Yêu Giả Vi Vương

Chương 320: Sự dịu dàng say lòng người




Không có gì ngoại lệ, người Lệ thân vương Kinh Lệ co giật mấy cái rồi biến thành bộ xương khô trong ánh mắt kinh khủng của các hoàng tử, công chúa. Lệ thân vương Kinh Lệ chỉ để lại cái đầu bị thảo đằng thần hồn màu đỏ quấn lấy bay tới gần Tiêu Lãng.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Huyền khí đao mang rạch phá không gian bắn vào cơ quan, cửa đá chậm rãi mở ra lộ chân đám Huyết Khôi canh giữ bên ngoài.

Vũ công chúa lại phát ra tiếng heo bị chọc tiết:

- A! A a!

Tiếng hét rất có tiết tấu, điên cuồng, giống như Vũ công chúa bị người đè sung sướng sắp cao trào.

Hai hoàng tử thấy từ từ mở ra, toàn bộ mừng rỡ hét to:

- Người đâu! Tiêu Lãng giết đại hoàng tử, giết Lệ thân vương, mau đến đây giết tặc phản quốc, giết ác ma này đi!

Huyết Khôi, mau tiến vào chặt tạp chủng này cho bổn hoàng tử!

Hai hoàng tử nhìn Tiêu Lãng đầy sát khí, độc ác.

Tiêu Lãng một tay xách đầu Lệ thân vương Kinh Lệ cất vào Tu Di Giới, khóe môi cong lên nụ cười, lộ dịu dàng như thấy nữ nhân mình yêu. Đầu Lệ thân vương Kinh Lệ đã vào tay, hoàn thành nhiệm vụ, dù có chết Tiêu Lãng cũng không hối tiếc.

Đương nhiên nếu có thể sống thì không ai muốn chết. Thế nên Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ chui xuống đất, đầu kia tùy ý bắn hướng mấy hoàng tử, công chúa, chớp mắt hóa thành ảo ảnh tùy tiện quét rồi rụt về, quấn Tiêu Lãng chui xuống đất.

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Cùng lúc đó, có mấy Huyền khí đao mang và chiến kỹ thần hồn rít gào bay đến. Mấy Chiến Hoàng cảnh đứng bên ngoài cũng ra tay, năng lượng mãnh liệt tạc nổ đá xanh dày nặng tầng tầng, nổ nát nửa khúc thảo đằng thần hồn màu đỏ của Tiêu Lãng.

Mặt đất xuất hiện hố sâu bốc lên bụi trần. Tảng đá xanh bị tạc nổ thành bột phấn hóa thành bụi bay đầy trời múa may trong tiểu điện. Căn phòng nhỏ hỗn độn, mấy bóng người lao vào xem xét tình huống trong phòng, sợ hãi ngyâ như phỗng.

Chín hoàng tử, công chúa có thân phận cao quý nhất Huyết Vương triều, bao gồm Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, Lệ thân vương Kinh Lệ có khả năng lên ngôi vua nhất chỉ có một người ngồi yên ổn. Tuy nhi tử của Tông chủ của Huyết tông, Huyết Hồng Nguyệt không bị thương chút nào nhưng mắt đầy kinh khủng cho người cảm giác gã sắp đến cực hạn.

- A! A a!

Còn có một người may mắn duy nhất, nửa khúc đùi của Vũ công chúa đã mất. Vũ công chúa vẫn phát ra tiếng thét heo bị chọc tiết đầy nhịp điệu, những người khác ngã gục trong vũng máu, chết ngắc.

Huyết Mộc và Huyết Khôi ngây ngốc, hai Chiến Hoàng cảnh canh giữ bên ngoài cũng ngơ ngẩn. Thân thể, linh hồn mọi người run rẩy. Huyết Mộc và Huyết Khôi, hai Chiến Hoàng cảnh hộ vệ thậm chí quên đuổi giết Tiêu Lãng.

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Ba bóng người như quỷ mỵ nhanh như chớp bay vào, thấy cảnh tượng như địa ngục nhân gian.

Một lão nhân vóc dáng vạm vỡ như thượng cổ chiến thần ngửa đầu quát to:

- Tiêu Lãng, lão phu muốn chém ngươi ra trăm ngàn mảnh! A a a!!!

Vù vù vù vù vù!

Sau ba người lại có vô ôs cường giả chạy đến, ngày càng nhiều người tụ tập lại. Trọng địa hoàng cung xảy ra dao động như vậy, bên trong cường giả như mây thì tất nhiên mọi người bị kinh động.

Cường giả sáu đại gia tộc, vô số trọng tướng, thành chủ của Huyết Vương triều nhìn thấy tình hình bne trong thì cũng bị hù sợ. Tối nay đúng là một đêm cực kỳ quan trọng. Vô số gia tộc, vô số đại thế lực bí mật bàn bạc, đàm phán, âm thầm so kè vì ủng hộ người của mình leo lên ngồi trên ngai Huyết Đế.

Nhưng hai vị chủ tử đã chết rồi thì bọn họ còn tranh đấu gì nữa?

- Huyết Nô, Huyết Tắc, bắt Tiêu Lãng trở về cho lão phu! Lão phu muốn lăng trì Tiêu Lãng!

Đời này Huyết Y chưa từng nổi giận như vậy, dù khi Huyết Đế bị giết gã cũng không như vậy. Tại Huyết Đế thành, trong đế đô của Huyết Vương triều, trong hoàng cung, nhiều cường giả Huyết Vương triều tụ tập lại. Hai người thừa kế hoàng triều, có sáu hoàng tử, công chúa thân phận cao quý bị người công khai giết.

Có thể tưởng tuợng nếu chuyện này truyền ra sẽ gây sóng gió lớn nguyên Thần Hồn đại lục. Mặt mũi tổ tông mười tám đời Huyết Vương triều bị mất sạch. Nhưng chuyện lớn như thế có thể không truyền ra sao? Mắt thấy tân đế sắp đăng cơ nhưng hiện tại không có, bọn họ biết ăn nói sao với mấy ức dân chúng Huyết Vương triều đây?

Bọn họ đã định trở thành tội nhân, trò hề lớn nhất trong lịch sử Huyết Vương triều. Nếu không bắt lại Tiêu Lãng thì trò đùa càng sẽ khiến vô số người cười đến rụng răng.

Huyết No ovà Huyết Tắc, hai cường giả Chiến Đế cảnh không chút do dự như đạn pháo vọt xuống lòng đất. Đến đẳng cấp như bọn họ thì đi trong lòng đất không khó khăn, tuy sẽ bị ảnh hưởng nhưng tốc độ nhanh hơn là Chiến Vương cảnh dốc sức chạy đi.

Huyết Y liếc thấy Huyết Khôi, các cường giả đại gia tộc đứng ngây như phỗng thì tức giận quát:

- Còn ngẩn ra làm gì? Lập tức đi thông báo Tông chủ, toàn thành giới nghiêm, không... Toàn quốc giới nghiêm!

Mọi người vội vã chạy ra ngoài, gà bay chó sủa, hoàng cung hoạt động. Vô số cấm vệ của hoàng cung tản ra, Huyết Đế thành bị giới nghiêm trước nhất.

Trên đường cái toàn là quân đội mặt âm trầm lạnh lẽo. Hôm nay là Thần Hồn tiết, Huyết Đế thành rất náo nhiệt nhưng đột nhiên bị giới nghiêm, toàn bộ người bị đuổi về cửa thành, đóng kín cổng. Huyết Đế thành hỗn loạn.

Tối nay trong hoàng cung có rất nhiều người tham gia yến hội, không thể che giấu vụ việc. Chưa đến nửa canh giờ chuyện đã truyền khắp Huyết Đế thành, trong thành xôn xao. Cũng truyền vào tai các gian tế Chiến Vương triều, Võ Vương triều. Chắc không đến mấy ngày sau nguyên Thần Hồn đại lục sẽ xáo động.

Giờ phút này, Tiêu Lãng không rảnh quan tâm người Huyết Đế thành bàn tán như thế nào, khiến Thần Hồn đại lục dậy sóng to cỡ nào vì chuyện hắn làm. Tiêu Lãng càng không để ý Thần Hồn tiết sẽ trôi qua trong Huyết Đế thành như thế nào, bây giờ hắn chỉ biết là phải trốn, chạy bằng tốc độ nhanh nhất.

Tiêu Lãng vốn tưởng lần này không ra khỏi hoàng cung được nên không nghĩ nhiều, ai ngờ Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều bày một cục hoàn hảo như vậy. Vì cho Tiêu Lãng thành công ám sát Thần Hồn tiết mà sắp đặt tử cục, khiến hắn có khát vọng chạy thoát. Một người có ý chí quyết chết thì không sợ gì nữa, tương tự, một người đi đến đường cùng mà có chút khả năng sống sót thì sẽ như đốm lửa lan trong đồng cỏ, khát vọng cầu sinh ngày càng mãnh liệt.

Tiêu Lãng không ngừng thầm nghĩ:

- Sống sót, tai phải sống vì Cô Cô, Hồng Đậu, Tiểu Đao, ta nhất định phải sống sót!

Thảo đằng thần hồn màu đỏ như con sâu to mang theo Tiêu Lãng lao nhanh dưới lòng đất, bởi vì di chuyển nhanh nên Huyền khí chiến giáp ma sát với đất đá phát ra tia lửan hàn nhạt. Dưới lòng đất tối đen tia lửa như pháo hoa giữa bầu trời, rực rỡ chói lọi, như mộng như ảo.

Tiêu Lãng không chạy hướng nam mà đi xéo xuống lòng đất. Tiêu Lãng biết chắc chắn sau lưng có người điên cuồng truy sát hắn. Con đường duy nhất để chạy trốn chỉ có nước không ngừng chui xống, sâu xuống dưới.

Tiêu Lãng không biết dưới lòng đất mấy ngàn, mấy vạn thước có cái gì nhưng hắn bản năng cảm giác càng xuống dưới càng nguy hiểm, khả năng sống sót của hắn càng lớn.

- Tiêu Lãng, ngươi chạy không thoát! Dừng lại đi, ta cho ngươi chết toàn thây!

Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên phát ra từ sâu trong đường hầm sau lưng Tiêu Lãng, thanh âm vang vọng hồi âm, nghe vào tai cực kỳ quái dị, càng nhiếp hồn người.

Huyết Nô đến rồi!