Yêu Giả Vi Vương

Chương 613: Âu Dương Lãnh Yên đến




Tiểu Đao nhếch miệng nở nụ cười. Dám người Mộc Tinh Dã nhìn thấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó con ngươi đột nhiên co lại, suy tư. Đám võ giả cấp thấp còn lại, trong mắt đầy vẻ mê hoặc. Không biết phủ chủ trẻ tuổi của bọn họ này đang biểu diễn ma thuật gù.

Tiêu Lãng và Tiểu Đao liếc mắt nhìn nhau. Tu Di Giới trong tay lóe lên. Chiến xa Thiên Cơ hiện lên. Thân thể của hắn trực tiếp bắn mạnh lên, sử dụng chiến xa Thiên Cơ phóng vào trong rừng rậm nguyền rủa.

- Không cần đi. Chẳng mấy chốc ca ca ta sẽ trở về!

Đám người Mộc Tinh Dã ngẩn ra, đang chuẩn bị sai mấy Nhân Hoàng đỉnh phong đi bảo vệ, nhưng Tiểu Đao thản nhiên mở miệng nói. Mộc Tinh Dã nghĩ đến Tiêu Lãng có năng lực bay vượt qua hư không, hơn nữa Thiên Châu không có cường giả Thiên Đế nào dám trêu chọc, thật ra cũng không lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Lãng nữa.

Tiêu Lãng một đường phóng vào trong rừng rậm nguyền rủa. Hắn tất nhiên đang thử nghiệm năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng. Thảo Đằng lại một lần nữa tiến hóa. Hắn và Thảo Đằng giao lưu nhưng không có thần thông mới nào được sinh ra. Hiển nhiên chỗ tốt duy nhất chính là năng lực cắn nuốt tiến hóa.

Chỉ một lát Tiêu Lãng đã vào trong rừng rậm nguyền rủa. Hắn thu hồi chiến xa, một đường chạy rất nhanh tìm được một con hung thú cấp thấp. Hắn lập tức quát lớn:

- Thảo Đằng, xuất hiện!

Một dải lụa màu xanh lam lao ra. Sau đó không hề có một tiếng động nào, Thảo Đằng lập tức tách ra, hóa thành trăm vạn phân thân, khiến Tiêu Lãng cũng phải run rẩy. Phân thân có kích thước giống như trước đây, nhưng tất cả đã biến thành màu xanh. Xem ra cũng không có khác biệt quá lớn.

Mà Thảo Đằng màu xanh lao qua, sau khi cắn nuốt con hung thú cấp thấp kia, Tiêu Lãng cũng không cảm giác năng lực cắn nuốt có được tăng cường hay không. Bởi vì hung thú này cấp quá thấp, hoàn toàn là thuấn sát.

Tiêu Lãng tiếp tục tiến lên, một đường tàn sát. Ở phía ngoài, hung thú cấp quá thấp, Tiêu Lãng hoàn toàn không thể phán đoán được năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng. Sau gần nửa canh giờ, phía trước rốt cuộc xuất hiện một đại gia hỏa, là một mãng xà da cọp.

Con mãng xà này chí ít dài khoảng mấy ngàn mét, to mấy chục mét. Quấn quanh trên một cây cổ thụ. Cái lưỡi rắn dài mấy chục mét thỉnh thoảng phun ra, mang ra một mùi tanh hôi, khiến người ta cảm thấy đầu cháng váng, mắt hoa. Rõ ràng trong đó có kịch độc.

Tiêu Lãng ở phía xa ngửi thấy được mùi đó, lập tức nín thở. Thảo Đằng đã sớm bắn ra, bắt đầu cắn nuốt.

Xì xì!

Thảo Đằng nhanh chóng cắn nuốt. Mãng xà lăn lộn ở trong rừng rậm. Cái đuôi cực lớn trực tiếp quét bay từng cây cổ thụ. Trong rừng rậm trở nên hỗn độn. Nhưng giờ phút này mắt Tiêu Lãng lại đột nhiên sáng ngời.

Năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng quả nhiên tiến hóa, chí ít cường đại gấp đôi!

Bởi vì con hung thú này ít nhất phải năm mươi vạn năm, vẫn bị Thảo Đằng thiếu chút nữa thuấn sát.

Nhìn Thảo Đằng nhanh chóng cắn nuốt, Tiêu Lãng suy tính, cuối cùng vẫn có chút tiếc nuối. Theo suy tính của hắn, Thảo Đằng giết chết cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong hẳn rất dễ dàng. Cho dù thuấn sát không được mấy trăm võ giả Nhân Hoàng đỉnh phong, trăm vạn phân thân Thảo Đằng cũng có thể dễ dàng giết chết. Nhưng Thảo Đằng vẫn không có cách nào giết chết Thiên Đế, trừ phi là đánh lén giống như lần trước, bằng không trong thời gian ngắn tuyệt đối không phá ra được vòng bảo hộ của Thiên Đế.

Đỏ vàng da cam lục lam chàm tím!

Thảo Đằng mới tiến hóa đến cấp thứ năm, lại có thể quét ngang võ giả Nhân Hoàng? Điều này đã khiến Tiêu Lãng vô cùng kinh hãi. Nếu như theo hắn suy tính, Thảo Đằng còn có thể tiến hóa hai lần nữa? Vậy cuối cùng thực lực của Thảo Đằng sẽ đạt được mức độ nào? Giết chết một đám Thiên Đế?

Tiêu Lãng không dám tiếp tục suy nghĩ. Trong lòng hắn bắt đầu kinh ngạc nghi ngờ. Đến tột cùng, Thảo Đằng này là kỳ vật gì vậy? Toàn bộ Thiên Châu sợ là không có thần hồn nào quái dị như vậy chứ? Trong lịch sử chưa từng nghe nói dựa vào thần hồn có thể giết chết cường giả Thiên Đế.

Còn cái quan tài tử ngọc kia nữa? Cuối cùng, trong quan tài là gì? Tàn hồn Thiên Đế kia rốt cuộc có quan hệ thế nào với Thảo Đằng? Cuối cùng quan tài tử ngọc đã đi đâu?

Vô số bí ẩn quấy nhiễu Tiêu Lãng. Thậm chí hắn còn có cảm giác sợ hãi. Thảo Đằng này tiếp tục tiến hóa xuống, có thể làm chim khách chiếm tổ, chiếm luôn thân thể của hắn hay không?

Mà khi Tiêu Lãng và Thảo Đằng giao lưu một hồi, vẫn phát hiện linh trí của Thảo Đằng không cao. Điều này khiến hắn càng nghi ngờ hơn. Đã tiến hóa đến cấp thứ năm, vẫn không trưởng thành? Lẽ nào tiến hóa đến cấp thứ bảy mới có thể xem là trưởng thành? Sao có thể như vậy được?

Suy nghĩ nhiều cũng không ra, Tiêu Lãng lại không có quá nhiều thời gian suy nghĩ. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ dẹp đường hồi phủ. Trong phủ vực còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Quan trọng nhất là... chuyện của Độc Cô Hành vẫn hoàn toàn không có tin tức.

Trở lại Hắc Sa Thành, nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Tiểu Đao, Tiêu Lãng thản nhiên gật đầu. Tiểu Đao tất nhiên hiểu rõ ý của hắn, nhếch miệng cười càng vui vẻ.

Chờ sau khi nói chuyện với Mộc Tinh Dã một hồi, Tiêu Lãng quyết định lên đường về Tiêu Đế Thành. Đêm qua nếu hung thú không tiến công, điều này chứng tỏ thú triều đã lui. Chắc hẳn trong thời gian ngắn, chúng cũng sẽ không công kích nữa. Mộc Tinh Dã dẫn người tiếp tục thanh trừ một vài hung thú, gần như đã hoàn toàn trấn áp.

Tiêu Lãng và Tiểu Đao tiến vào truyền tống trận, trực tiếp truyền tống đến Tiêu Đế Thành.

- Tham kiến phủ chủ, tham kiến phó phủ chủ!

Vừa về tới Tiêu Đế Thành, bên ngoài truyền tống trận đã có vô số người nhìn thấy Tiêu Lãng và Tiểu Đao lập tức quỳ lạy, thần sắc cung kính và sùng bái. Rõ ràng từ đáy lòng bọn họ đã tiếp nhận Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng gật đầu, cùng Tiểu Đao một đường chạy vào trong phủ thành chủ. Sau khi trở lại Bắc viện nghỉ ngơi một hồi, Tiêu Lãng và đám người Tiêu Thanh Y, Trà Mộc, Hồng Đậu bàn bạc một hồi, hắn quyết định ở lại Tiêu Đế Thành mười ngày chờ xử lý vài sự vụ trong thành, sau đó sẽ dẫn theo một nhóm người đi thẳng đến Thần Khải phủ, tìm Mộc Sơn Quỷ hỏi về chuyện phục sinh Độc Cô Hành. Nếu như Mộc Sơn Quỷ không biết, hắn chỉ có thể đi Âu Dương phủ một chuyến.

Thời gian mười ngày nói dài cũng không dài lắm, nhưng Tiêu Lãng không có lúc nào nghỉ ngơi. Mỗi ngày hắn cùng Trà Mộc chạy khắp nơi, tìm hiểu tình hình trong các thành trì, tiếp nhận thành chủ mới bái kiến.

Cũng may Trà Mộc tiến vào rất nhanh. Dưới quyền uy tuyệt đối của Tiêu Lãng, trong thời gian mấy ngày này, Trà Mộc đã miễn cưỡng khiến tất cả thành chủ trong Thần Hồn Phủ tán thành. Bọn họ cũng biết sau này hắn là người quản lý Thần Hồn Phủ. Cho dù thực lực của Trà Mộc thấp đáng thương, nhưng giờ phút này ai dám làm chọc tới thiên uy của Tiêu Lãng?

Ngày thứ tám, có hai vị khách đặc biệt tới Tiêu Đế Thành. Một vị là tổng quản sàn đấu giá Nhàn Đế Thành, cũng không mang theo lời nói nào của Nhàn Đế, chỉ lưu lại chiến xa chí tôn rồi đi. Đồng thời hắn cũng đưa chứng từ trước đây trao trả. Ý tứ đã rất rõ ràng, chiến xa chí tôn đặt cọc lấy huyền thạch, còn cả hai trăm vạn huyệt thạch Tiêu Lãng đã nợ, đã được thanh toán xong, xem như một phần lễ vật của Nhàn Đế.

Tiêu Lãng tất nhiên hiểu rõ, lần trước Nhàn Đế phối hợp với Thiên Đế Lạc Diệp diễn kịch, tuy rằng không có hành động mang tính công kích thực sự, chỉ có điều không biểu hiện một chút, khó tránh khỏi sợ Tiêu Lãng ghi hận.

Nhàn Đế thân là Thiên Đế Chí Tôn, sẽ không bận tâm tới nhân vật nhỏ như Tiêu Lãng, hiển nhiên là bận tâm về Mê Thần Cung. Lần này không kèm theo một câu nói nào, chỉ đưa trả đồ vật, có thể thấy được một chút.

Thật ra tính tình của Tiêu Lãng rất tốt. Đồ vật nhận lấy, mới có lợi không cầm cũng uổng. Nơi này là hơn một ngàn vạn huyền thạch. Hơn nữa chiến xa chí tôn có phòng ngự cường đại như vậy, thiên hạ chỉ có mấy chiếc. Ban đầu hắn vốn dự định có huyền thạch sẽ đi chuộc lại đồ.

Người khác thứ hai lại là bên Tu La điện. Người đến cũng là một gã quản sự cao cấp. Hắn đưa tới ý tốt của điện chủ Tinh Thần, còn có vô số lễ vật. Có người tặng lễ Tiêu Lãng tất nhiên hài lòng, thu nhận cả không cự tuyệt. Hắn còn thuận tiện bảo quản sự hỗ trợ treo nhiệm vụ, lưu ý về hành tung của Vân Phi Dương Vân Tử Sam.

Thần hồn Bát Trảo Kim Long của Vân Phi Dương lại được chữa khỏi? Vẫn đạt được tu vi Chiến Thánh? Tốc độ tu luyện nhanh như vậy, khiến Tiêu Lãng có chút kiêng kỵ. Lại thêm tính cách Vân Tử Sam độc ác, trí tuệ giống như yêu nghiệt. Hai người này nếu như một khi phát hiện hành tung, Tiêu Lãng chắc chắn sẽ không lưu tình.

Ngày thứ mười, sự vụ trong Thần Hồn Phủ đã được sắp xếp gần như ổn thỏa. Tiêu Lãng đang chuẩn bị dẫn người đi thẳng đến Thần Khải phủ, nhưng lại nhận được một tin tức. Một nữ tử bí ẩn sai người ta truyền đến một câu nói:

- Nếu muốn thu hồi Vô Tình Kiếm, lập tức lăn đến Phong Thu Thành!

Âu Dương Lãnh Yên lại đến rồi!