Yêu Giả Vi Vương

Chương 742: Muốn chơi thì chơi lớn chút!




- Hơn một năm mà Thiên Châu xảy ra nhiều chuyện như vậy? Vân Phi Dương xây dựng Chiến Vương triều, thống nhất tây bộ Thiên Châu? Tiêu Ma Thần được truyền thừa của Mị Ảnh Đại Đế, cảm ngộ hỏa đạo rất sâu? Tinh Thần Điện chủ muốn diệt Thần Hồn phủ? Phụ thân truyền tin kêu ta nhìn xem tư chất của Tiêu Ma Thần như thế nào, nếu tốt thì trực tiếp mang về Mê Thần cung?

Bên ngoài Hải Để thần phủ, Thanh Mộc Ngọc bỗng mở mắt ra. Mới nãy cung chủ của Mê Thần cung truyền tin làm gã giật mình tỉnh lại. Thanh Mộc Ngọc do dự nhìn cửa đại điện. Tiêu Lãng còn trong thần phủ, Thanh Mộc Ngọc đi như vậy không tốt lắm.

Thanh Mộc Ngọc khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng, thật xin lỗi. Phụ thân không kêu ta giúp ngươi bảo vệ Thần Hồn phủ, nếu tư chất của Tiêu Ma Thần thật sự không tệ thì ta chỉ có thể giúp ngươi giữ lại hắn.

Thanh Mộc Ngọc đứng dậy, người nổi lên vòng bảo hộ màu vàng xông ra ngoài thầnp hủ, trên đường liên tục giáng xuống thần lôi. Ngoài người Thanh Mộc Ngọc tóe lửa điện nhưng gã sớm có chuẩn bị, dĩ nhiên sẽ không xuất hiện chuyện sai lầm như lần trước.

Thanh Mộc Ngọc đi đến bên cửa lớn, lại ngoái đầu nhìn một cái, sau đó đẩy mạnh cửa.

Vù vù vù vù vù!

Cửa dễ dàng bị đẩy ra, Thanh Mộc Ngọc vọt nhanh ra ngoài.

Vù vù vù vù vù!

Nhưng Thanh Mộc Ngọc mới bay ra khỏi cửa lớn lại quay về, mắt sáng như sao nhìn chằm chằm đại điện phía xa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Vào giờ phút này, đại điện phía xa lóe lên ánh sáng bảy sắc, cửa lớn mà ngay cả cung chủ Mê Thần cung cũng không mở được chợt có một bóng người nhanh chóng bay ra. Mái tóc trắng như tuyết bay theo gió, không phải Tiêu Lãng thì là ai?

Thanh Mộc Ngọc hết sức mừng rỡ, mau chóng bay tới trước. Nhưng Thanh Mộc Ngọc đã quên một điều. Mới rồi Thanh Mộc Ngọc rút đi vòng bảo hộ ngoài người, bây giờ bởi vì hết sức kinh ngạc nên quên thần lôi trên bầu trời.

Thanh Mộc Ngọc mới bước vào trong ô vuông thì thần lôi đến xuống, chờ khi gã giật mình tỉnh lại đã quá muộn. Y phục ngoài người Thanh Mộc Ngọc lại lần nữa hóa thành hư vô, một lão già bảy, tám mươi tuổi vậy mà lần nữa lỏa thể.

- A...

Thanh Mộc Ngọc vội lùi lại, luống cuống tay chân lấy ra một bộ y phục mặc vào. Phía xa có một chiếc chiến xa Chí Tôn xé gió bay tới, vừa lúc thấy gã chổng mông mặc đồ.

- Thanh Mộc đại nhân, người... Đang chơi cái gì vậy?

Tiêu Lãng độ qua tâm ma lần thứ năm, thân thể đột ngột bị truyền tống đến cạnh cửa đại điện, tiếp theo cánh cửa mở ra, Tiêu Lãng bước ra. Trong đầu Tiêu Lãng vang lên lời Thiên Ma Đại Đế dặn, khi nào hắn độ qua tâm ma lần thứ bảy thì lại đến đây. Tiêu Lãng biết không có ích lợi gì nữa nên chuẩn bị trở về, chắc người trong gia đình đều phát điên rồi.

Ai ngờ Tiêu Lãng vừa bước ra thì thấy Thanh Mộc Ngọc chổng mông.

- A?

Mặt Thanh Mộc Ngọc nóng ran, vỗ đầu, dời đề tài nói:

- Tiêu Lãng, ngươi đi ra thì quá tốt rồi. Mau, đi mau, nếu ngươi quay về trễ chút thì sợ là Tiêu Đế thành sẽ biến thành phế tích.

Tiêu Lãng nhướng mày, sắc mặt âm trầm. Tiêu Lãng không để ý tới chuyện Thanh Mộc Ngọc lỏa mông nữa.

Tiêu Lãng vội trầm giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Là ai muốn diệt Thần Hồn phủ?

Thanh Mộc Ngọc mang theo Tiêu Lãng chạy nhanh đi, vừa đi vừa kể lại sự việc cho hắn nghe, mơ hồ hỏi hắn gặp chuyện gì trong thần phủ.

Tiêu Lãng nghe Thanh Mộc Ngọc kể xong rất tức giận. Quả nhiên Vân Phi Dương ra tay. Người Tiêu Lãng tràn ngập sát khí, qua loa Thanh Mộc Ngọc vài câu.

Tiêu Lãng nói với Thanh Mộc Ngọc:

- Sau này ta sẽ nói rõ với đại nhân, xin đại nhân dùng tốc độ nhanh nhất dẫn ta đi Loan Luân Hải!

Thanh Mộc Ngọc kinh ngạc hỏi:

- Đi Loan Luân Hải làm gì? Ngươi không trở về Tiêu Đế thành sao?

Tuy Thanh Mộc Ngọc sẽ không ra tay giúp Tiêu Lãng đối phó với Diệt Hồn Điện nhưng gã sẽ không từ chối chuyện nhỏ. Thanh Mộc Ngọc khó hiểu là Tiêu Lãng đi Loan Luân Hải làm cái gì?

Tiêu Lãng lạnh lùng cười:

- Hừ! Hừ!

Tiêu Lãng nhìn phía tây, lầm bầm:

- Tinh Thần Điện chủ đến còn cần tám ngày nữa, chắc đủ thời gian rồi. Nếu Vân Phi Dương muốn chơi thì ta chơi vố lớn với hắn ta!

Thanh Mộc Ngọc trầm ngâm, dùng tốc độ nhanh nhất mang theo Tiêu Lãng thuấn di đi phía nam. Tốc độ thuấn di của Thanh Mộc Ngọc cực kỳ nhanh, lần trước dẫn Tiêu Lãng từ Bắc Minh đến Thần Hồn Hải chỉ dụng hết nửa ngày, lần này dốc sức thuấn di thì chỉ mấy canh giờ là sẽ đến Loan Luân Hải.

- Xin đại nhân hãy chờ tại đây!

Tiêu Lãng và Thanh Mộc Ngọc cùng nhau cưỡi chiến xa Chí Tôn xông vào trong biển, rất nhanh tìm thấy một con hải thú. Tiêu Lãng lợi dụng thảo đằng thần hồn màu tím giao lưu với hải thú, rồi Tiêu Lãng cưỡi chiến xa Chí Tôn bay lên trời.

Không lâu sau nước biển dao động tự tách ra hai bên, một con cự thú khổng lồ lộ ra nửa thân hình, đó là con Huyết Hải Ma Hùng lần trước.

- Tiểu tử này có thể khống chế thú hoàng? Xem ra lần này Thiên Châu sẽ đổ gió tanh mưa máu rồi.

Thanh Mộc Ngọc ở giữa không trung nhìn Tiêu Lãng và thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng truyền âm, thầm kinh thán. Rất nhanh, Tiêu Lãng và thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng truyền âm xong. Thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng chậm rãi chìm vào đáy biển.

Tiêu Lãng bay lên nói với Thanh Mộc Ngọc:

- Xin đại nhân hãy mang ta đi Băng Tuyết Hải, chuyện sau này thì không cần làm phiền đại nhân, tất cả để ta tự lo.

- Ài...

Thanh Mộc Ngọc biết Tiêu Lãng muốn làm gì, gã lắc đầu, nói:

- Tiêu Lãng, có nhiều chuyện Mê Thần cung không tiện ra tay. Nhưng chuyện lần này thì ta khuyên ngươi... Cố gắng giết ít người một chút, giết nhiều người trái với thiên hòa.

Tiêu Lãng gật đầu, nói:

- Ừm! Ta nhớ lời của đại nhân.

Thanh Mộc Ngọc không nói nhiều, dẫn theo Tiêu Lãng thuấn di đi, rất nhanh tới Băng Tuyết Hải. Thanh Mộc Ngọc rời đi, một mình Tiêu Lãng tẩm vào trong Băng Tuyết Hải, giây sau mau chóng đi ra, xé rách hư không bay hướng Thiên Châu.

Tốc độ phi độ hư không của Tiêu Lãng có lẽ kém xa Thanh Mộc Ngọc thuấn di nhưng cũng siêu nhanh rồi. Tiêu Lãng chỉ mất nửa ngày đã đến Ma Đế phủ, rồi hắn truyền tống đi.

Khi Tiêu Lãng xuất hiện tại Ma Đế phủ liền bị người phát hiện, Thiên Châu nổ tung.

Diệt Hồn Điện dẫn theo mười người đã đến đông bộ Thiên Châu, mấy ngày nữa là tới Thần Hồn phủ. Tiêu Lãng xuất hiện tại Thiên Châu vào phút mấu chốt như thế này, đối với chín Chí Tôn Thiên Đế như tin lành từ thần linh.

Sau lưng Tiêu Lãng và Vân Phi Dương đều có thế lực lớn, kết quả hai người đụng độ sẽ ảnh hưởng cách cục của Thiên Châu. Chỉ cần Tiêu Lãng chống được đợt công kích lần này của Vân Phi Dương thì gã sẽ không dám khuếch trương nữa. Nói cách khác, Vân Phi Dương không tiêu diệt Tiêu Lãng thì chín Chí Tôn Thiên Đế không cần đối đầu với gã.

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng liên tục truyền tống, nhưng khiến bọn họ cực kỳ nghi hoặc là hắn không trực tiếp tuyền tống đi Thần Hồn phủ mà là Lãnh Đế thành. Sau khi đến Lãnh Đế thành rồi Tiêu Lãng bay thẳng tới Thần Hồn Hải.

Khiến Lãnh Đế sợ đến suýt tiểu trong quần là trong hải vực cách Lãnh Đế phủ vài ngàn thước tụ tập vô số hải thú, toàn là to từ ba mươi vạn trở lên, rậm rạp không đếm hết, có ít nhất mấy trăm con. Có mấy chục con hải thú trăm vạn năm, càng có nhiều hải thú liên tục tụ tập lại.