Yêu Giả Vi Vương

Chương 417: Hải Thú Hai Mươi Vạn Năm




Giờ phút này Tiêu Lãng đã rời khỏi đại lục Thần Hồn hơn mười ngàn dặm. Tuy rằng hắn vẫn khống chế con thú lưỡi dài vảy giáp bơi ở gần mặt biển, đề phòng gặp phải huyền thú cường đại, nhưng con thú lưỡi dài vảy giáp này lại càng ngày càng bất an, không ngừng thông qua Thảo Đằng khẩn cầu Tiêu Lãng, không nên tiến lên.

- Tiếp tục bơi hết tốc lực cho ta! Thảo Đằng, nếu con hải thú này dám bơi chậm lại, lập tức căn nuốt một phần thịt của nó cho ta!

Tiêu Lãng hạ lệnh cho Thảo Đằng. Thảo Đằng càng ngày càng thông linh, trước tiên nuốt một mảnh máu thịt, sau khi trị liệu cho hải thú mới giao lưu. Hải thú biết không đi tới sẽ lập tức phải chết. Nó chỉ có thể đỏ cả mắt tiếp tục xông về phía trước.

Sau nửa canh giờ!

Tiêu Lãng đã đi tới hải vực hai mươi ngàn dặm, lại cực kỳ may mắn không gặp phải hải thú cường đại, ngược lại chỉ đụng phải vô số hải thú cấp thấp.

- Trong biển sâu này cũng không mấy nguy hiểm!

Tiêu Lãng âm thầm suy nghĩ. Nếu như cứ như vậy một đường bơi tới Thiên Châu, vậy thì sảng khoái rồi!

Chuyện tất nhiên không tốt đẹp như trong tưởng tượng của Tiêu Lãng. Ngay lập tức liền có khí tức khổng lồ từ phía sau truyền đến. Tuy rằng còn cách xa vạn mét, Tiêu Lãng và hải thú đều đã nhận ra.

- Cường giả Chư Vương cảnh!

Trên mặt Tiêu Lãng nhất thời tái nhợt. Có thể có khí tức lớn như vậy, chỉ có cường giả Chư Vương cảnh. Khí tức này lấy tốc độ nhanh như tia chớp lao về phía bên này. Không cần phải nói cũng biết về nhằm về phía hắn!

- Thảo Đằng, bảo hải thú lập tức lao thẳng xuống phía dưới!

Tiêu Lãng quát lớn, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Giờ phút này hắn chỉ có hy vọng xa vời cường giả này chỉ là trùng hợp bay về phía hắn. Hải thú không cần Tiêu Lãng nói, đã sớm giống như lợi kiếm phóng xuống phía dưới. Khí tức cường đại như vậy có thể so với hải thú mười năm năm. Nó vọt tới đáy biển không nhất định có thể gặp phải hải thú cường đại. Nhưng nếu không trốn lại chỉ có một con đường chết.

Mắt Tiêu Lãng lóe sáng, quay về huyễn ma thú Tiểu Bạch trong lòng nhanh chóng nói:

- Tiểu Bạch, nếu như đợi lát nữa khai chiến, ngươi lập tức biến thành con cá lớn, trốn nhanh được bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, bơi về phía hải đảo kia, biết không?

- Chít chít!

Huyễn ma thú Tiểu Bạch cấp bách kêu lên. Nhưng ở dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tiêu Lãng, nó chỉ có thể gật đầu, trong con mắt giống như trân châu dường như sắp khóc.

Ầm!

Một kình khí không thể xem thường bắn tới trên người con thú lưỡi dài vảy giáp.

Hy vọng xa vời cuối cùng của Tiêu Lãng đã bị dập tắt. Tốc độ của kình khí kia vô cùng nhanh chóng, đụng vào hải thú. Thân thể của con thú lưỡi dài vảy giáp cường đại thậm chí còn hơn cả thân thể của Tiêu Lãng lập tức nổ tung. Máu tươi nhuộm đỏ cả biển rộng. Nội tạng thịt nát bắn đi khắp nơi.

Vèo!

Thân thể Tiêu Lãng thật ra không bị thương tích gì. Phần lớn công kích đã bị con hải thú kia đỡ lấy. Hắn dùng sức ném huyễn ma thú đi thật xa, bản thân mình cũng bắn về một phía khác, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.

- Tiêu Lãng!

Người đến tất nhiên là Hắc Thạch. Khi hắn nhìn thấy một bóng người từ trong biển máu điên cuồng bỏ chạy, con mắt nhất thời sáng như sao, hận không thể ngửa đầu cười dài vài tiếng.

Vèo!

Trên mặt Hắc Thạch lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Hắc Thạch không để ý tới huyễn ma thú vừa bỏ chạy. Trên người Hắc Thạch xuất hiện khí lưu màu trắng vờn quanh, thân thể lấy tốc độ còn nhanh hơn so với Tiêu Lãng gấp mấy lần, phóng về phía hắn. Trong tay Hắn Thạch không bắn ra kình khí màu trắng nữa, trái lại nhìn Tiêu Lãng đầy vẻ trêu tức, chuẩn bị sống bắt hắn.

Mang thi thể Tiêu Lãng về là vô dụng. Chỉ có bắt sống Tiêu Lãng mang về để Hà trưởng lão trút hận, bọn họ có thể nhận được sự khen thưởng, mới có thể về lại gia tộc.

Tiêu Lãng vừa nhanh chóng phóng đi, vừa quay đầu nhìn về phía sau. Hắn thấy Hắc Thạch với ánh mắt lạnh lẽo đang càng ngày càng gần, trong lòng âm thầm thở dài.

Hắn còn muốn đi Thiên Châu cướp giật huyền thạch, còn muốn trở thành chí cường giả. Thật không ngờ, mới đi ra được chưa tới mười ngày đã phải chết.

Cường giả Chư Vương cảnh, hắn hoàn toàn không nắm chắc khả năng có thể tổn thương, chứ đừng nói giết chết.

- Ta không cam lòng!

Đầu hắn quay lại nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng phát ra một tiếng gầm thét đầy tức giận. Tay chân hắn dùng hết toàn lực vùng vẫy, khiến tốc độ của mình tăng vọt tới cực điểm.

Trong nháy mắt vừa nãy, con hải thú kia đã mang theo hắn bơi xuống dưới biển mấy vạn mét. Giờ phút này hắn vẫn đang bơi xuống dưới biển sâu, ý định hy vọng gặp được hải thú cường đại. Cho dù chết bởi hải thú cường đại, cũng tốt hơn so với chết ở trong tay kẻ địch.

Ầm!

Hắc Thạch rất nhanh đã đuổi kịp. Hắn nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Một kình khí màu trắng to bằng nắm tay từ trong lòng bàn tay của hắn bắn ra, đập trúng lưng của Tiêu Lãng.

Thân thể Tiêu Lãng nhất thời cảm giác giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống. Thân thể hắn có lực phòng ngự cường đại như vậy, lại dễ dàng bị nổ tung. Xương sống, thắt lưng phía sau đều bị nổ nát. Thân thể hắn cũng giống như đạn pháo bị ném vào sâu trong biển.

Phụt!

Một búng máu phun ra. Tiêu Lãng cố gắng không để mình ngất đi. Hắn lập tức thả Thảo Đằng ra trị liệu, vừa tiếp tục phóng sâu xuống đáy biển.

- Ừm?

Hắc Thạch sửng sốt. Hắn vốn định đánh trọng thương Tiêu Lãng, như vậy sẽ dễ dàng bắt sống Tiêu Lãng hơn. Nhưng hắn không ngờ tới, Tiêu Lãng lại mượn lực đạo của hắn, trốn xa hơn. Hơn nữa, vết thương trên lưng hắn lại khép miệng nhanh chóng với tốc độ ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Mắt hắn lóe sáng vài lần, quyết định tiếp tục đuổi theo Tiêu Lãng, bỏ qua ý định chế phục Tiêu Lãng. Thân thể hắn nhanh chóng phóng xuống đáy biến.

Khoảng cách giữa Hắc Thạch và thân ảnh Tiêu Lãng cũng không ngừng bị rút ngắn. Trên miệng hăn lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Hai tay hóa chưởng thành trảo, chuẩn bị bắt người.

- Xì xì!

Vào thời khắc này, một âm thanh làm người ta sởn cả tóc gáy vang lên. Thân thể Tiêu Lãng và Hắc Thạch đồng thời chấn động, ánh mắt nhìn về phía bên trái của hải vực. Sau khi thấy rõ ràng nơi bắt nguồn của âm thanh kia, hai người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Đó chính là một con hải thú, với thân thể cực lớn khiến người ta nghẹt thở. Nó dài khoảng mấy ngàn mét, giống như một ngọn núi nhỏ. Bên trong thân thể của nó phóng ra khí tức mạnh mẽ, khiến thân thể Tiêu Lãng thậm chí không thể nhúc nhích, chỉ có thể ở tại chỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn hải thú kia bắn mạnh đến.

Dáng vẻ của con hải thú này có chút giống bạch tuộc, có tám cái vòi. Mỗi cái vòi đều dài khoảng mấy ngàn mét. Hai mắt nó lạnh lẽo khiến người ta nhìn thấy trong lòng run sợ. Trong miệng nó còn có răng nhọn, phát ra hàn quang.

- Mẹ nó, xui xẻo như vậy sao? Lại gặp phải hải thú 200 ngàn năm! Không đúng... là ta bất cẩn. Hải thú này chắc chắn đã bị mùi máu tươi thu hút tới đây. Ta phải bắt Tiêu Lãng trốn đi trước!

Trong mắt Hắc Thạch lóe lên, thân thể dừng lại, trên mặt đầy vẻ ảo não. Nhưng sau một khắc hắn không quan tâm được nhiều như vậy, nhanh chóng phóng về phía Tiêu Lãng, quyết định bắt Tiêu Lãng lập tức chạy trốn.

Vèo!

Hai cái vòi dài mấy ngàn mét giống như roi sắt quét tới. Tốc độ nhanh đến mức Tiêu Lãng nhìn thấy cũng hoa mắt. Hai cái vòi lần lượt quét về phía Tiêu Lãng và Hắc Thạch.

Răng rắc!

Tiêu Lãng giống như nghe thấy tiếng xương mình vỡ nát. Thân thể của hắn giống như bao tải rách bị quét bay đi ra ngoài. Xương khớp toàn thân hắn gần như đều bị đập gãy, nội tạng cũng bị vỡ nát hơn nửa. Cũng may theo bản năng hắn xoay đầu, bằng không đầu bị đập trúng, hắn có khả năng biến thành kẻ ngu si...

Hắc Thạch cũng không chịu nổi!

Mặc dù ngoài thân thể hắn được khí lưu màu trắng bao phủ, vẫn bị đập gẫy mất mấy cái xương.

Hải thú sống được càng lâu thực lực càng cường đại. Hải thú mười vạn năm đã có thể so sánh với võ giả Chư Vương cảnh. Con hải thú 200 ngàn năm, bất luận nói về tốc độ hay lực lượng tuyệt đối có thể so sánh với võ giả Nhân Hoàng cảnh nhất trọng. Chút thực lực này của hắn hiển nhiên không đáng chú ý.

Cho dù đã bị thương, nhưng Hắc Thạch vẫn không chịu từ bỏ ý định của mình. Hắn lại phóng về phía Tiêu Lãng ngoài xa. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn bị cái vòi kia đập tới. Thân thể giống như bạch tuộc của hải thú kia dừng lại trong biển, rất thông linh dùng ánh mắt trêu tức nhìn Hắc Thạch, giống như phát hiện ra một trò chơi vui.