Yêu Giả Vi Vương

Chương 502: Bắt giặc bắt vua trước




- Giết, giết, giết, xé xác ba người này ra cho ta!

Bên cạnh Truyền Tống Trận, một nam tử trên người mặc hoa bào tướng mạo anh tuấn, sắc mặt rõ ràng có chút tái nhợt do tửu sắc quá độ liên tục gầm thét.

Gần nhìn hộ vệ đang đứng xung quanh hắn, không nói tiếng nào.

Bất luận là một nam nhân nào cho dù có chơi bời hư hỏng mấy, nhưng nữ nhân của mình bị người khác chơi, cũng sẽ điên cuồng phẫn nộ muốn giết người. Phá Hài ở phía đông Thiên Châu đội không ít nón xanh cho người ta, cũng từng xảy ra không ít chuyện, chỉ có điều đều bị hắn dẹp yên.

Bản thân quý phụ là người của Âu Dương gia còn là phó thành chủ, thực lực Nhân Hoàng đỉnh phong cường đại. Nam nhân của nàng bình thường chắc hẳn giận mà không dám nói gì, nhưng sau lưng khẳng định ra tay đối phó với nam tử có dính líu tới nàng.

Phá Hài tại Hồng Đế Thành ngủ với quý phụ kia liên tục mấy đêm. Nếu người này là thiếu tộc trưởng đại gia tộc Hồng Đế Thành, làm sao có thể không nhận được chút tin tức gì?

Thiếu tộc trưởng đại gia tộc Hồng Đế Thành mua được hộ vệ canh giữ Truyền Tống Trận, lặng lẽ đổi địa điểm ba người Tiêu Lãng cần truyền tống, truyền tống bọn họ đến tiểu thành cũng không phải là việc khó.

Tuy rằng Phá Hài nghĩ thông suốt chuyện, nhưng cũng bó chân bó tay. Nơi này là địa bàn của Âu Dương phủ. Hắn chỉ có một con đường, chạy thoát thân!

Hắn không thể để ý tới cả Phá Thục. Hắn chỉ có chút thực lực như vậy cũng không giúp được gì, chỉ có thể chạy thoát thân! Thuyền Thiên Cơ của hắn khá là cao cấp. Tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng cái đã bay được mấy vạn mét. Tuy rằng tốc độ cường giả Nhân Hoàng phía sau lưng hắn nhanh, nhưng chỉ có thể ngang với tốc độ thuyền Thiên Cơ của hắn.

Hắn nhìn thấy một tia hi vọng. Chỉ cần có thể trốn thoát, một đường bay ra khỏi Âu Dương phủ, hắn có thể thoát được một mạng.

Tiêu Lãng nhìn thấy bốn cường giả Nhân Hoàng đều đuổi theo Phá Hài, biết chuyện này khẳng định liên quan tới hắn. Tiêu Lãng nhìn mấy trăm Chư Vương đỉnh phong phía sau, cũng không mấy sợ hãi. Hắn không lựa chọn bay theo hướng của Phá Hài phương, trái lại ngoặt vào một hướng khác. Cũng không phải hắn không có nghĩa khí. Chỉ là hai người ở chung một chỗ, sẽ chết càng nhanh hơn.

Trên quảng trường, có vô số võ giả trong thành bị kinh động, thi nhau nhìn lên không trung, trên mặt đầy vẻ kinh dị và tò mò. Dường như đang thắc mắc người nào dám động thủ ở trong thành?

Hai thuyền Thiên Cơ đều di chuyển với tốc độ rất nhanh. Tiêu Lãng chậm hơn một chút. Rất nhanh hai người đều sắp bay đến phía trên tường thành. Nhưng điều khiến hai người kinh hãi chính là trên tường thành đột ngột phát ra một hào quang màu trắng. Một vòng bảo hộ hình nửa quả cầu đột ngột xuất hiện trong không trung. Hộ vệ trong thành đã khởi động cấm chế phòng ngự.

- Gay go!

Tiêu Lãng và Phá Hài âm thầm kêu khổ. Đối với cấm chế này, đừng nói là hai người, sợ là cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không phá được? Trong thành trở thành lao tù. Đối phương có nhiều cường giả như vậy, hơn nữa còn có thể triệu tập thêm nhiều cường giả nữa. Còn có cả võ giả trong thành. Sợ rằng chỉ cần thiếu tộc trưởng này ra lệnh một tiếng, phía dưới sẽ có rất nhiều người đến hỗ trợ?

Tử cục sao?

Mắt Tiêu Lãng lạnh xuống, nhìn thấy Phá Hài bị đuổi chạy loạn trong thành. Chợt ánh mắt của hắn bỗng nhiên nhìn xuống thiếu tộc trưởng đang ở giữa quảng trường.

Bắt giặc phải bắt vua trước!

Tiêu Lãng xưa nay thích làm như vậy. Nếu muốn tìm được đường sống ở trong thành này, cũng chỉ có khống chế người này.

Chỉ có điều ở bên cạnh người này có ít nhất gần nghìn võ giả, hơn nữa còn không biết có cường giả Nhân Hoàng nào đang ẩn nấp hay không. Nếu như hắn dám mạo hiểm tới gần, nói không chừng còn chưa tới gần vị thiếu tộc trưởng kia, mình đã biến thành thịt nát!

- Liều mạng!

Trong mắt hắn loé lên một sự tàn nhẫn, khống chế chiến xa tạo thành một đường cong giữa không trung, bay về phía quảng trường. Những võ giả Chư Vương đỉnh phong phía sau, thi nhau đổi hướng đuổi theo Tiêu Lãng chiến xa, một đường chửi bới và đe dọa.

- Giết, giết, giết tên nhà quê rác rưởi kia!

Nam tử mặc cẩm y đang đứng giữa quảng trường vẫn đang tức giận mắng. Người này nhìn dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, thực lực chỉ Chư Vương đỉnh phong, xem ra thiên tư kém, không có cách nào cảm ngộ thiên đạo. Chắc hẳn chút cảnh giới ấy đều do luyện hóa thiên tài địa bảo tu luyện thành.

Một bên quảng trường, Phá Thục vẫn đang khổ sở đấu với hai cường giả Nhân Hoàng. Thực lực Phá Thục rất mạnh, nhưng hai người này đều là cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên. Hai đánh một, Phá Thục ứng phó hết sức khó nhọc. Trên người đã có nhiều chỗ bị thương, dáng vẻ rất thê thảm. Phá Thục không phải chưa từng nghĩ đến chuyện bắt cóc công tử đại gia tộc này. Nhưng hắn không sao thoát thân được. Hiện tại ngay cả tự vệ cũng rất khó khăn.

Nhìn thấy Tiêu Lãng vọt thẳng về phía hắn, khóe miệng tên thiếu tộc trưởng kia lộ vẻ trào phúng. Hắn vung tay về phía gần ngàn võ giả đứng gần đó quát lớn:

- Công kích, đập cho cái thuyền Thiên Cơ kia rơi xuống cho ta!

Vèo!

Gần nghìn người đồng thời phóng huyền lực ra ngoài. Đao quang kiếm ảnh quyền phong chưởng ấn bắn mạnh đến kín cả bầu trời, bao phủ lấy chiếc thuyền Thiên Cơ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Dù bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng mạnh hơn, lập tức điều khiển chiến xa lúc thì bay thấp lúc thì bay cao di chuyển tránh né, vẫn bị vô số công kích bắn trúng. Hào quang trên chiến xa không ngừng chớp hiện, nhiều lần bị đánh bay ra ngoài.

Vèo!

Tiêu Lãng dường như không thèm đến xỉa, lần lượt khống chế chiến xa Thiên Cơ bay vào trong quảng trường, hoàn toàn không để ý tới năng lượng bên trong chiến xa.

Nhưng hắn xông tới hết lần này tới lần khác, đều lần lượt bị đánh bay ra ngoài. Năng lượng bên trong chiến xa tiêu hao nhanh chóng.

Phía xa, Phá Thục và Phá Hài ở trong thành bị đuổi té khói. Khi nhìn thấy tình huống bên này, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ ảm đạm. Bọn họ tất nhiên biết Tiêu Lãng muốn làm gì, nhưng bọn họ đều không cho rằng Tiêu Lãng có thể thành công. Hôm nay xem ra ba người dữ nhiều lành ít.

Phá Hài đang cố gắng hết sức khống chế chiến xa tránh né, đột nhiên truyền âm với tên thiếu tộc trưởng kia:

- Trầm công tử, chuyện một người để một người chịu trách nhiệm! Là ta chơi nữ nhân của ngươi. Ta mặc cho ngươi xử trí. Muốn giết muốn róc xương lóc thịt muốn lăng trì đều được. Chỉ cần thả hai người bọn họ ra. Ngươi thấy thế nào?

Công tử kia cười lạnh một tiếng, mắt thoáng đỏ, liếc mắt nhìn Phá Hài một chút, truyền âm nói:

- Tên rác rưởi nhà ngươi, ngươi cho rằng mình còn có thể sống sao? Hôm nay các ngươi một người cũng đừng móng trốn thoát. Ngươi yên tâm... Ta sẽ không để cho ngươi chết nhẹ nhàng như vậy!

Trong mắt Phá Hài loé ra sự tức giận. Hắn chết không sao. Phá Thục là hộ vệ của hắn chết cũng không tính là gì. Nhưng Tiêu Lãng lại bị hắn liên lụy tới. Hắn không tiếp tục truyền âm nữa, trái lại nổi giận rống lớn:

- Đồ phế vật Trầm gia kia, ngươi không quản được mình, bị người ta đeo vô số nón xanh. Lão tử không phải là người đầu tiên, tại sao lại muốn cắn ta không tha? Hơn nữa ngươi có thể đi hỏi thê tử phó thành chủ của ngươi một chút xem, là nàng câu dẫn lão tử hay là lão tử câu dẫn nàng? Tại Hồng Đế Thành ngươi tại sao lại không dám giết lão tử? Hiện tại làm vậy thì tính là bản lĩnh gì? Có giỏi chúng ta một đấu một?

Phá Hài tức giận, đột ngột gầm lên một tiếng khiến cho tất cả mọi người trong thành đều xôn xao. Rất nhiều người đều biết về vị thiếu tộc trưởng này. Cho dù không nhận ra, công tử Trầm gia Hồng Đế Thành, thê tử còn là phó thành chủ cũng chỉ có một người. Thê tử của công tử này thích ra ngoài lăng nhăng. Điều này đối với những nhân vật lớn mà nói cũng không phải là bí mật gì. Nhưng đối với trăm vạn võ giả cấp thấp trong thành mà nói, lại là chuyện mới lạ.

Công tử Phá Hài lại không chú ý nói việc này ra, sợ là rất nhanh việc này sẽ truyền khắp Âu Dương phủ, truyền khắp đại lục. Danh dự Trầm gia cũng sẽ lập tức bị quét ra rác. Công tử Trầm gia chắc không thể tiêu diệt tất cả mọi người trong toàn thành này chứ?

Nhất thời sắc mặt của công tử Trầm gia bắt đầu vặn vẹo. Mấy cường giả Nhân Hoàng cũng vô cùng tức giận. Chuyện hôm nay hoàn toàn hoàn toàn không có chỗ quay đầu. Cho dù bất kỳ người nào đến ba người đều phải chết. Bởi vì điều này liên quan đến thể diện của cả một gia tộc.

Vèo!

Tiêu Lãng vẫn liên tục phóng về phía quảng trường. Hắn hoàn toàn không có ý trách Phá Hài làm hắn bị liên lụy. Hắn chỉ muốn tiếp tục sống. Muốn sống tiếp chỉ có một cách đó là bắt được công tử Trầm gia.