Yêu Giả Vi Vương

Chương 577: Lăn ra nhận lấy cái chết




- Giết!

Hơn mười vạn Hắc Lân quân bất đắc dĩ không có cách nào. Vừa nãy Tiêu Lãng đột nhiên truyền tống lại đây, một mình đối mặt giết hơn 2 vạn người bọn họ. Cho dù vô số người đều rất hoảng sợ, nhưng kẻ địch tới đồ thành, bọn họ làm sao có khả năng ngồi chờ chết?

Vô số huyền lực, hồn lực phóng ra ngoài, hóa thành đao quang kiếm ảnh quyền phong chưởng ấn đầy trời, lao đi trong trời cao. Mười mấy cường giả Nhân Hoàng trấn thủ thành trì đều công kích chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng. Số còn lại đều tự tìm một đám Thảo Đằng công kích.

Chỉ có điều chiến xa Thiên Cơ của Tiêu Lãng là Thiên phẩm, giờ phút này đã được bổ sung toàn bộ năng lượng của huyền thạch Huyền phẩm, tốc độ có thể so sánh với cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng. Tất cả cường giả công kích tới đều là Nhân Hoàng nhất, nhị trọng làm sao có khả năng bắn trúng? Cho dù bắn trúng, dựa vào lực công kích của bọn họ cũng không phá được vòng bảo hộ,

Tiêu Lãng mua Vũ Y còn dư lại mười vạn huyền thạch, tất cả huyền thạch lưu lại đều là Huyền phẩm. Mà lần này hắn chuẩn bị dùng hết những huyền thạch này.

Ầm!

Những đao quang kiếm ảnh quyền phong chưởng ấn này va chạm với vô số Thảo Đằng, khiến rất nhiều võ giả há hốc mồm. Công kích của rất nhiều người đều là huyền lực lại bị hỏa diễm phía ngoài Thảo Đằng đốt cháy. Chỉ có công kích của võ giả Chư Vương thất, bát trọng trở lên mới có thể miễn cưỡng phá hủy Thảo Đằng. Hơn nữa từng phân thân Thảo Đằng kia giống như những linh xà, lại còn có thể chủ động tách ra, công kích cường đại...

Kỳ thực ngay cả Tiêu Lãng cũng cảm thấy bất ngờ đối với tình huống như thế. Thảo Đằng cắn nuốt bản mệnh châu của thi thú trăm vạn năm, còn cắn nuốt một con băng long kỳ quái, có băng hàn khí quỷ dị và lửa độc, lực công kích đã tăng lên rất nhiều! Nhưng không nghĩ tới nó lại dễ dàng hóa giải công kích huyền lực của võ giả Chư Vương cảnh như vậy.

Ầm!

Thảo Đằng tránh né được vô số công kích, chỉ có thể bắn trúng vòng bảo hộ trong không trung và các lầu các phía dưới. Nhiều võ giả như vậy đồng thời công kích, hơn nữa còn là công kích vội vàng rối loạn, nhất thời vòng bảo hộ giữa không trung nổ mạnh dao động một hồi. Vô số kiến trúc trong thành bị san thành bình địa. Rất nhiều võ giả trong thành vây xem, sợ hãi chạy trốn khắp nơi. Trong thành đều là cảnh tượng rối loạn.

Tốc độ của Thảo Đằng rất nhanh. Chỉ dưới một đợt công kích, không chờ đợt công kích thứ hai của hơn mười vạn võ giả phóng ra, nó đã vọt tới bên trong đám võ giả kia. Mà hơn hai mươi vạn Thảo Đằng, chỉ bị diệt khoảng mười vạn, còn dư lại mười lăm vạn Thảo Đằng giống như từng còn độc xà, vọt vào trong đội Hắc Lân quân.

- A! Cứu mạng! Tộc trưởng! Trưởng lão!

- Đầu hàng. Chúng ta đầu hàng đừng giết nữa!

- Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Sao lại khủng khiếp như vậy?

Vô số tiếng kêu thê thảm, sắc bén, mang theo tiếng khóc nức nở, tuyệt vọng tràn ngập trong Hắc Dạ Thành. Trong nháy mắt Hắc Dạ Thành đã biến thành địa ngục!

Sau khi Thảo Đằng có băng hàn khí và lửa độc, khi đánh lén thậm chí Thiên đế Mộ Bạch cũng có thể giết chết. Những võ giả Chư Vương cùng mười võ giả Nhân Hoàng cấp thấp sao có thể chống đỡ được?

Thảo Đằng vừa cắn nuốt, vừa nhanh chóng diễn hóa. Mười mấy vạn Hắc Lân quân chỉ vừa đối mặt đã bị quét ngang một nửa. Mà Thảo Đằng lại khôi phục được 25 vạn phân thân. Số võ giả còn lại sợ hãi chạy trốn khắp nơi.

Khắp bầu trời đều có hỏa diễm của Thảo Đằng, khắp bầu trời đều có võ giả điên cuồng chạy trốn. Khung cảnh này vô cùng khủng khiếp chấn phách, cũng cực kỳ đẫm máu, bạo lực.

Trong thành có mấy trăm vạn con dân, nhưng trái tim tất cả không ngừng đập loạn. Nhìn từng bộ hài cốt rơi xuống, nhìn lên bầu trời đầy mưa máu và thảm kịch, vô số người run sợ, hàm răng không ngừng va vào nhau. Rất nhiều người, dưới quần chảy xuống từng giọt chất lỏng màu vàng cũng không biết. Rất nhiều người toàn thân mềm nhũn. Rất nhiều tiểu thư quý phụ sợ đến mức ôm đầu chạy loạn khắp nơi, nhắm mắt liên tục rít gào, giống như bị người ép đến mức sắp phát điên...

Trong thành có rất nhiều đại gia tộc, những gia tộc này đều dựa dẫm vào gia tộc Hắc Lân để sinh sống. Bình thường bọn họ giống như thiên lôi, gia tộc Hắc Lân sau đâu đánh đấy. Nhưng giờ phút này lại không có cường giả một gia tộc nào dám động. Đối mặt một người điên có thực lực khiến người ta sợ hãi, còn tàn sát người dân không thành không chút kiêng kỵ mà nói, lá gan của bọn họ đã bị doạ vỡ. Ai dám động chính là kết cục toàn tộc bị diệt!

Mười mấy vạn Hắc Lân quân đã bị tàn sát hơn nửa, chỉ còn lại 2 vạn, 3 vạn người đang chạy trốn khắp nơi. Đương nhiên cũng có một vài võ giả thông minh, vọt tới trong lầu các phía dưới ẩn trốn. Tiêu Lãng không thể nào thật sự tiêu diệt sạch mấy trăm vạn bình dân trong thành chứ?

Tiêu Lãng tất nhiên không phát điên tới như vậy. Tuy rằng giờ phút này hắn đã nổi khùng, nhưng vẫn có một chút lý trí. Hắn tàn sát trong hai thành trì cũng không phải chỉ đơn thuần là trút hận trả thù. Phu nhân Tinh Mộc đã đoán đúng. Thật ra hắn muốn dùng kế điệu hổ ly sơn, đánh tan từng nơi.

Hắn không biết cường giả trong Hắc Lân Thành nhiều đến mức nào, có cường giả Thiên Đế hay không. Hắn không đần độn tới mức trực tiếp xông tới. Hắn chết không quan hệ, nhưng hắn không muốn làm cho Đông Phương Hồng Đậu chịu chút tổn thương nào.

Hắn biết rõ nguyên nhân Hắc Kỳ lưu lại lá thư này chỉ có thể là muốn giết chết hắn hoặc là bắt sống hắn, nhận được Vô Tình Kiếm trong tay của hắn. Chỉ cần hắn còn chưa đi Hắc Lân Thành, Đông Phương Hồng Đậu sẽ không gặp nguy hiểm. Hắn ở đây giết nhiều hơn, Đông Phương Hồng Đậu trái lại càng thêm an toàn!

Nhưng mà, hắn tru diệt người của hai thành, viện quân của gia tộc Hắc Lân lại chậm chạp chưa tới. Điều này khiến trong lòng hắn có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, truyền tống trận sáng lên nhưng chỉ có một người truyền tống đến. Người đến chính là một võ giả Nhân Hoàng của gia tộc Hắc Lân. Hắn nhìn tình cảnh xung quanh giống như địa ngục, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Nhưng hắn lại nổi giận quay về phía Tiêu Lãng đang ở trên giận dữ hét:

- Tiêu Lãng, dừng tay! Ngươi còn dám giết một người nữa, Đông Phương Hồng Đậu chắc chắn phải chết! Gia chủ truyền lời, bảo ngươi lập tức cút tới Hắc Lân Thành, bằng không đi nhặt xác cho Đông Phương Hồng Đậu đi!

Vèo!

Tiêu Lãng dùng hành động thực tế nói cho hắn biết câu trả lời của mình. Chiến xa Thiên Cơ phá không rời đi. Rhân thể của hắn đột nhiên từ trong chiến xa Thiên Cơ bắn ra. Tay phải chớp hiện kim quang, vảy màu ánh kim hiện lên. Liệt Thần Thủ phóng ra một chiêu bóp đầu người này vỡ nát!

Mà giờ phút này Thảo Đằng vẫn không dừng lại, tiếp tục ở trên bầu trời đuổi giết Hắc Lân quân. Hắn xem lời uy hiếp của Hắc Nhật như gió thổi ngoài tai.

Cho dù không sợ Hắc Nhật uy hiếp, nhưng trong lòng Tiêu Lãng lại trầm xuống. Gia tộc Hắc Lân không rút lui, trái lại ép mình đi Hắc Lân Thành. Không cần phải nói giờ phút này Hắc Lân Thành là mảnh núi đao biển lửa. Khẳng định cường giả nhiều như mây, đang chờ đợi mình tự chui đầu vào lưới.

Nhưng... cho dù là núi đao biển lửa, hắn cũng phải đi!

- Thảo Đằng trở về!

Hắn gầm thét một tiếng, trong mắt hiện ra hồng quang nhìn gần vạn võ giả còn lại một lượt, lại đảo mắt nhìn vô số bình dân đang vây xem. Khi nhìn thấy mọi người khiếp sợ run rẩy, một lúc sau hắn mới âm trầm mở miệng nói:

- Thành trì nào gần Hắc Lân Thành nhất? Hắc Lân quân chưa chết lập tức lăn xuống mở truyền tống trận. Bằng không ta giết sạch Hắc Dạ Thành các ngươi!

Nhìn tất cả Thảo Đằng nhập vào trong thân thể Tiêu Lãng, hơn nữa nghe giọng điệu Tiêu Lãng dường như chuẩn bị rời khỏi? Hắc Lân quân còn lại lập tức vui mừng. Cho dù Tiêu Lãng muốn đi Hắc Lân Thành, nhưng chết đạo hữu không chết bần đạo. Giờ phút này bọn họ làm sao chiếu cố được nhiều như vậy?

Rất nhanh có vài người nhanh chóng xuống mở truyền tống trận ra, mà không biết là mệnh lệnh của Hắc Nhật còn không truyền tới tiểu thành kia. Hào quang của truyền tống trận chiếu lên tận trời cao. Tiêu Lãng truyền tống đi tới một tiểu thành ở gần Hắc Lân Thành.

Tiếp tục ở đây tàn sát cũng không có ý nghĩa, Tiêu Lãng chỉ tàn sát sạch đám Hắc Lân quân ở gần quảng trường. Tiêu Lãng kiểm tra địa đồ một lát, sau đó lên chiến xa Thiên Cơ dưới ánh mắt sợ hãi của vô số người, bay thẳng về phía đông.

Chỉ nửa canh giờ, Hắc Lân Thành đã thấp thoáng phía xa trong tầm mắt. Nhìn thành lớn với hào quang bảy màu bao phủ, nhìn cửa thành có ba chữ Hắc Lân Thành rồng bay phượng múa, đúng vào lúc này dường như mắt Tiêu Lãng càng đỏ càng lạnh hơn.

Không cố kỵ chút nào, hắn khống chế chiến xa Thiên Cơ bay đến phía trước Hắc Lân Thành. Khi còn cách vạn mét, hắn dừng lại. Ánh mắt huyết hồng chậm rãi đảo qua trên người vô số Hắc Lân quân đang ở trên tường thành. Hắn lạnh như sông băng vạn năm, hét một tiếng vang vọng Hắc Lân Thành:

- Tất cả người của gia tộc Hắc Lân lăn ra nhận lấy cái chết. Tiêu Lãng ta đến rồi!