Yêu Giả Vi Vương

Chương 711: Nghênh ngang mà đi?




Một cuộc chiến mọi người của Thần Khải phủ, thậm chí bao gồm cả mọi người ở Thiên Châu đều cho rằng chắc chắn sẽ bại lại chiến thắng quỷ dị. Tuy rằng mọi người không biết vì sao hải thú lại thối lui, cũng không biết bọn chúng có thể quay trở lại hay không, nhưng ít ra bọn họ đã thành công sống sót.

Cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn bắt đầu chậm rãi hiện lên trên mặt mọi người. Còn có vô số lão già ôm đầu khóc rống. Có thể còn sống lại tuyệt vời như vậy. Vào giờ phút như thế này, có thể sống thêm một ngày, bọn họ cũng cảm giác rất vui vẻ. Tuy rằng có mấy vạn nhiều người đã vĩnh viễn rời khỏi bọn họ.

Mộc Sơn Quỷ trầm mặc dẫn theo Tiểu Đao và Tiểu Yêu còn có Tiêu Lãng trở về, lưu lại người của Mộc gia thu dọn thi thể.

Tuy rằng Mộc Sơn Quỷ có vô số nghi hoặc, nhưng sau khi trở về phủ thành chủ hắn không nghĩ quá nhiều, mắt thấy ba người, liền quát lớn:

- Hồ đồ, Tiêu Lãng ngươi lập tức dẫn theo bọn họ rời đi. Tuy rằng hải thú này lui đi, nhưng chắc chắn rất nhanh sẽ quay trở lại. Nếu như trong mắt các ngươi còn có gia gia là ta, lập tức cút cho ta!

Mộc Tiểu Yêu nghe nói đến việc này, thần sắc lập tức trở nên kiên quyết, cắn chặt răng, trên khuôn mặt nhỏ lộ vẻ quật cường:

- Không, ta không đi. Ta ở lại đây cùng gia gia! Tiêu đại ca, đại ca dẫn ca đi thôi!

Tiểu Đao cũng là tính khí của một con lừa, quay đầu lại nói với Tiêu Lãng:

- Ca, ca đi đi. Ta ở lại cùng Tiểu Yêu và gia gia! Coi như ta van xin ca!

Tiêu Lãng sờ sờ mũi. Thú Hoàng kia đã nói sau mười ngày nữa, sẽ tập trung tất cả hải thú bị máu độc cảm hóa ở bờ biển phía nam. Hắn làm sao có thể đi được? Nhưng ở lại trong Thần Khải Thành, sau mười ngày hắn lại không tiện một mình đi tới bờ biển phía nam, như vậy sẽ rất dễ dàng khiến đám người Mộc Sơn Quỷ nghi ngờ.

Mắt hắn xoay chuyển một cái, đột nhiên có một chủ ý. Sau khi hắn nhìn xung quanh một chút xác định không có ai, mới lên tiếng:

- Tất cả mọi người không cần đi nữa. Nguy cơ của Thần Khải phủ đã được giải trừ!

Ầm!

Tiêu Lãng nói một câu, giống như sấm sét giữa trời quang khiến đám người Mộc Sơn Quỷ chấn động. Ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Mộc Sơn Quỷ lập tức khẩn trương hỏi:

- Tiêu Lãng, ngươi nói vậy là... là có ý gì? Chẳng lẽ là...

- Không sai!

Sắc mặt Tiêu Lãng tỏ ra xấu hổ, nhưng chỉ có thể tiếp tục nói dối:

- Thật ra vừa nãy có nhiều người như vậy, ta khó nói ra được. Những hải thú này không phải đột ngột thối lui, mà có người ra tay. Là... người của Mê Thần Cung ra tay!

- Chẳng trách. Ta đã nghi ngờ tại sao hải thú lại đột nhiên thối lui như vậy?

Mắt Mộc Sơn Quỷ sáng lên. Mắt Tiểu Đao và Tiểu Yêu cũng sáng lên. Không chỉ có Mộc Sơn Quỷ ngạc nhiên, các nàng đều không ngừng hoang mang. Tại sao hải thú lại đột nhiên thối lui? Vì sao mọi người đột nhiên hôn mê? Hiện tại Tiêu Lãng nói là người của Mê Thần Cung ra tay, tất cả những điều kia liền dễ giải thích.

Mộc Sơn Quỷ thở phào một hơi, nhưng lại khẩn trương hỏi:

- Nguy cơ được giải trừ? Tiêu Lãng, ý của ngươi là nói... Mê Thần Cung không chỉ hỗ trợ đánh lui hải thú, còn có biện pháp giải trừ máu độc nguyền rủa?

- Hẳn là như vậy đi! Tình huống cụ thể thế nào ta cũng không hiểu!

Tiêu Lãng hàm hồ nói, sau đó rất trịnh trọng căn dặn:

- Chuyện này không tiện truyền ra ngoài. Tất cả chờ đợi chỉ thị của người của Mê Thần Cung đi! Cung chủ Mê Thần Cung đã đi Nam Hải. Ta chuẩn bị đi theo xem một chút, xác định tình huống xem thế nào!

- Ta đi cùng với ngươi!

Mộc Sơn Quỷ thình lình đứng dậy, muốn kéo Tiêu Lãng bắn ra ngoài. Nếu không tận mắt xác định hắn làm sao có thể an tâm được? Còn nữa, hắn đương nhiên phải cảm ơn cung chủ Mê Thần Cung một chút. Dù sao tính mạng của bọn họ, còn có nguy cơ của bọn họ đã được hắn giải trừ. Đối với Mộc gia mà nói đây chính là ân tình cực lớn.

- Đừng!

Tiêu Lãng lập tức trợn tròn mắt. Mộc Sơn Quỷ cùng đi với hắn, như vạy không phải sẽ bị lộ sao? Việc này nếu đã che giấu, như vậy chỉ có thể che giấu tới cùng. Hắn vội vàng lại hàm hồ nói:

- Mộc gia gia, tốt nhất là gia gia đừng đi! Nếu như cung chủ Mê Thần Cung đã truyền âm cho ta, bảo ta không nên truyền ra ngoài cũng không gặp mặt chúng ta, tất nhiên không muốn gặp lại! Gia gia đi có khả năng sẽ khiến hắn mất hứng...

- Cũng phải! Cũng phải!

Mộc Sơn Quỷ cân nhắc một chút, dường như đúng là như vậy. Giờ phút này hắn làm sao dám làm xằng làm bậy? Nếu chẳng may cung chủ Mê Thần Cung nóng giận, không giúp nữa thì xong đời. Chuyện lớn như vậy Tiêu Lãng không thể nào lừa hắn. Hơn nữa hải thú thực sự lui đi, hắn chỉ có thể căn dặn:

- Tiêu Lãng, nếu như ngươi gặp mặt cung chủ Mê Thần Cung, giúp ta cảm ơn hắn! Mặt khác chuyển lời giúp ta tới hắn, mấy ngày nữa ta sẽ đích thân lên Mê Thần Cung cảm ơn hắn!

Tiêu Lãng gật đầu, căn dặn một tiếng, chuyện này ngoại trừ ba người ra không được truyền ra ngoài, cũng không thể bảo thám tử đi tới phía nam tra xét, để tránh quấy nhiễu cung chủ Mê Thần Cung. Sau đó hắn mới xé rách không gian bay vượt qua hư không về phía nam.

...

Tiêu Lãng chậm rãi bay vượt qua hư không về phía nam. Thật ra còn mười ngày nữa, hắn cũng không vội. Sau khi bay vượt qua hư không mấy lần, hắn dứt khoát dừng lại ngồi nghỉ ở trong một núi hoang.

- Tình đạo này lại mạnh như vậy sao? Có thể khiến hải thú hung bạo biến thành cừu ngoan ngoãn? Không biết động tình này đánh vào trên người võ giả sẽ có phản ứng gì?

Hắn đánh ra một chữ tình, để nó chậm rãi xoay tròn ở trước mắt. Nhìn chữ tình lớn bằng đầu ngón tay không ngừng tản ra thần quang chín màu, trong mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc.

Thiên đạo vô tình biến dị, biến thành tình đạo, sau đó hắn liền có thể đánh ra chữ tình quỷ dị như vậy!

Tình đạo này rốt cuộc là thiên đạo gì, mình nên tu luyện thế nào? Tình đạo này còn có thần thông như thế nào? Vì sao chữ tình này có thể làm cho hải thú bạo ngược biến thành cừu ngoan ngoãn? Vì sao có thể giải trừ máu độc trong cơ thể hải thú? Tại sao đám người Mộc Sơn Quỷ lại không có ký ức về trận đại chiến?

Quá nhiều nghi hoặc. Lấy kiến thức trong đầu Tiêu Lãng hoàn toàn nghĩ không ra. Giờ phút này hắn đột nhiên có một cảm giác sợ hãi. Một cảm giác sợ hãi đối với những thứ mình không biết, cũng giống như Thảo Đằng thần bí.

Đạo lý rất đơn giản. Ví dụ như một người bình thường đột nhiên cao thành mấy mét, cho dù thân thể hắn có sức lực mạnh mẽ hơn, có thể xé xác mãnh hổ nhưng hắn chắc chắn sẽ cảm giác sợ hãi. Bởi vì hắn không giống với những người bình thường khác. Nói cách khác... Hắn biến dị!

Con người cường đại cũng là người. Nhưng nếu như biến dị, vậy bản chất có khả năng không thuộc về người. Cho nên Tiêu Lãng mới có thể sợ hãi. Chủ yếu là tình đạo này có thần thông quá lquỷ dị, không giống với tất cả võ giả Thiên Châu!

Ở trong núi hoang ngồi một, hai ngày, nghĩ rất lâu vẫn không có kết quả. Tiêu Lãng ép mình không nên suy nghĩ nhiều. Chí ít giờ phút này thân thể hắn không sao, hắn cũng đã vượt qua tâm ma. Nguy cơ của Thần Khải phủ cũng được giải trừ. Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt. Hắn thở ra một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười chuẩn bị tiếp tục chạy.

Trong núi hoang vang lên một tiếng động khẽ. Giờ phút này linh hồn Tiêu Lãng vô cùng cường đại, thính lực rất biến thái. Hắn lập tức kinh ngạc phát hiện ra. Hắn thoáng trầm ngâm một chút, thân thể lập tức phóng vào trong núi sâu, rất nhanh đã phát hiện ra một con hung thủ nhỏ gây ra tiếng động kia.

Đó là một con hung thú nhỏ mấy ngàn năm, là một con Đại Bạch Hổ. Xem ra nó may mắn còn sót lại sau trận hải thú bạo động lần trước. Hung thú này vừa nhìn thấy Tiêu Lãng, lập tức quay về phía hắn nhe răng nhếch miệng, trong mắt đầy hung quang. Nhưng nó kiêng sợ khí thế cường đại trên người Tiêu Lãng, không dám tiến lên, trái lại chậm rãi lùi về phía sau.

- Động tình, đi!

Hắn thả ra một chữ tình chín màu, đánh về phía con hung thú nhỏ kia. Nếu hải thú có thể thuần hóa, như vậy theo đạo lý hung thú cũng có thể thuần hóa chứ?

Kết quả không có gì bất kỳ. Chỉ trong nháy mắt khí tức bạo ngược trên người Bạch Hổ lập tức biến mất, trở thành con cừu ngoan ngoãn, nằm phủ phục trên mặt đất tha thiết mong chờ nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng nhìn con Đại Bạch Hổ này giống như con chó nhỏ vẫy đuôi mừng chủ, mắt sáng lên. Hắn rất hưng phấn lẩm bẩm nói:

- Liệu Bạch Hổ sẽ nghe lời ta công kích hung thú khác hoặc là con người hay không? Nếu như có thể, vậy không phải là... đại biểu ta có thể dễ dàng thuần hóa hung thú? Nếu quả thật có thể, ta thuần hóa mấy chục con hung thú trăm vạn năm, như vậy không phải ta có thể nghênh ngang đi lại trong Thiên Châu sao?