Yêu Giả Vi Vương

Chương 413: Hung Thú Bạo Loạn




- Hắc Long, tất cả các ngươi chạy trở về cho bản tọa!

Trên biển Thần Hồn, trong ngọc phù trên người một người đột nhiên truyền tới tiếng gầm giận dữ, khiến người này và sáu võ giả Nhân Hoàng Cảnh còn lại sợ đến mức thân thể run lên.

Ngọc phù này chính là ngọc phù truyền tin của Thiên Châu. Trong phạm vi một trăm ngàn dặm có thể ung dung truyền tin. Giọng nói đó là của Hà trưởng lão. Bọn họ đã lùng bắt hơn nửa tháng, bảy người còn chuẩn bị tìm kiếm hết một tháng, mới hoàn toàn tuyên bố lần đuổi bắt này thất bại. Nhưng bọn họ không nghĩ tới Hà trưởng lão lại sớm truyền tin tới!

Thật ra mấy ngày trước bảy người đã biết mình hoàn toàn không thể tìm được Tiêu Lãng nữa. Dù sao nhiều người như vậy, bảy người nhanh chóng tìm kiếm như vậy, cơ bản đã lật tung các hải vực gần đó. Bảy người còn thâm nhập xuống đáy biển, dò xét vô số hang đá dưới đáy biển, vẫn không thu hoạch được gì, không có một chút manh mối nào. Bảy người suy đoán đám người Tiêu Lãng có khả năng rất lớn đã bị hải thú ăn thịt.

Giờ phút này Hà trưởng lão truyền tin tới, bảy người thương nghị một hồi, cảm thấy chỉ có thể đi về trước, để mấy trăm người kia tiếp tục lục soát. Trên người bảy người liền phát ra khí lưu màu trắng bao quanh, nhanh như tia chớp phá không rời đi.

Chỉ nửa canh giờ sau, bảy người đã bay trở về Thần Hồn Thành. Bảy người lo lắng không yên, giảm bớt tốc độ. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ xấu hổ bay về hướng Thần Hồn Các.

Sắc mặt Hà trưởng lão và Kỳ tiểu thư âm trầm ngồi ở trên chủ điện. Hai tên hộ vệ mặc chiến giáp đứng ở hai bên. Bảy người nơm nớp lo sợ đi vào. Hà trưởng lão vừa nhìn nhất thời trong mắt bốc hỏa. Bảy người này đi lâu như vậy còn chưa trở lại, hiển nhiên là không tìm được Tiêu Lãng.

Hà trưởng lão còn chưa nói gì, Kỳ tiểu thư đã đứng lên khẽ nói:

- Tiêu Lãng đâu? Tiêu Lãng ở đâu? Bản tiểu thư muốn tự tay xé xác hắn!

Bảy người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng một lão già nhìn khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, có làn da màu đồng trừng mắt nhìn một võ giả trẻ tuổi đứng bên cạnh một cái. Võ giả trẻ tuổi kia chỉ có thể cắn răng nói:

- Bẩm tiểu thư, chúng ta dẫn theo mấy trăm người, đã lật tung hải vực phụ cận trong phạm vi mấy chục ngàn dặm, vẫn không tìm được bọn họ. Ta chắc hẳn... đám người Tiêu Lãng có khả năng bị... hải thú ăn mất rồi!

Ầm!

Hà trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đánh ra một chưởng. Trong tay hắn chợt thấy khí lưu màu trắng thoát thể ra, hóa thành một bàn tay nho nhỏ đánh vê phía ngực người này. Người này lập tức bị đánh bay ra ngoài, không chỉ xuyên qua vách tường Thần Hồn Các, còn đập vỡ một loạt gian phòng phía ngoài tạo thành một lỗ thủng lớn.

Chỉ có điều hiển nhiên Hà trưởng lão đã hạ thủ lưu tình. Võ giả này lập tức bay trở về. Tuy rằng trên người hắn máu me đầm đìa, nhưng xem ra chỉ là ngoại thương.

- Thuộc hạ có tội!

Sáu người còn lại lập tức quỳ một chân xuống. Lão già với làn da màu đông, trên mặt đầy vẻ xấu hổ nói:

- Trưởng lão, đám người Hắc Long đã tận lực. Trừ phi tên Tiêu Lãng này có thể phi thiên độn địa, bằng không tuyệt đối đã chết rồi!

- Đứng lên đi!

Sắc mặt Hà trưởng lão rất khó coi. Hắn tức giận phất tay, ánh mắt lóe sáng liên tục.

Lão già tự xưng là Hắc Long nhìn thoáng qua Kỳ tiểu thư, lại nhìn Hắc Phí và một võ giả khác mặc chiến giáp một chút, cuối cùng dè dặt hỏi:

- Trưởng lão, ngươi đi tới lăng mộ trong lòng đất, vậy... có thu hoạch gì không?

- Ai...

Hà trưởng lão thở ra một hơi, trong mắt bắn ra hận ý, cả giận nói:

- Già Linh và Tề Dự là hai kẻ ngu xuẩn, lại một mình tra xét, động tới cấm chế của quan tài tử ngọc. Thi thể trong quan tài tử ngọc này chắc chắn là một người xuất sắc trong các cường giả Thiên Đế. Ta đã lục soát mấy không gian hư vô gần đó, đều không thu hoạch được gì. Quan tài tử ngọc này chắc hẳn đã bay vào trong không gian hỗn độn. Nếu muốn tìm, gần như là không thể làm được!

- Không gian hỗn độn...

Hắc Long và sáu người còn lại nhìn nhau. Trong không gian hỗn độn chính là nơi cường giả Thiên Đế cũng không dám xông loạn. Xem ra không người có thể có được trọng bảo trong quan tài tử ngọc này!

- Không nói cái này nữa!

Hà trưởng lão lại tức giận phất phất tay đứng lên, mắt hổ thâm trầm nói:

- Gia tộc truyền đến tin khẩn cấp, hung thú trong rừng rậm nguyền rủa lại tới. Chúng ta phải lập tức trở về trấn áp hung thú!

- Ừm?

Trên người đám người Hắc Long lóe lên sát khí. Tất cả đều đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc.

- Hắc Phí, Hắc Thạch!

Hà trưởng lão đột nhiên quát lớn, quay về phía hai tên hộ vệ mặc chiến giáp hạ lệnh:

- Các ngươi tiếp tục tìm kiếm Tiêu Lãng. Hắc Phí ngươi tạm thừoi nhận chức vụ Vực chủ, chờ Vực chủ đường phái tới ứng cử viên Vực chủ mới, thì trở về Hình đường của gia tộc lĩnh tội. Các ngươi nhớ kỹ, không được để vực diện Thần Hồn tiếp tục xảy ra bất kỳ vấn đề gì nữa. Nếu như lại xuất hiện chuyện Huyền Âm thánh thể phải hai mươi tuổi mới phát hiện giống như lần trước, các ngươi có thể trực tiếp tự sát! Còn nữa... Đừng giết người lung tung. Lần này chúng ta không ngừng tới đây, đã khiến vực diện này bất an. Nếu như tiếp tục giết người, sợ rằng vực diện này sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Ngươi hiểu chưa?

Hắc Phí và một gã hộ vệ mặc chiến giáp khác, sắc mặt nhất thời giống như trái khổ qua. Hai người là hộ vệ của Kỳ tiểu thư. Tuy rằng trong gia tộc, bọn họ chỉ có thể xem như là nhân vật ở tầng dưới chót, nhưng cho dù về gia tộc trông cửa lớn, cũng tốt hơn là làm Vực chủ ở nơi chim không thèm ỉa này!

Hai người hiểu rất rõ ràng về hung thú trong rừng rậm nguyền rủa. Gia tộc không thể nào trấn áp được trong khoảng thời gian ngắn. Nếu chẳng mai trấn áp tám năm mười năm, sợ là gia tộc cũng quên luôn cả hai người...

Chỉ có điều, lần này thần hồn của Kỳ tiểu thư bị thương, hai người thân là hộ vệ không thể trốn tránh trách nhiệm. Giờ phút này Hà trưởng lão đang nổi giận, bọn họ thậm chí ngay cả rắm cũng không dám thả, chỉ có thể cắn răng quỳ xuống nói:

- Tuân mệnh!

Hà trưởng lão đầy ngập tức giận cùng một đám cường giả rời đi. Kỳ tiểu thư cũng nghiến răng nghiến lợi rời đi. Thần hồn của nàng bị phế bỏ. Cho dù Hà trưởng lão giúp nàng tìm thần hồn Tiên Thiên, tuyệt đối cũng không thể mạnh bằng con thú nhỏ kia.

Ban đầu, nàng dựa vào con thú nhỏ kia, địa vị ở trong gia tộc có thể so sánh với tiểu thư chính. Lần này trở lại sợ rằng địa vị sẽ rơi thẳng xuống...

Hào quang truyền tống sáng suốt hơn nửa canh giờ. Hắc Phí và Hắc Thạch lại buồn bực hơn nửa canh giờ. Làm Vực chủ nơi này thật ra cũng thoải mái, tuyệt đối là hoàng đế một cõi. Vấn đề là... nơi này không có huyền thạch!

Xét về mặt thực lực không tăng thêm, hai người sợ rằng chỉ có thể chết già ở nơi này. Bọn họ ở Thiên Châu đã quen, nhìn đại lục Thần Hồn này cảm giác giống như một bộ lạc Man Hoang lạc hậu, toàn thân đều không thoải mái.

Hắc Phí trầm mặc một hồi, khe khẽ thở dài nói:

- Hắc Thạch, ngươi tiếp tục đi biển Thần Hồn dẫn đám người kia lục soát đi. Chỉ sau khi tìm được Tiêu Lãng, chúng ta mới có thể lập công chuộc tội trở lại Thiên Châu. Ta lập tức đi tra xét toàn bộ đại lục một chút, xem có thể tiếp tục tìm được linh thể giống như Huyền Âm thánh thể hay không. Bằng không cả đời này hai người chúng ta coi như xong!

- Được rồi!

Hắc Thạch cũng ủ rũ đáp. Hắc Phí lập tức đứng dậy, bay ra ngoài, đi tới phía bắc Huyết Vương Triều, chuẩn bị tra xét xung quanh một hồi, tìm kiếm chút vận may.

Hắc Thạch đi ra bên ngoài. Hắn vốn chuẩn bị bay về hướng biển Thần Hồn, nhưng mắt xoay chuyển một cái lại quay về con cháu của mấy đại gia tộc đang quỳ lạy phía bên ngoài Thần Hồn Thành hạ lệnh:

- Đi tìm một chiếc thuyền lớn. Thuận tiện đưa tất cả nữ nhân xinh đẹp nhất trong thành lên trên thuyền lớn. Chuẩn bị một vài đầu bếp thị nữ, đồ dùng ra biển. Nhanh đi, làm không xong, lão tử xé xác các ngươi ra!

Mệnh lệnh của sứ giả Thiên Châu, những người này làm sao dám lười biếng. Tất cả lập tức vỗ vào ngực đáp, sau đó bận rộn chuẩn bị.

Nữ nhân xinh đẹp dễ tìm. Tất cả những khoa khôi trong thành lập tức bị bắt về. Thị nữ và đầu bếp cũng dễ làm. Các gia tộc đều có. Vấn đề là không có thuyền lớn? Ai dám ra biển Thần Hồn?

Con cháu mấy đại gia tộc thương nghị, lập tức điều động tất cả con cháu trong gia tộc, tìm kiếm mấy người thợ thủ công, triệu tập vô số vật liệu, lại ép bọn họ trong vòng một canh giờ phải làm ra một chiếc thuyền lớn sa hoa.

Mặc dù Hắc Thạch không mấy hài lòng đối với con thuyền lớn này, nhưng hắn lại rất hài lòng đối với mười mấy hoa khôi đã được đưa lên thuyền.

Hắn quát lớn một tiếng, thuyền lớn nhanh chóng chạy về phía biển Thần Hồn. Hắc Thạch xem như chuẩn bị đánh lâu dài, sai đám cường giả đại lục Thần Hồn làm cu li không ngừng lục soát. Hắn ở trên biển Thần Hồn tọa trấn, thuận tiện phát tiết một chút tức giận trong lòng, hưởng thụ nữ nhân trên đại lục Thần Hồn này một chút.