Yêu Giả Vi Vương

Chương 623: Nói chuyện về vấn đề bồi thường




- Lãnh Tinh Nhi, ngươi muốn chết!

Vào thời khắc ấy sát khí trên người Tiêu Lãng trùng thiên. Hắn nổi giận rống to, nhưng hắn lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chưởng ấn kia lao về phía Thanh Minh.

Vù!

Thánh uy Thiên Đế của Lãnh Diệp rốt cuộc được phát ra. Chỉ có điều phản ứng của hắn không nhanh bằng công kích của Lãnh Tinh Nhi. Thanh Minh và cường giả Nhân Hoàng kia đồng thời bị đánh bay ra ngoài, sống chết không rõ. Chỉ có điều, nếu như không phải hắn dùng thánh uy Thiên Đế áp chế công kích của Lãnh Tinh Nhi, một đòn vừa nãy đã biến Thanh Minh thành thịt nát.

- Gay go!

Thiên đế Lãnh Diệp thầm kêu một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng quả nhiên nổi giận ra tay!

Vô Tình Kiếm đánh xuống, một dải lụa màu xanh lao ra. Hàn khí lạnh lẽo khiến xương tủy người ta phải đông lạnh trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Hỏa Long đảo. Vô số quái vật khổng lồ yrên đảo, thân thể các Hỏa Long đều run lẩy bẩy. Những cường giả Nhân Hoàng lại cảm giác giống như sắp nghẹt thở. Thân thể bọn họ hoàn toàn không thể di chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm dài mấy chục ngàn mét cắt phá trời cao lao đến.

- A!

Lãnh Tinh Nhi phát ra một tiếng thét chói tai. Vô Tình Kiếm Khí của Tiêu Lãng tập trung vào nàng. Nàng chịu uy áp mạnh nhất. Kiếm khí vẫn phá không lao đến, nàng đã cảm giác một khí tức tuyệt vọng dâng lên trong lòng.

Cảm giác này cả đời nàng chưa bao giờ lĩnh hội qua. Nàng cảm giác mình đã biến thành một chiếc thuyền con, phía trước chính là một cơn sóng gió động trời đang gào thét lao đến. Thân thể nàng không thể động đậy, chỉ có thể cuồng loạn hét ầm lên:

- Phụ thân, cứu ta!

Răng rắc!

Thánh uy Thiên Đế bị Vô Tình Kiếm Khí phá hủy, phá thành mảnh nhỏ. Thiên đế Lãnh Diệp đang còng lưng, đúng vào lúc này đột nhiên đứng thẳng. Tay phải bỗng nhiên đánh ra một quyền. Trên quyền khí có kim quang chớp hiện, kèm theo năng lượng màu tím. Rõ ràng hắn đã vận dụng thiên đạo công kích. Cùng lúc đó, khí thế thân thể hắn đạt toàn thịnh, thiên lực vờn quanh thành vòng bảo hộ, phóng về phía trước Lãnh Tinh Nhi.

Xì xì!

Quyền khí chứa công kích thiên đạo, bị Vô Tình Kiếm Khí xé rách, không tạo ra chút sóng gió. Hào quang của Vô Tình Kiếm Khí chỉ hơi ảm đạm một chút, nhưng vẫn tiếp tục lao nhanh về phía trước.

Ầm!

Vòng bảo hộ thiên lực phía ngoài của Thiên đế Lãnh Diệp Thiên bị xé rách, giống như vỏ trứng gà nổ mạnh. Sau đó Lãnh Diệp Thiên đế giống như một bao tải rách bị đánh bay ra ngoài. Trên không trung, hắn phun mạnh ra một ngụm máu tươi, hai mắt thất thần, sống chết chưa biết.

Vô Tình Kiếm Khí tiếp tục lao về phía trước với khí thế không thể chống đỡ. Chỉ lát nữa là sẽ vọt tới phía trước thân thể Lãnh Tinh Nhi, xé rách thân thể tuyệt mỹ vẫn chưa có nam tử nào khai phá của nàng.

- A, a, a!

Thân thể Lãnh Tinh Nhi không ngừng run rẩy, tuyệt vọng nhắm mắt lại, phát ra một tiếng thét chói tai, giống như sắp phun trào. Trên khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo cũng thoáng vặn vẹo. Hiển nhiên nàng đã sợ thiếu chút nữa hồn phi phách tán...

Vèo!

Phía xa xăm trên đầu trời, một tinh quang bắn tới không một tiếng động. Bởi vậy, ban đầu mọi người đều không phát hiện ra. Tốc độ của tinh quang kia cực kỳ nhanh, vừa vặn tới trước khi Vô Tình Kiếm Khí bắn trúng Lãnh Tinh Nhi.

Ầm!

Tinh quang và Vô Tình Kiếm Khí chạm vào nhau, trong nháy mắt đó, giống như mặt trời nổ tung, toàn bộ thiên địa đều sáng lên. Khí tức mãnh liệt cuồng bạo kia, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc kia, sóng trùng kích hủy diệt tất cả kia đã khiến tất cả cường giả Nhân Hoàng gần đó bị đánh ngất chấn thương bay ngược ra ngoài.

Dung nham phía dưới bị nổ tung chấn động dâng lên một đợt sóng ngàn tầng. Mặt đất trên Hỏa Long đảo gần đó bị quét đi ba thước. Chiến xa chí tôn của Tiêu Lãng cũng bị kình khí cường đại đẩy lui lại mấy ngàn mét.

Vô cùng quỷ dị chính là... vụ nổ cường đại như vậy, nhưng Lãnh Tinh Nhi đang ở trung tâm của vụ nổ lại không chịu bất kỳ tổn thương nào. Nàng chỉ bị đánh ngất bay ra ngoài mà thôi.

Lãnh Đế!

Mắt Tiêu Lãng sáng như sao, nhìn chằm chằm vào còn rồng lớn màu bạc đang ở phía xa bay vụt đến.

Không cần nhìn người, chỉ một cái chỉ tay đã có thể dễ dàng hóa giải Vô Tình Kiếm Khí, còn có thể khiến Lãnh Tinh Nhi không bị thương, thiên hạ này chỉ có thập đại Thiên Đế Chí Tôn mới có thể làm được.

Tiêu Lãng không nhìn Lãnh Đế, chiến xa chí tôn bắn nhanh đi, lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía Thanh Minh. Nếu Lãnh Đế đã xuất hiện, cuộc chiến đấu kết thúc. Có Lãnh Đế ở đây, hắn không giết nổi một người nào nữa. Chỉ có điều nếu như Thanh Minh chết, chuyện ngày hôm nay hiển nhiên còn chưa xong.

Lãnh Đế cưỡi con rồng lớn màu bạc có thực lực hơn một trăm vạn năm có thể so sánh với Thiên Đế, tốc độ cực kỳ nhanh. Khi Lãnh Tinh Nhi còn chưa rơi xuống đất, hắn đã đỡ được nàng. Thiên đế Lãnh Diệp đã tỉnh lại, phun ra một ngụm máu. Trên mặt hắn lộ vẻ hổ thẹn bay về phía Lãnh Đế.

- Phù...

Tiêu Lãng tìm được Thanh Minh trong một căn phòng đổ nát. Thảo Đằng bắn ra cuốn lấy hắn tới. Sau khi kiểm tra phát hiện vẫn còn thở, toàn thân Tiêu Lãng nhất thời cảm thấy dễ dàng hơn. Hắn thở ra một hơi thật dài, lập tức khống chế Thảo Đằng trị liệu cho Thanh Minh.

Ánh mắt Lãnh Đế âm trầm lạnh lẽo nhìn Thanh Minh một chút, trong mắt cũng loé lên tia may mắn. Hắn thâm trầm mở miệng nói:

- Tiêu phủ chủ, ngươi muốn giết nữ nhi bảo bối của ta? Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng Mê Thần Cung che chở ngươi, bản đế cũng không dám động vào ngươi? Có tin bản đế san bằng Thần Hồn Phủ của các ngươi thành bình địa hay không?

Khí tức của Thiên Đế Chí Tôn vô cùng cường đại. Giờ phút này lời nói của Lãnh Đế cũng mang theo một chút uy áp. Nếu là người bình thường sợ là lập tức sợ tè ra quần. Nhưng Tiêu Lãng lại dường như không nghe thấy, trên mặt hoàn toàn không chút dao động, vẫn tập trung tinh thần trị liệu cho Thanh Minh.

Lãnh Đế cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng. Hàn ý trên người hắn càng lúc càng mạnh mẽ, dường như có thể xuất thủ bất kỳ lúc nào.

Chỉ một lát sau, Thanh Minh đã được trị liệu xong. Chỉ có điều đùi phải bởi vì tổn thương đã lâu, xương đã cứng lại, không có cách nào chữa khỏi hẳn, vẫn lưu lại một chút tàn tật. Tiêu Lãng ngăn không để Thanh Minh nói chuyện, bảo hắn khoanh chân ngồi thiền nghỉ ngơi. Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn Lãnh Đế đối chọi gay gắt thản nhiên nói:

- Lãnh Đế, đừng giả vờ nữa. Nói chuyện về vấn đề bồi thường đi!

Cường giả Nhân Hoàng vừa mới bị đánh ngất, đã có mấy người tỉnh táo lại. Nhưng bọn họ không dám thở mạnh cung kính đứng thẳng. Giờ phút này nghe thấy Tiêu Lãng nói vậy, tất cả đều có chút kinh ngạc.

Bồi thường?

Giết nhiều người của Hỏa Long đảo như vậy? Còn suýt nữa giết chết Lãnh Tinh Nhi, một câu bồi thường thì xong sao? Tiêu Lãng có bao nhiêu huyền thạch? Lãnh Đế Phủ thiếu huyền thạch sao?

Ai biết câu trả lời của Lãnh Đế lại khiến mọi người càng bất ngờ hơn. Lãnh Đế vẫn hờ hững nói:

- Ngươi muốn thế nào?

Tiêu Lãng cười lạnh một tiếng, nhún vai nói:

- Rất đơn giản, bồi thường ta một ngàn vạn huyền thạch, việc này ta xem như chưa từng xảy ra! Người của ta bị tàn phế, ngươi cũng đã thấy đấy! Sau này mọi người vẫn là bằng hữu. Bằng không chuyện ngày hôm nay ta quyết không để yên!

Ầm!

Thân thể mấy võ giả Nhân Hoàng mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, trên mặt bị doạ thành ngốc.

Bồi thường Tiêu Lãng ngàn vạn huyền thạch?

Hắn đây là nghèo tới mức phát điên rồi sao?

Người của hắn bị tàn phế, nhưng Lãnh Đế Phủ đã chết mấy vạn người! Hơn nữa việc này nghiêm khắc mà nói, Lãnh Đế Phủ cũng không sai. Thanh Minh là nô lệ đã phạm tội, Hỏa Long đảo tất nhiên có thể giết chết. Ngươi không cầm theo huyền thạch chuộc người, đến còn đại sát một trận. Hiện tại ngươi lại muốn Lãnh Đế bồi thường ngàn vạn huyền thạch? Ngươi thật sự xem Lãnh Đế thành nhân vật nhỏ, xem Lãnh Đế Phủ thành quả hồng mềm sao?

Chỉ có điều, câu nói tiếp theo của Lãnh Đế khiến mọi người hoàn toàn bối rối.

- Tiêu Lãng, cho bản đế chút mặt mũi đi. Ta cho ngươi năm trăm vạn huyền thạch, việc này coi như xong. Ngươi thấy thế nào?