Yêu Giả Vi Vương

Chương 446: Sơn Trang Phá Hài




- Nhìn cái gì vậy? Còn không mau đi?

Trong lòng Tiêu Lãng đang suy nghĩ, hận không thể lập tức đi tới gia tộc Hắc Lân, giải cứu Đông Phương Hồng Đậu ra. Nhưng phía trước vang lên một tiếng quát lớn khiến hắn giật mình tỉnh lại. Thanh Minh cũng đẩy Tiêu Lãng một cái. Tiêu Lãng chỉ có thể cắn răng thoáng nhìn qua bức chân dung kia, sau đó theo hộ vệ huyết giáp rời đi.

Dọc đường đi, Tiêu Lãng không còn tâm tình quan sát cảnh sắc xung quanh nữa. Hắn trầm mặc đi theo hộ vệ huyết giáp tiến về phía trước. Không bao lâu sau, hai người bị dẫn vào một thành bảo.

Lúc này, Tiêu Lãng mới có chút tinh thần.

- Tham kiến đại nhân!

Tiến vào một tiểu thành bên trong thành bảo, Tiêu Lãng nhìn thấy có ba người. Một người ngồi, hai người cùng mặc chiến giáp màu đỏ ở hai bên, Hộ vệ huyết giáp lập tức quỳ một gối xuống cung kính hành lễ. Hộ vệ thấy Tiêu Lãng và Thanh Minh không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng quét qua. Tiêu Lãng và Thanh Minh chỉ có thể bất đắc dĩ hành lễ theo.

- Hai người mới đến sao?

Nhân vật lớn đang ngồi, cầm chén trà thản nhiên nhìn lướt qua mấy người, nói với hai người bên cạnh:

- Gần đây phục vụ lao dịch đi khu vực nào vậy?

Một võ giả đứng bên cạnh lập tức cung kính nói:

- Bẩm đại nhân, thời gian trước công tử Phá Hài có căn dặn, nếu có người mới thì dẫn tới mỏ của công tử!

Vị đại nhân kia cả kinh, lập tức đặt chén trà trong tay xuống phân phó:

- Công tử Phá Hài đã căn dặn sao? Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì? Khẩn trương đưa đi!

Hộ vệ huyết giáp có chút đáng thương nhìn hai người một chút. Trong lòng Tiêu Lãng và Thanh Minh có chút hồi hộp, cảm giác không ổn. Lẽ nào mỏ của công tử Phá Hài này có vấn đề sao?

- Các ngươi đi theo ta, tới sơn trang Phá Hài!

Một người đi tới lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp đi ra ngoài. Tiêu Lãng và Thanh Minh có chút lo lắng không yên đuổi theo. Ra bên ngoài, đã sớm có người chuẩn bị một chiếc xe ngựa. Chỉ có điều, xe ngựa này lại do một con ma lang dài bảy, tám mét kéo.

- Đi tới!

Tên hộ vệ kia nhìn quay về Tiêu Lãng Thanh Minh quát lạnh một tiếng. Sau đó tung người nhảy lên xe ngựa. Hắn quay đầu về phía con ma lang kia quát lên:

- Đi Bắc Giao, sơn trang Phá Hài!

Ma lang rất thông linh, không cần người khống chế chủ động tiến lên. Xe ngựa nhanh chóng chạy. Tốc độ của nó không ngờ lại có thể tương đương với võ giả Chư Vương tứ, ngũ trọng. Trên đường đi, người đi đường nhìn thấy xe ngựa này đều thi nhau nhường đường.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa mới ra khỏi cửa thành phía bắc. Có thể tưởng tượng được Phá Thiên Thành này lớn đến mức nào. Tiêu Lãng và Thanh Minh không dám quan sát xung quanh, chỉ có thể xuyên qua cửa sổ xe ngựa lặng lẽ quan sát địa hình một chút.

Xe ngựa chạy năm ngày năm đêm, đi ngang qua vô số núi cao rừng rậm, cuối cùng đi vào sâu trong một ngọn núi lớn.

- Xuống đi!

Tên hộ vệ huyết giáp quát lạnh một tiếng, sau đó nhảy xuống phía dưới. Tiêu Lãng và Thanh Minh vừa đưa mắt nhìn ra, thấy cảnh sắc trước mắt đều cả kinh há hốc miệng.

Đập vào mắt chính là một ngọn núi khổng lồ, cao không nhìn thấy đỉnh. Hai bên cũng không nhìn thấy giới hạn. Chỉ có điều lại giống như bị con người bổ ra làm đôi. Phía dưới là vô số trang viên. Nửa dãy núi phía trên có vô số cửa động giống như vô số con mắt. Giờ phút này võ giả với số lượng đếm không hết, từ trong các cửa động ra ra vào vào, cảm giác giống như một tổ ong cực lớn.

Giữa không trung, mỗi cửa động gần các trang viên đều có vô số hộ vệ huyết giáp tuần tra bảo vệ. Nhìn một chút, thêm vào số lượng người làm trong mỏ, ít nhất phải tới mấy chục vạn người.

- Đây chính là khu mỏ sao? Trong này là mỏ gì vậy? Tại sao lại sử dụng nhiều người như vậy? Công tử Phá Hài này có thế lực như vậy? Họ Phá? Chẳng lẽ là công tử Phá Thiên Phủ?

Tiêu Lãng và Thanh Minh âm thầm kinh hãi nhìn chung quanh. Hai người hoàn toàn biến thành kẻ quê mùa. Rất nhanh có một đội hộ vệ huyết giáp bay tới, bắt đầu nói chuyện với tên hộ vệ huyết giáp đã dẫn hai người tới.

- Các ngươi theo chúng ta đi, ở lại mỏ lao dịch nửa năm. Nếu như mỗi tháng có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau nửa năm có thể nhận được hồn ấn Thiên Châu rời đi!

Hộ vệ dẫn theo đám người Tiêu Lãng đến đây, sau khi trao đổi một hồi liền rời đi. Một người trong đội hộ vệ huyết giáp bay ra nhìn hai người Tiêu Lãng gầm thét nói.

Tiêu Lãng nghi ngờ hỏi:

- Nửa năm? Không phải ba tháng sao?

- Câm miệng. Phá Hài là nơi ngươi có thể nói chuyện sao?

Người kia lạnh lùng hét một tiếng, trong mắt sát khí lẫm liệt nói:

- Ở chỗ này, ngươi chỉ có thể nghe, chỉ có thể nghe theo. Dám can đảm ngỗ nghịch nhiều lời, giết không tha!

- Ngươi...

Tiêu Lãng tức giận. Một võ giả Chư Vương nhị trọng nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo như thế? Nếu như ở biển Thần Hồn không tiêu diệt ngươi mới là lạ.

Thanh Minh lại vội vàng dùng sức lôi kéo tay Tiêu Lãng. Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Nơi này có thể có tới mấy vạn hộ vệ huyết giáp. Hơn nữa trong trang viên khẳng định còn có có vô số cường giả Nhân Hoàng tọa trấn.

Tiêu Lãng đành nhẫn nhịn cúi đầu. Tên võ giả huyết giáp kia nở nụ cười trào phúng, trực tiếp bay về phía trang viên ngoài xa.

Tiêu Lãng và Thanh Minh tiến vào trang viên, nhận hai khối lệnh bài và một chiếc Tu Di Giới. Một lão đầu ở trong trang viên giải thích cho hai người biết mình phải làm cái gì.

Đào mỏ, đào mỏ huyễn thạch!

Dãy núi này chính là một linh mạch cực lớn, bên trong chứa vô số huyễn thạch.

Nhiệm vụ của Tiêu Lãng và Thanh Minh chính là một tháng đào một trăm ngàn viên huyễn thạch. Nếu như đến lúc đó chưa hoàn thành nhiệm vụ, thời gian lao dịch sẽ kéo dài thêm ba tháng! Nếu như ngay cả nửa năm còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, đời này chỉ có thể chết già ở chỗ này...

Thật ra Tu Di Giới của Tiêu Lãng và Thanh Minh không bị lấy đi, chỉ bị lão già kia bị phong ấn. Lão già kia vẫn giao cho hai người một Tu Di Giới mới. Trong Tu Di Giới có đồ ăn nước sạch và dụng cụ đào mỏ.

Sơn trang Phá Hài cũng không có nhiều quy củ lắm. Chỉ cần có thể nộp huyễn thạch lên đúng hạn, không chạy loạn, không chạy trốn, thật ra có thể tùy ý đi lại. Đương nhiên nếu như xông loạn hoặc là chạy trốn, sau khi phát hiện nhất định sẽ lập tức đánh chết.

Điều khiến Tiêu Lãng và Thanh Minh cảm thấy có chút nghi hoặc chính là, lão già trong trang viên này lại không có căn dặn các loại mệnh lệnh như không được cất giấu huyễn thạch cho riêng mình, không được tự mình luyện hóa huyễn thạch?

Tuy rằng Tu Di Giới của hai người bị phong ấn, nhưng Thanh Minh có thể ung dung luyện hóa huyễn thạch thu năng lượng chứ?

Hai người nghĩ không ra, chỉ có thể loanh quanh ở bên ngoài trang viên một hồi, cuối cùng quyết định tiến vào trong mỏ điều tra một phen. Tuy rằng nơi này có vô số viện, nhưng Tiêu Lãng và Thanh Minh loại nô dịch mỏ cấp thấp này hiển nhiên không có tư cách đi vào. Hai người chỉ có thể đi vào trang viên này, còn phải cuối tháng lúc nộp huyễn thạch lên mới có thể đi vào.

Hai người tùy tiện chọn một động mỏ bay vào phía trong. Tiểu Bạch vẫn ẩn ở trong tay áo Tiêu Lãng, giờ phút này mới dám thò đầu ra hiếu kỳ quan sát xung quanh.

Động mỏ rất lớn. Trên đỉnh cũng có đá quý màu trắng chiếu sáng. Xung quanh đều là đá phát ra hàn quang đen nhánh. Hai người một đường chạy vào trong. Đi không bao xa, bọn họ phát hiện động mỏ chia ra làm hai lối. Tùy tiện đi vào một lối, rất nhanh lại thấy biến thành hai. Một đường tiếp tục kéo dài vào bên trong.

Hai người không dừng lại, chạy gần nửa canh giờ, các lối đi trong động mỏ đan xen ngang dọc. Địa đạo phía trước bắt đầu xuất hiện có dấu vết đào bới, loang lổ. Lại chạy thêm một lát, rốt cuộc hai người đã nhìn thấy có bóng người. Có mấy tên võ giả đang dùng cuốc chim ra sức đào bới phía trong vách động. Mỗi lần dùng toàn lực đập một cái lại chỉ có thể đập nát một khối đá nhỏ.

- Tại sao đá kia lại cứng rắn như vậy?

Tiêu Lãng và Thanh Minh thất kinh. Phía trước có năm, sáu người. Người có thực lực mạnh nhất có thể đạt tới Chư Vương cảnh. Một cái cuốc chim đập xuống cũng chỉ có thể đập nát một khối đá nhỏ.

Ban đầu Tiêu Lãng và Thanh Minh còn tưởng rằng, một tháng giao một trăm ngàn huyễn thạch là chuyện dễ dàng. Hiện tại nhìn dáng vẻ mấy người này đào mỏ một hồi, trong lòng bọn họ âm thầm có chút lo lắng. Nếu như ngay cả một năm vẫn không giao đủ huyễn thạch, cả đời chỉ có thể chết già ở khu mỏ.

Năm, sáu người kia nhìn thấy Tiêu Lãng và Thanh Minh ở phía xa nhìn bọn họ, tất cả vội vàng cảnh giới dừng lại nhìn hai người.

Tiêu Lãng và Thanh Minh lập tức rời đi, một đường bắt đầu dùng linh thức tra xét. Kết quả hai người phát hiện loại đá màu đen này có thể ngăn cản linh thức tra xét. Ngay cả linh hồn cường đại như Tiêu Lãng cũng chỉ có thể đại khái cảm ứng được khoảng một mét.

- Nơi này có khí tức huyễn thạch!

Chạy đi được mấy vạn mét, Tiêu Lãng đột nhiên dừng lại. Thanh Minh sửng sốt lập tức lấy cào trong Tu Di Giới ra, sử dụng huyền khí rót vào cái cào, dùng hết sức nện về phía đá màu đen.

Chỉ có điều một đòn toàn lực của Thanh Minh chỉ đập vỡ được một khối đá màu đen to bằng nắm đấm. Hắn không thể tin nổi nhìn cái cuốc chim trong tay và vách đá màu đen mới chỉ rơi ra một mảnh to bằng nắm tay kia, vẻ mặt đưa đám nói:

- Tiểu Lãng Lãng, tảng đá kia cứng rắn như vậy, chúng ta đừng nói phải tìm đủ huyễn thạch, cho dù huyễn thạch sẵn có cho chúng ta liên tục đào, một tháng có thể đào được 1 vạn viên thì quá nghịch thiên...