Yêu Giả Vi Vương

Chương 545: Cắn nuốt bản mệnh châu




Xì!

Không ngoài dự đoán, Liệt Thần Thủ trực tiếp phá tan lớp vảy ngoài trên bụng của băng long, tạo thành một lỗ thủng lớn trên bụng dưới của băng long. Thân thể Tiêu Lãng một đường thông suốt phóng vào trong bụng hung thú. Chỉ cần bóp nát trái tim băng long này, là có thể dễ dàng giết chết con hung thú cường đại này.

Nhưng mà, vào thời khắc này, một hàn khí màu trắng đột nhiên từ trong bụng băng long đột nhiên phun ra, trong nháy mắt đã khiến toàn thân Tiêu Lãng đông cứng. Lúc đó, Tiêu Lãng thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt mình bị đông cứng lại.

- Thảo Đằng!

Hắn sợ đến mức linh hồn thiếu chút nữa thì tan ra. Trong lòng hắn thầm hét lớn một tiếng. Tất cả phân thân Thảo Đằng lập tức từ phía sau lưng lao ra. Mấy trăm phân thân Thảo Đằng quấn lấy thân thể Tiêu Lãng trị liệu. Số còn lại xông vào bên trong thân thể băng long, một phần cắn nuốt thân thể băng long, một phần tìm kiếm trái tim băng long bắt đầu cắn nuốt.

May là Tiêu Lãng phản ứng nhanh, Thảo Đằng trị liệu đúng lúc, khiến tế bào thân thể hắn không có bị đông cứng. Bằng không cho dù năng lực trị liệu Thảo Đằng có nghịch thiên hơn nữa, một khi mỗi tế bào trên thân thể của hắn đều đông cứng, còn có thể cứu được nữa sao?

- Ngao ngao!

Thảo Đằng nhanh chóng cắn nuốt. Đặc biệt là một phần phân thân Thảo Đằng đã tìm được nội tạng băng long bắt đầu cắn nuốt, khiến con băng long cực lớn đau đến mức lăn lộn ở trong không trung, phát ra những tiếng rồng gầm đầy tức giận và đâu đớn.

- Thành công!

Cảm nhận được trái tim của băng long đã bị cắn nuốt một nửa, Tiêu Lãng nhất thời thở ra một hơi thật dài, thân thể nhanh chóng lui ra ngoài, trở lại bên trong chiến xa chí tôn đang lơ lửng trong không trung, nhìn con băng long kia tiếp tục lăn lộn ở trong không trung.

Ầm!

Thân thể băng long đột nhiên vọt xuống phía dưới, đuôi rồng cực lớn dài hơn một ngàn mét liên tục đập xuống rừng cây phía dưới. Trong nháy mắt những cây cổ thụ phía dưới hóa thành bột mịn. Toàn bộ ngọn núi xung quanh đều chấn động.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thân thể băng long không ngừng lăn lộn ở phía dưới. Cái đuôi cực lớn cứng như sắt thép quét loạn xung quanh. Từng long tức phun nhanh ra. Rừng rậm phía dưới đã trở thành một đống hỗn độn.

Tiêu Lãng đứng ở bên trong chiến xa nhìn kẻ to xác phía dưới, đã hoàn toàn yên tâm. Trái tim băng long này đã bị Thảo Đằng cắn nuốt hoàn toàn. Giờ phút này nó đang giãy dụa trước khi sắp chết mà thôi.

Quả nhiên, cũng không bao lâu sau, mức độ lăn lộn của con băng long kia bắt đầu yếu dần. Chỉ một lát sau nó đã hoàn toàn bất động!

Vèo!

Chiến xa chí tôn vọt xuống phía dưới. Thân thể Tiêu Lãng bay tới một đống hỗn độn trên mặt đất. Hắn thu hồi chiến xa chờ đợi Thảo Đằng cắn nuốt con băng long này.

Thảo Đằng cắn nuốt con băng long mấy trăm ngàn năm này, tốc độ vẫn có thể tính toán được. Tiêu Lãng vừa cảnh giới xung quanh, vừa chờ đợi Thảo Đằng cắn nuốt. Thảo Đằng đã rất lâu không tiến hóa nữa. Băng long này xem ra rất kỳ dị. Tiêu Lãng hi vọng sau khi Thảo Đằng cắn nuốt xong băng long này có thể lại tiến hóa một lần nữa!

- Ừm?

Sau gần nửa canh giờ, mắt Tiêu Lãng đột nhiên phát lạnh. Bởi vì năng lực nhận biết của hắn tương đối nhạy cảm, phát hiện trong rừng rậm bên trái có một tiếng động khẽ.

- Đi!

Tiêu Lãng lập tức khống chế mấy chục phân thân Thảo Đằng, xuyên qua mặt đất, lao nhanh về phía rừng rậm bên trái tra xét.

Hiện tại, phân thân Thảo Đằng rất kỳ lạ. Chỉ cần có một phân thân ở bên cạnh Tiêu Lãng, hắn liền có thể khống chế các phân thân còn lại tùy tiện hoạt động trong phạm vi mấy vạn mét gần đó.

Rất nhanh đã có kết quả tra xét. Đó là một đám người đi thám hiểm, thực lực đều không mạnh. Bọn họ chỉ có thực lực Chư Vương cảnh. Chỉ có điều nhân số ngược lại rất đông, khoảng mấy trăm người. Lâu như vậy, đám người kia mới lại đây, hiển nhiên vừa nãy bọn họ cũng không ở gần, mà bị tiếng động của cuộc chiến đấu bên này thu hút lại đây.

Không có ý tạo thêm nhiều sát nghiệt, Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, quay về mặt đất bỗng nhiên đập một quyền. Phía dưới mặt đất nổ, tạo ra một hố sâu vài trăm mét, đồng thời cũng khiến ngọn núi gần đó chấn động rung lên. Lúc này hắn mới nhìn về phía bên trái quát lớn:

- Cút ngay!

Trong tiếng hét của Tiêu Lãng còn chứa sát ý vô tận, khiến đám người kia khiếp sợ. Vừa nãy bên này phát sinh những tiếng độn lớn như vậy, bọn họ ôm lòng cầu may muốn tới đây xem thử có mò được chút lợi lộc gì không. Giờ phút này nghe thấy có cường giả quát lớn như vậy, lập tức sợ đến xanh cả mặt, thân thể giống như nhũn ra, lấy tốc độ nhanh nhất cuống cuồng phóng về phía xa.

Tiêu Lãng cũng không thu mấy chục phân thân Thảo Đằng trở lại, để chúng ẩn nấp ở dưới mặt đất tra xét tình hình xung quanh. Hắn ngồi dưới đất thản nhiên lấy ra một bình rượu ngon uống, trong lúc chờ đợi Thảo Đằng cắn nuốt xong xuôi.

Hai ngày ba đêm, con băng long cực lớn kia rốt cuộc hóa thành một bộ hài cốt. Điều khiến Tiêu Lãng vô cùng thất vọng chính là Thảo Đằng... vẫn không tiến hóa.

- Ai, Thảo Đằng trở về đi. Chúng ta tiếp tục chạy!

Tiêu Lãng ra lệnh cho Thảo Đằng, sau đó đứng lên. Mấy trăm ngàn phân thân Thảo Đằng lập tức hóa thành hư ảnh vọt vào bên trong thân thể hắn.

- A...

Đúng vào lúc này, thân thể của hắn lại đột nhiên cứng đờ. Toàn thân có cảm giác giống như trong một ngày đông tuyết còn bị người dội một chậu nước lạnh. Hắn kinh ngạc kêu to:

- Ồ, phân thân Thảo Đằng, sao ngươi lại có hàn khí như vậy?

Hắn lập tức giao lưu với phân thân Thảo Đằng. Đáp án không ngoài dự đoán của hắn, phân thân Thảo Đằng giống như một kẻ ngốc, hoàn toàn không biết gì. Nó chỉ sau khi cắn nuốt băng long, bản thể và phân thân của nó tự nhiên có băng hàn khí. Còn băng hàn khí này có ích lợi gì, nó lại không biết gì cả.

- Thật không hợp lý. Hung thú này mới mấy chục vạn năm, cũng chưa hình thành bản mệnh châu. Theo lý mà nói sẽ không xuất hiện chuyện như vậy! Lẽ nào Thảo Đằng có biến hóa khác thường?

Tiêu Lãng bắt đầu nghi ngờ, không biết này Thảo Đằng biến thành như vậy là tốt hay là xấu. Sau khi trầm ngâm một lát, hắn có chút do dự nói: Đi tìm một con hung thú cắn nuốt một chút thử xem?

Hắn dừng lại ở chỗ này cũng đã lâu. Hơn nữa, ba ngày trước xảy ra đại chiến, nếu như khiến người có tâm chú ý thì phiền toái. Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định tìm hung thú thử một lần. Thảo Đằng đối với hắn quá quan trọng. Hắn cũng không muốn Thảo Đằng xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Thu hồi Thảo Đằng, cho dù thân thể có chút lạnh, nhưng chút lạnh này vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được. Thân thể hắn chạy như điên về phía xa, xung quanh đây là lãnh địa băng long, không thể nào xuất hiện hung thú cấp thấp.

Sau nửa canh giờ, hắn tìm được một con hung thú, để Thảo Đằng lao ra. Rất nhanh Thảo Đằng đã cắn nuốt xong con hung thú cấp thấp kia. Hắn cẩn thận quan sát một hồi, mới xác định Thảo Đằng ngoại trừ có một chút băng hàn khí ra, cũng không còn điểm gì khác thường. Năng lực cắn nuốt cũng không đươc tăng cường thêm chút nào. Chỉ có điều, thật ra thi thoảng Thảo Đằng sẽ phát ra hàn khí, khiến thi thể hung thú đông cứng lại.

Tiếp tục tìm hung thú, lại thử nghiệm một hồi, cuối cùng Tiêu Lãng mới yên tâm. chỉ cần Thảo Đằng không có biển đổi khác thường là được. Chỉ có điều trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất nghi hoặc. Con băng long này chưa tới trăm vạn năm, không có bản mệnh châu, vì sao Thảo Đằng lại biến thành như vậy?

- Bản mệnh châu?

Nghĩ đến bản mệnh châu, mắt hắn đột nhiên lóe lên. Hai đạo tinh quang bắn mạnh ra.

Hắn nhớ ra, trong Tu Di Giới dường như có một viên bản mệnh châu? Đây là bản mệnh châu thu được khi săn bắt con thi thú ở trong vực sâu tử vong kia. Nó là một bản mệnh châu có lửa độc. Trước đây Thảo Đằng căn bản không thể tới gần. Giờ phút này Thảo Đằng có lực lượng băng hàn như vậy, liệu có thể cắn nuốt hay không?

- Bản mệnh châu là tinh hoa bản nguyên của hung thú trăm vạn năm. Cắn nuốt bản mệnh châu Thảo Đằng của ngươi tuyệt đối sẽ có thần thông cường đại!

Tiêu Lãng nhớ tới lời Phá Hài giải thích với hắn về bản mệnh châu lúc đó. Hắn nhất thời cảm thấy vô cùng hưng phấn. Thân thể nhanh chóng tra xét xung quanh một hồi. Sau khi xác định không có ai, trực tiếp phóng xuống lòng đất đào một địa đạo dài siêu cấp, sau đó lấy bản mệnh châu từ trong Tu Di Giới ra.

- Thảo Đằng, đi cắn nuốt bản mệnh châu này cho ta!

Thời điểm lấy bản mệnh châu ra, thân thể Tiêu Lãng lập tức lui nhanh, nhưng toàn thân vẫn giống như bị đốt cháy. Mắt hắn lại sáng như sao, thả Thảo Đằng ra hưng phấn hét lớn.