Yêu Giả Vi Vương

Chương 671: Thảo Đằng dị biến




Bất luận linh hồn xích thú có bị tổn hại hay không, cho dù nó không ngừng bắn ra công kích linh hồn, thân thể của nó cũng vô cùng suy yếu. Rất nhanh khí tức trên người nó trở nên suy yếu.

Phấn hoa đào của Âu Dương Lãnh Yên thật kỳ hiệu. Năng lượng bên trong thân thể của nó không ngừng bị tiêu hao. Nó rốt cuộc đã khiếp sợ, thân thể nhanh chóng tiềm hành về phía xa, bắt đầu chạy trốn!

Âu Dương Lãnh Yên và Tiêu Lãng vốn còn tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến, cho dù không ác liệt khẳng định cũng sẽ kéo dài. Bọn họ không nghĩ tới tới xích thú này lại dễ dàng bị Tiêu Lãng đánh trọng thương bắt đầu chạy trốn như vậy.

Hai người làm sao có thể để cho con vịt đun sắp sôi bay đi được?

Thân thể Âu Dương Lãnh Yên lóe lên, lập tức bay vượt qua hư không, đi tới phía trước chặn lại.

Tiêu Lãng cũng đánh ra từng chữ “Tình”. Tuy rằng mỗi lần đánh ra ý niệm hữu tình trong đầu của hắn sẽ bị xé rách, khiến hắn lần lượt bị tổn thương, nhưng giờ phút này hắn không thể lo được quá nhiều. Dù sao có tiền cũng không thể mua được nội đan xích thú này, rất hiếm thấy.

Tốc độ Âu Dương Lãnh Yên bay vượt qua hư không cực kỳ nhanh. Xích thú căn bản không có cách nào thoát đi được. Công kích tình thương của Tiêu Lãng đuổi tới, lần lượt đánh trúng thân thể của xích thú khiến nó không ngừng lăn lộn.

- Cuộc chiến đấu kết thúc!

Sau gần nửa canh giờ, Âu Dương Lãnh Yên thấy gần được, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây trường cung. Cái trường cung kia vừa xuất hiện, nước biển gần đó đều ngừng chuyển động. Trường cung không có cung tiễn, nhưng thiên lực của Âu Dương Lãnh Yên vờn quanh, nắm vào trong hư không một cái. Một màu mũi tên xanh lam mang theo khí tức xé rách tất cả lập tức phá không rời đi.

- Thần binh chí tôn! Âu Dương gia quả nhiên giàu có!

Tiêu Lãng âm thầm cảm than. Trong tay Âu Dương Ấu Trĩ có một thần binh chí tôn. Âu Dương Lãnh Mạc là thành chủ Hồng Đế Thành khẳng định cũng có thần binh chí tôn. Giờ phút này lại thêm trường cung trong tay Âu Dương Lãnh Yên. Âu Dương gia có bao nhiêu thần binh chí tôn Tiêu Lãng không biết, chỉ có điều nghĩ đến Âu Dương gia đã từng xuất hiện một Đại Đế, có vài món thần binh chí tôn cũng không có gì kì lạ.

Vận dụng thần binh chí tôn, giờ phút này xích thú vẫn suy yếu như vậy, kết cục không cần nói cũng biết.

Ầm!

Mũi tên dài màu xanh lam trực tiếp bắn vào miệng xích thú, sau đó từ trong bụng nó nổ tung ra. Nửa thân thể của nó nổ, biến thành trăm ngàn lỗ, máu thịt be bét.

Xì xì!

Cuối cùng xích thú phát ra một tiếng kêu quái dị, trong mắt lại bắn ra hai cột sáng mạnh nhất, vọt về phía Âu Dương Lãnh Yên. Tốc độ di chuyển của cột sáng này nhanh hơn nhiều so với trước kia. Khi thấy chỉ một lát nữa là bắn trúng Âu Dương Lãnh Yên, Tiêu Lãng sợ đến mức kêu to thất thanh.

- Hừ!

Âu Dương Lãnh Yên thản nhiên hừ một tiếng, Tu Di Giới trong tay nàng lóe lên. Một chiếc gương đồng xuất hiện ở trong tay. Nàng bỗng nhiên ném gương đồng ra. Chiếc gương đồng lập tức lớn lên, che khuất toàn thân thể của nàng.

Ầm!

Cột sáng bắn trúng gương đồng. Chiếc gương kia đồng nhất thời phát ra hào quang vạn trượng. Vô số đạo ấn phía trên bắt đầu phát sáng, mạnh mẽ ngăn cản công kích linh hồn cường đại này. Chỉ có điều hào quang của gương đồng nhất thời ảm đạm xuống, cũng không biết còn có thể dùng được nữa hay không.

- Ta ngất. Cái gương đồng này ít nhất phải có hơn ba trăm đạo ấn? Âu Dương gia các ngươi quả nhiên giàu có!

Tiêu Lãng nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm. Dễ dàng đỡ được công kích mạnh nhất trước khi chết của hải thú trăm vạn năm, cái gương đồng này cầm bán đấu giá, chắc hẳn ít nhất cũng có thể bán ra mấy ngàn vạn huyền thạch.

- Ngạc nhiên sao? Một năm, Liễu Yên Các đã có thể tùy tiện kiếm được mấy trăm vạn huyền thạch...

Âu Dương Lãnh Yên quay đầu lại, cười quyến rũ nói. Sau đó nàng liếc mắt nhìn thân thể xích thú không ngừng co giật, cười hì hì nói:

- Nhanh đi lấy nội đan ra. Nội đan của xích thú ở ngay trên đầu. Trước hết để cho Thảo Đằng cắn nuốt máu thịt bên ngoài đã!

- Được!

Tinh thần Tiêu Lãng chấn động. Tất cả Thảo Đằng gào thét lao đi. Lần này Thảo Đằng cắn nuốt rất nhanh. Năng lượng trong thân thể xích thú bên đã dùng gần hết. Chỉ dựa vào thân thể, nó hoàn toàn không phải là đối thủ của Thảo Đằng.

Rất nhanh, Thảo Đằng đã cắn nuốt hết nửa đầu của xích thú. Một nội đan phát ra ánh sáng màu xanh như ẩn như hiện. Trong lòng Tiêu Lãng thoáng động, bảo Thảo Đằng tiếp tục cắn nuốt đầu xích thú. Hắn quay đầu lại truyền âm với Âu Dương Lãnh Yên:

- Lãnh Yên, làm sao luyện hóa được nội đan này?

- Cứ lấy vào trong tay rồi nói sau. Lát nữa ta sẽ dạy ngươi...

Âu Dương Lãnh Yên không cảm thấy kinh ngạc đối với sự ngu ngốc của Tiêu Lãng, tùy ý truyền âm nói. Mắt nàng vừa quét qua lại biến sắc, lập tức truyền âm khẽ nói:

- A? Tiêu Lãng, Thảo Đằng của ngươi điên rồi. Nó lại đang cắn nuốt nội đan!

- Cái gì?

Tiêu Lãng sợ hết hồn, ánh mắt lập tức bắn tới. Quả nhiên hắn thấy Thảo Đằng đang điên cuồng cắn nuốt nội đan. Chỉ trong chớp mắt như thế, nội đan to bằng đầu người kia đã bị cắn nuốt một nửa...

- Ta ngất! Thảo Đằng, ngươi không nghe theo sự chỉ huy, ngươi phản sao?

Tiêu Lãng nhất thời thầm mắng, nhưng không cứng rắn ra lệnh cho Thảo Đằng dừng lại. Hắn biết rõ linh trí của Thảo Đằng không cao, bình thường sẽ không tự chủ trương. Chỉ có duy nhất một lần chính là khi nó cắn nuốt độc quả kia. Lần đó, Thảo Đằng còn thức tỉnh thần thông hóa thân ra ngàn vạn phân thân.

Lần này Thảo Đằng lại chủ động cắn nuốt, điều này nói rõ nội đan này đối với nó vô cùng quan trọng. Tiêu Lãng trái lại rất hi vọng, sau khi Thảo Đằng cắn nuốt nội đan sẽ có tiến hóa.

Rất nhanh Thảo Đằng đã cắn nuốt không còn một mống. Xích thú do hai người cực khổ giết chết cuối cùng lại tiện nghi cho Thảo Đằng.

Điều khiến Tiêu Lãng vô cùng kích động chính là trăm vạn phân thân của Thảo Đằng đột nhiên tập trung lại thành một thân thể. Trên thân thể của Thảo Đằng chớp hiện ánh sáng màu xanh, giống như một sợi tơ tuyệt đẹp, xem ra giống như sắp tiến hóa...

- Ừm?

Một giây sau, Tiêu Lãng lại trợn tròn mắt. Thảo Đằng đột nhiên hóa thành hư ảnh, không tiếp tục cắn nuốt nữa, trái lại trực tiếp bay vào trong thân thể Tiêu Lãng, cuối cùng hóa thành một Thảo Đằng nhỏ nằm yên tĩnh ở trong đầu Tiêu Lãng. Bất luận Tiêu Lãng truyền âm thế nào, hô hoán nó thế nào, nó cũng không để ý tới...

Thảo Đằng lại ngủ say!

Tiêu Lãng không ngừng cảm thấy mơ hồ. Lần trước Thảo Đằng bị trọng thương ngủ say. Hiện tại đã khôi phục rất bình thường. Giờ phút này rõ ràng nó đã cắn nuốt nội đan hải thú trăm vạn năm, nó lại ngủ say?

Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Nghĩ đến lai lịch thần bí của Thảo Đằng, nghĩ tới quan tài tử ngọc, nghĩ đến tàn hồn Thiên Đế kia, Tiêu Lãng bắt đầu kinh ngạc nghi ngờ. Hắn đột nhiên có chút sợ hãi. Thảo Đằng này không nghe theo sự chỉ huy của hắn. Giờ phút này hô hoán nó cũng không để ý. Liệu có thể nảy sinh dị biến? Cuối cùng trái lại sẽ cắn nuốt hắn hay không?

Nghiêm khắc mà nói, trên phương diện ý nghĩa Thảo Đằng cũng không tính là thần hồn. Nếu quả thật xuất hiện dị biến, làm chim sáo chiếm tổ, chiếm lấy thân thể hắn, vậy thì đen rồi!

Quá nhiều nghi hoặc, Tiêu Lãng cảm thấy rất lo lắng buồn phiền. Ngay cả Âu Dương Lãnh Yên truyền âm mấy lần hắn dường như cũng không biết. Cuối cùng Âu Dương Lãnh Yên bay tới, hắn mới giật mình tỉnh lại.

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Âu Dương Lãnh Yên, Tiêu Lãng trầm ngâm một hồi, sau đó bảo Âu Dương Lãnh Yên lên chiến xa. Chiến xa phá mặt nước bay lên phía trên. Hắn nói tất cả lai lịch cùng với dị biến của Thảo Đằng cho Âu Dương Lãnh Yên biết, xem thử với kiến thức và trí tuệ của nàng có thể suy đoán một chút về lai lịch của Thảo Đằng hay không.

Âu Dương Lãnh Yên mấy lần ra tay cứu hắn, thân thể cũng cho hắn. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nàng đã từ từ nảy sinh sự yêu thương đối với hắn. Tuy rằng Âu Dương Lãnh Yên nói rõ sẽ không gả cho hắn, nhưng Tiêu Lãng vẫn hoàn toàn tín nhiệm nàng.

Sau khi Âu Dương Lãnh Yên nghe Tiêu Lãng kể rõ xong, sắc mặt cũng ngưng trọng. Trong mắt nàng đầy vẻ kinh ngạc. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nàng đưa ra một đáp án mơ hồ không rõ ràng:

- Tiêu Lãng, theo tư liệu về Thảo Đằng, và sách cổ ta đã xem qua có thể suy đoán, Thảo Đằng này của ngươi... căn bản không phải là thần hồn của ngươi! Hơn nữa lai lịch Thảo Đằng này khẳng định vô cùng lớn, lớn đến mức chúng ta hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được!