Yêu Giả Vi Vương

Chương 405: Cuối Cùng Sát Tinh Đã Đi




- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết sao?

- Rác rưởi, lại dám bắt tiểu thư nhà ta? Ngươi muốn linh hồn hóa thành u hồn, vĩnh viễn bị trấn áp sao?

Mắt hai tên hộ vệ như muốn bốc hỏa. Hàn ý trên người bọn chúng giống như sống băng vạn năm. Sát khí vô tận kia đè lên xương cốt Tiêu Lãng tạo thành những tiếng kêu.

Đám người Tả Kiếm Vân Tử Sam vừa đứng lên, lại bị khí thế của hai người trấn áp, phải quỳ xuống.

Tiêu Lãng phun máu bầm trong miệng ra. Miệng hắn nhếch miệng lộ ra một nụ cười tàn ác, quát lớn:

- Động thủ đi. Tại sao không động thủ? Không dám giết ta sao? Mẹ kiếp vậy câm miệng lại cho ta. Có tin ta lập tức phế bỏ tiểu thư nhà ngươi không?

- Hừ...

Hai tên hộ vệ lập tức suy sụp. Hai người và Hắc Phí vừa nãy đều là cận vệ của Kỳ tiểu thư. Nếu Kỳ tiểu thư xảy ra bất kỳ vấn đề gì, ba người tuyệt đối sống không bằng chết. Nghĩ đến thủ đoạn của phụ thân Kỳ tiểu thư, trong lòng hai người đều run rẩy. Cả hai trầm mặc không nói được lời nào!

Vèo!

Một đoạn Thảo Đằng từ dưới đất khoan ra, kéo theo Kỳ tiểu thư đã ngất. Thảo Đằng quấn nàng thành bánh chưng nhân thịt. Một tay Tiêu Lãng còn nắm lấy đầu của nàng, sau đó nhìn hai tên hộ vệ trong mắt đầy lửa giận nói:

- Ta chỉ muốn dẫn người của ta rời khỏi đại lục Thần Hồn. Hiểu chưa?

Một gã hộ vệ thở ra một hơi nói:

- Thả tiểu thư ra, ngươi có thể rời đi!

- Chờ ta an toàn, tất nhiên sẽ thả tiểu thư nhà ngươi ra!

Tiêu Lãng hờ hững mở miệng, tiếp sau đó nói:

- Bảo bọn họ tìm một con huyền thú bay nhanh nhất đến đây. Ngay lập tức!

Một tên hộ vệ mặc chiến giáp mắt lạnh quét về phía đám người Vũ Phi Tiên. Vân Phi Dương lập tức nháy mắt ra hiệu với một người. Một tên Chiến Hoàng nhanh chóng lao về phía trong thành.

Sau khi Vân Phi Dương ra lệnh, thân thể hắn lóe lên di chuyển ra phía sau Vũ Phi Tiên, toàn thân tỏ ra khẩn trương tới cực điểm.

Trên thực tế, giờ phút này người có thù oán với Tiêu Lãng, bao gồm cả Vũ Phi Tiên cũng khẩn trương không kém. Dường như... giờ phút này Tiêu Lãng trở thành người phán quyết vận mệnh của mọi người?

Bởi vì trong tay Tiêu Lãng có một vị tiểu thư tôn quý. Mà hai tên hộ vệ vô cùng cường đại kia, dường như bị ép phải nghe lời Tiêu Lãng nói? Nếu như Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng, bảo hai tên hộ vệ lấy đầu bọn họ, hai tên hộ vệ tuyệt đối không dám làm trái?

Tiêu Lãng giống như cảm giác được ánh mắt lo lắng không yên của mọi người. Hắn thản nhiên xoay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng chậm rãi đảo qua trên mặt mọi người. Đám người Vũ Phi Tiên, Vân Phi Dương trưởng lão Huyết Tông cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng phía sau lưng...

- Đám người kia!

Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng, còn đưa một tay ra chỉ vào mọi người trước mặt, gầm thét nói:

- Hai người các ngươi giúp ta... Giết tất cả bọn họ!

Thân thể của tất cả đám người Vũ Phi Tiên và Vân Phi Dương liền chấn động. Trong mắt đám người Ẩn đế và Đông Phương Bạch Nghịch Thủy Lưu lộ vẻ không dám tin tưởng. Tiêu Lãng phát rồ rồi sao? Tại sao hắn lại muốn giết cả bọn họ vậy?

Hai tên hộ vệ mặc chiến giáp lại lắc đầu. Một người hừ lạnh nói:

- Chúng ta chỉ hộ vệ, không có quyền giết chết người trong vực diện. Nếu như chúng ta dám giết lung tung, chấp pháp đường của gia tộc sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Cho nên yêu cầu này, xin thứ lỗi. Chúng ta không thể ra sức!

- Thu!

Một con chim diều hâu cực lớn bay tới phía trên bầu trời đế đô, nhanh chóng bay về phía bên này. Huyền thú bay vừa vặn đã bay tới!

- Như vậy... Thôi!

Tiêu Lãng khoát tay áo, ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo đảo qua trên người từng người một. Chỉ có điều thời điểm đảo qua trên người đám người Ẩn đế và Trà Mộc Long Nha Phỉ Nhi Đông Phương Bạch Nghịch Thủy Lưu, trong mắt lộ ra một tia ấm áp.

Hắn đột nhiên hờ hững mở miệng nói:

- Các ngươi đều nhớ kỹ cho ta. Chuyện hôm nay Tiêu mỗ sẽ giữ ở trong lòng. Nếu như Tiêu Lãng ta không chết, chờ ta lại trở về đại lục Thần Hồn, đó cũng chính là ngày máu nhuộm đại lục!

Con chim diều hâu kia cúi người bắt đầu bay xuống phía dưới. Tiêu Lãng nói xong, thân thể liền nhảy lên một cái, mang theo Kỳ tiểu thư bay lên trên lưng huyền thú, quay về cường giả Chiến Hoàng khống chế huyền thú, chỉ tay về phía nam quát lớn:

- Đi!

Cường giả Chiến Hoàng không dám nhiều lời, khống chế chim diều hâu bay về phía nam. Hai tên võ giả mặc chiến giáp lập tức bay lên trời theo sát phía sau.

Tốc độ của chim diều hâu cực kỳ nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với Song Dực Tà Long mấy phần. Đám người ở phía bắc đế đô đứng lên, ánh mắt nhìn cái bóng phía xa càng ngày càng nhỏ, trong lòng thổn thức không thôi, ngàn vạn cảm khái.

Đông Phương Bạch và Nghịch Thủy Lưu liếc mắt nhìn nhau, nước mắt tuôn rơi. Trà Mộc và Nghịch Thương cũng hiểu rõ ràng, Tiêu Lãng muốn hai tên hộ vệ mặc chiến giáp kia giết bọn họ, thật ra chính là để bảo vệ bọn họ. Có câu nói này của Tiêu Lãng, sinh mệnh của đám cường giả ở đây được bảo đảm hơn.

Gia tộc Hắc Lân tới, biết Tiêu Lãng đã từng muốn giết bọn họ, nhất định sẽ lầm tưởng những người này đều là kẻ địch của Tiêu Lãng! Kẻ địch của kẻ địch không phải là bằng hữu sao?

Long Nha Phỉ Nhi vẫn không hiểu rõ được đạo lý này. Chỉ có điều nàng nhìn con chim diều hâu càng ngày càng xa, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác mất mát sâu sắc. Nàng biết thiếu niên này đang cách nàng càng ngày càng xa, sau đó sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của nàng. Nàng có chút hối hận. Ban đầu ở trong rừng rậm mê huyễn, mình bị Tiêu Lãng nhìn thấy hết thân thể, vì sao không cho hắn chịu trách nhiệm chứ?

- Hừ Hừ! Tiêu Lãng, ngươi còn muốn trở về sao? Giết cường giả của gia tộc Hắc Lân, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng chỉ có một con đường chết?

Sắc mặt Vân Phi Dương có chút tái nhợt. Trong mắt hắn đều là hận ý. Thần hồn Thánh Giai của hắn bị hao tổn nghiêm trọng. Chắc hẳn hai mươi, ba mươi năm cũng chưa chắc có thể khôi phục lại như cũ. Ba mươi năm nữa hắn cũng đã già. Sợ rằng cả đời này thực lực của hắn không có cơ hội đột phá nữa...

Ẩn đế thở dài một tiếng, môi nhúc nhích, lẩm bẩm nói:

- Cuối cùng sát tinh này đã đi. Đi rồi tuyệt đối đừng trở về. Hãy đi bên ngoài gây họa cho người khác đi. Đại lục Thần Hồn quá nhỏ, không chịu nổi sự hành hạ của ngươi!

- Lãng thiếu, thuận buồm xuôi gió!

Ánh mắt Trà Mộc Nghịch Thương cực nóng. Bọn họ đồng thời thầm nói ở trong lòng. Hai người nhìn lên bầu trời một lúc lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt đã trở nên ảm đạm.

Lần này, mặc kệ Tiêu Lãng có thể trốn thoát hay không, cả đời này hắn đều phát ra hào quang rực rỡ nhất. Mà cả đời hai người hiển nhiên chỉ có thể chết già tại đế đô...

...

- Dừng. Bay về phía tây!

Chim diều hâu bay ra ngoài mấy trăm dặm, Tiêu Lãng quay về tên Chiến Hoàng kia hạ lệnh. Hai tên hộ vệ vẫn theo sát sau lưng, chỉ có điều không dám tới quá gần, sợ sẽ khiến Tiêu Lãng hiểu lầm.

Chiến Hoàng khống chế chim diều hâu bay về phía tây. Mắt Tiêu Lãng quét qua xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của đám người Tiêu Thanh Y. Phía nam là dãy núi tử vong. Phía tây là Thần Hồn Thành. Tiêu Lãng suy đoán Tiêu Thanh Y chắc sẽ bỏ chạy về dãy núi tử vong hoặc là dãy núi man di phía nam, hoặc là chạy về phía tây, ra biển!

Quả nhiên chỉ một lát sau, Tiêu Lãng đã nhìn thấy bốn bóng người quen thuộc. Hắn lập tức hưng phấn quát lớn:

- Bay xuống phía dưới!

Trên quan đạo phía dưới, bốn thân ảnh nhanh chóng lao nhanh. Chỉ có điều chút tốc độ như vậy ở trong mắt Tiêu Lãng thực sự rất chậm. Tiêu Thanh Y mang theo Liễu Nhã, Thiên Tầm mang theo Thiện Lão. Trên mặt bốn người đều ảm đạm. Nhìn bề ngoài, Tiêu Thanh Y còn tốt một chút, vẫn tỏ ra thản nhiên. Chỉ có điều sâu trong đáy mắt lại hoàn toàn tĩnh mịch. Trong mắt Liễu Nhã đều là chết ý. Thiên Tầm cũng cúi đầu ủ rũ vô cùng phờ phạc. Thiện Lão nước mắt tuôn trào, thở ngắn than dài...

- Thu!

Tiếng chim diều hâu kêu to khiến bốn người giật mình. Tiêu Thanh Y ngẩng đầu nhìn một cái, thân thể nhất thời đứng lại tại chỗ, toàn thân khẽ run lên. Liễu Nhã vừa nhìn theo, thân thể không nhịn được run rẩy, nước mắt trút xuống.

Thiên Tầm chạy được mấy chục mét, phát hiện Tiêu Thanh Y không đuổi theo, kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Khuôn mặt ủ rũ lập tức trở nên phấn chấn, nhếch miệng cười to. Thiện Lão khóc càng lợi hại hơn. Tay hắn liên tục gạt lệ, nhưng càng lau chảy lại càng nhiều...