiêu Lãng tấn công Phi Dương phủ đã kêu Âu Dương Lãnh Mạc đưa đám Đông Phương Hồng Đậu đi Khuynh Thành sơn.

Nhưng mà...

Hôm nay Tiêu Lãng bị bằng hữu đâm dao sau lưng.

Một đao kia đau đớn hơn là giết hắn, khiến Tiêu Lãng khó thể chấp nhận.

Tiêu Lãng hận Vân Tử Sam như vậy không phải bởi vì nàng mưu hại Tiêu Bất Tử, Quân Thần Độc Cô Hành mà là nàng lừa hắn, khiến hắn nếm mùi vị bị phản bội. Cho dù... Vân Tử Sam không thể xem như bằng hữu của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng nhắm mắt lại, vẻ mặt không còn dữ tợn, vặn vẹo mà đầy lạc longx, vô tận thê lương.

Tiêu Lãng đã hiểu ban đầu Vân Tử Sam đi làm gì, nàng đúng là lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, nhưng lần này rút đi không phải đám Đông Phương Hồng Đậu mà là Mê Thần cung sau lưng Tiêu Lãng. Vân Tử Sam đả kích nặng nề từ thân thể cho đến tâm hồn Tiêu Lãng.

Nữ nhân này quả nhiên độc ác.

Giọng Vân Tử Sam lại vang lên:

- Tiêu Lãng, đầu hàng đi!

Vẻ mặt Vân Tử Sam không có đắc ý vì thắng lợi mà thương tiếc nhìn Tiêu Lãng.

Vân Tử Sam khẽ thở dài:

- Chỉ cần thần phục ta thì lời hứa của Tử Sam vẫn có hiệu quả. Ta có thể cho ngươi làm Đại Đế Thiên Châu!

- Đầu hàng? Ha ha ha!

Tiêu Lãng mở mắt ra, trong con ngươi không còn bi thương, không có tức giận, ngược lại một mảnh bình tĩnh, lặng như mặt nước. Tiêu Lãng ngửa đầu cười như điên, vì cười to động miệng vết trong người khiến hắn ho sặc sụa. Tiêu Lãng phun từng ngụm máu bầm, khuôn mặt tái nhợt càng thê thảm hơn.

Mắt Tiêu Lãng quét từng người trong Phi Dương thành, Vân Phi Dương, hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện, vô số hải thú kinh khủng không dám nchú nhích bên ngoài Phi Dương thành, cuối dùng dừng lại trên mặt Vân Tử Sam.

- Trong cuộc đời Tiêu Lãng ta chưa từng có hai chữ đầu hàng! Được làm vua thua làm giặc, Vân Tử Sam, ta không trách ngươi, ra tay đi! Đưa... Lão tử lên đường!