- Ai đó? Đứng lại!
Đỉnh Tu Di sơn, một bóng dáng đỏ rực chạy nhanh hướng hang không đáy. Hỏa Phượng quân vây quanh hang không đáy lập tức cảnh giác quát to.
Người đến có tốc độ rất nhanh, toàn thân bao phủ trong chiến giáp màu đỏ, mũ giáp che nửa khuôn mặt, che đi đôi mắt.
Người đó lấy ra một khối lệnh bài, cách thật xa hét lên:
- Mắt bị mù rồi sao?
- Bái kiến đại nhân!
Hỏa Phượng quân thấy người này mặc chiến giáp giống như họ, tay cầm lệnh bìa Hỏa gia. Tuy Hỏa Phượng quân không thấy người này trong Hỏa gia nhưng hơi quen mắt, không dám do dự, lập tức quỳ một gối hành lễ.
- Thả ta xuống!
Người đến không nói nhiều, túm lấy một cọng dây thừng có sẵn nhảy xuống hang không đáy. Hỏa Phượng quân trông dây thừng giật nẩy mình, vội túm sợi dây chậm rãi thả xuống, thầm phỏng đoán thân phận của vị đại nhân này.
- Lãng thiếu gia tuyệt đối không thể chết, Thiên Tầm chết cũng không sao nhưng Bát gia sẽ bị liên lụy!
Người đến chính là Thiên Tầm suốt đêm chạy trở về Hỏa Phượng thành, gã trộm một bộ quân phục, một khối lệnh bài từ Hỏa gia lén lên núi, ngụy trang thành cao tầng Hỏa gia, gã thật sự thành công.
Thân thể tuột nhanh xuống, Thiên Tầm nhìn bên cạnh có mười mấy sợi dây, biết mười mấy cường giả Hỏa gia đã hạ xuống, lòng nóng như lửa đốt. Thiên Tầm hận không thể chặt đứt hết dây thừng, nhưng lý trí nói cho Thiên Tầm không thể đánh rắn động cỏ. Mạng Tiêu Lãng quan trọng nhất, chuyện báo thù để sau.
Hỏa Phượng quân lấy Hỏa Hổ dẫn đầu đã sớm xuống đáy hố, nhưng bên dưới không có thứ gì, điều này khiến họ rất nghi ngờ, tức giận.
Nếu Tiêu Lãng còn sống thì bắt về, đã chết cũng phải mang thi thể của hắn về.
Lời Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt dặn còn vang bên tai, Hỏa Hổ biết rõ nếu không mang Tiêu Lãng hoặc xác của hắn về thì lửa giận của Thành chủ của Hỏa Phượng thành sẽ trút xuống người họ.
Thế là mười mấy người tìm kiếm dưới đáy hố, mặc kệ Tiêu Lãng sống hay chết, phải tìm ra hắn.
Mười mấy người đốt đuốc dễ dàng tìm ra lối đi duy nhất dưới đáy hố, lập tức đi theo.
Con đường quanh co khúc khuỷu, hơn mười võ giả toàn là Chiến Suất cảnh không dám đi quá nhanh, Huyền khí vận chuyển rót vào Huyền khí trong tay, cẩn thận đi sâu vào.
Nửa canh giờ sau, Thiên Tầm liếc bốn phía đất đai không phát hiện có ai, mừng rỡ dò xét xung quanh, dùng tốc độ nhanh nhất xông vào con đường.
Sâu trong con đường, một Hỏa Phượng quân hét to:
- Chim to? Là Huyễn ma thú! Hỏa Hổ thống lĩnh, là con Huyễn ma thú!
Mắt Hỏa Hổ sáng lên, quả nhiên mông lung thấy con đường giao nhau trước mặt có một con chim to sốt ruột bay tới bay lui, trong mắt đầy sốt ruột.
Đám người Hỏa Hổ đã từ miệng bốn thiếu gia đi theo Hỏa Phượng công tử có một con Huyễn ma thú có thể biến thành con lừa, chim to. Giờ phút này, đám người Hỏa Phượng quân tăng nhanh tốc độ. Huyễn ma thú là thứ tốt, nói cách khác, Huyễn ma thú ở đây chứng minh Tiêu Lãng gần đó.
Huyễn ma thú Tiểu Bạch phát ra tiếng rền rỉ:
- Ô ô!
Trong mắt Huyễn ma thú Tiểu Bạch đầy sốt ruột bay hướng cua quẹo bên phải. Đám người Hỏa Hổ lập tức chạy theo sau.
Kết quả đi không bao xa, địa hình càng lúc càng rộng. Khi Hỏa Phượng quân đi theo Huyễn ma thú Tiểu Bạch tới một quảng trường siêu lớn dưới lòng đất thì bọn họ ngừng lại, kinh khủng nhìn hình ảnh không thể tưởng tượng.
quảng trường siêu lớn dưới lòng đất rất sáng sủa, vô số thảo đằng tỏa ra ánh sáng xanh xếp hàng ngay ngắn dưới đất, tựa như đội binh sĩ thảo đằng. Đằng trước nhất nằm một nam nhân y phục rách rưới, không có chút hơi thở, dường như đã chết.
- Đây... Đây là thứ gì...
Hỏa Hổ là một trong các thống lĩnh Hỏa Phượng quân, từng thấy vô số Huyền thú, chủng tộc kỳ dị nhưng chưa từng thấy thứ quái dị thế này. Những thảo đằng tự nhiên sinh trưởng thành như vậy? Hay là cỏ cây thành tinh?
Hỏa Hổ không hiểu, đám Hỏa Phượng quân vẻ mặt mờ mịt nhưng không ai dám hành động. Có người muốn ời đi, mời cường giả trong gia tộc đưa Tiêu Lãng về.
Huyễn ma thú Tiểu Bạch xoay quanh trên không trung, không dám đến gần Tiêu Lãng, dường như rất e ngại những thảo đằng. Thỉnh thoảng Huyễn ma thú Tiểu Bạch khẽ kêu, mắt bi thương nhìn Tiêu Lãng.
Hỏa Hổ quát thuộc hạ sau lưng:
- Sợ cái gì? Lên cho ta, mang tạp chủng Tiêu Lãng lại đây!
Hỏa Hổ trừng mắt đám Hỏa Phượng quân nhưng không ai dám tiến lên, có một thuộc hạ lộ vẻ xem thường, ánh mắt ý bảo ngươi không sợ thì lên đi.
- Đều là phế vật!
Hỏa Hổ trợn mắt, thuộc hạ Hỏa Phượng quân vẫn không nhúc nhích. Hỏa Hổ quay đầu nhìn Tiêu Lãng, lại ngó vô số thảo đằng quái dị, đi tới trước vài bước chợt khựng lại.
Hỏa Hổ ngoái đầu, tức giận quát:
- Cùng nhau lên, những cỏ dại này có thể ăn chúng ta sao?
Hỏa Phượng quân nhìn nhau, cuối cùng vây thành vòng tròn, nâng cao tinh thần cảnh giác chậm rãi đi tới trước. Text được lấy tại Truyện FULL
Tình hình cực kỳ quái dị xảy ra.
Khi đám người Hỏa Phượng quân Hỏa Hổ tới gần thì những thảo đằng tách ra hai bên nhường đường. Đám người Hỏa Hổ dựng đứng lông tơ, khựng lại, cắn răng đi tới gần Tiêu Lãng.
Làm bọn họ vui mừng là hễ họ đi tới là đám thảo đằng yêu né tránh nhường đường. Đám người Hỏa Hổ đi tới ngày càng nhanh, toát mồ hôi lạnh đầm đìa, có người nắm Huyền khí khẽ run.
Rốt cuộc...
Mười mấy người đi qua thảo đằng tới đằng trước Tiêu Lãng. Hỏa Hổ sợ hãi ngoái đầu nhìn thảo đằng quái dị. Hỏa Hổ đưa mắt ra hiệu Hỏa Phượng quân đề phòng, cười ác độc vươn tay bóp cổ Tiêu Lãng.
Huyễn ma thú Tiểu Bạch ở giữa không trung càng sốt ruột nhưng nó chỉ có thể lớn tiếng rên rỉ, không dám tới gần:
- Ô ô!
- A?
Bỗng nhiên tay Hỏa Hổ ngừng giữa không trung, mắt lóe tia kinh ngạc, nghi ngờ.
Bởi vì...
Tiêu Lãng đột nhiên mở mắt ra, con ngươi tròng trắng, đen lóe tia sáng tím yêu dị.
- Xì xì!
Giây tiếp theo, dị biến đột nhiên sinh ra!
Ánh sáng tím chợt lóe, những thảo đằng như nước sôi điên cuồng vọt hướng đám người, còn có vô số thảo đằng toát ra từ mặt đất vươn hướng chân nhóm Hỏa Hổ, nhanh chóng quấn thân thể của họ. Kỳ lạ là Tiêu Lãng không bị cây thảo đằng nào công kích, ngược lại có vô số thảo đằng bao quanh hắn như là bảo vệ.
- A! Đây là cái quái gì?
- A! A, cứu mạng!
- Trời ơi, cứu ta với, ta không muốn chết!
Vô số tiếng gào thê thảm vang lên. Mười mấy người đều là cường giả Chiến Suất cảnh, Hỏa Hổ là cường giả đỉnh Chiến Suất cảnh vậy mà bị những thảo đằng quấy lấy, vô số gai nhọn đâm vào thân thể bọn họ. Đám người Hỏa Phượng quân lăn lộn trên mặt đất, đau đớn gào la, không thể phản kháng.
Ánh sáng tím biến mất trong mắt Tiêu Lãng, con ngươi tỉnh táo lại.
Tiêu Lãng phát ra tiếng kinh kêu:
- Đây là...
Tiêu Lãng mới tỉnh lại, tuy trong người không có chút Huyền khí nhưng quái dị là không suy yếu nữa, hắn không hiểu xảy ra chuyện gì, bản năng cảm giác giật mình.
Chậm rãi, tiếng la hét dần nhỏ đi, khiến Tiêu Lãng càng khủng hoảng hơn là da thịt trên người đám Hỏa Hổ nhanh chóng thối rữa, bị ánh sáng xanh cắn nuốt. Mấy giây sau bọn họ biến thành bộ xương, bị mấy cọng thảo đằng quấn lấy kéo hướng núi xương trong góc.
Sau đó xảy ra hình ảnh khiến Tiêu Lãng vô cùng giật mình.
Đám thảo đằng có trật ự trở về mặt đất trên quảng trường, sắp hàng ngay ngắn, vui vẻ lắc lư với Tiêu Lãng như đang... Vái? Hình như Tiêu Lãng trở thành vua của chúng
nó.