Yêu Giả Vi Vương

Chương 279: Tiểu bạch biến thân




Cuối cùng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không tự sát, khóc giây lát sau mặt trở về bình tĩnh. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia nhặt thức ăn Tiêu Lãng ném cho, nhai ngồm ngoàm. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cũng không chê nước sông dơ, chạy đến mặt trên, uống mấy hớp nước. Lúc Tả Hi, tiểu thư của Tả gia trở về, mắt nhìn Tiêu Lãng không có chút hận, nỗi hạn hoàn toàn giấu trong lòng.

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia ngồi trong góc, yên lặng nhìn Tiêu Lãng mỗi ngày tu luyện Huyền khí, tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Cho dù Tiêu Lãng đau đến ngất xỉu thì Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không dám nhúc nhích, ngồi yên trong góc, mặt không chút biểu tình như đã thành pho tượng băng.

Nhưng mỗi lần không kiềm được cần trút bầu tâm sự là mặt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lại đỏ rực. Nói sao thì Tả Hi, tiểu thư của Tả gia là hoàng hoa khuê nữ, làm chuyện đáng xấu hổ như vậy trước mặt một nam nhân, dù là thánh nhân cũng sẽ lúng túng, xấu hổ.

Tiêu Lãng không để ý tới Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, làm như nàng vô hình. Mỗi ngày ăn lương kho oTiêu Lãng sẽ ném cho Tả Hi, tiểu thư của Tả gia một phần, thời gian còn lại tự mình tu luyện. Dù trong hang không có mặt trời nhưng mỗi ngày Tiêu Lãng điên cuồng tu luyện không thấy chán, chẳng phải có kịch hay mỹ nữ đi ngoài cho xem sao?

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia rất thông minh, không làm hành động quá khích nữa, hai người bình an vô sự ở trong sơn động. Tiêu Lãng không thể tôi thể, hắn chỉ có thể càng thêm điên cuồng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Lúc trước một ngày tu luyện hai lần, hiện tại một ngày Tiêu Lãng tu luyện ba, bốn lần.

Dùng tuổi thọ đổi lấy thân thể cường đại, thảo đằng thần hồn màu tím đem đến tốc độ tu luyện nhanh gấp ba lần, Huyền khí liên tục tăng cao. Nhưng khi võ giả đạt đến Chiến Tôn cảnh rồi muốn đột phá là rất khó khăn. Chiến Tôn cảnh sơ giai đột phá trung giai tương đương với Huyền khí một cảnh giới Chiến Suất cảnh. Tiêu Lãng phải tu luyện Chiến Suất cảnh nửa năm, còn nhờ có đan dược Hỏa Vân đan, chiến kỹ Thiên Ma luyện thể phụ trợ. Có thể tưởng tượng phải hơn nửa năm trở lên Tiêu Lãng mới có cơ may đột phá trung giai Chiến Tôn cảnh, cực kỳ khó khăn.

Tiêu Lãng rất vừa lòng tốc độ tu luyện hiện tại. Bát gia ở Dược Vương thành mới là đỉnh Chiến Tôn cảnh. Tiêu Lãng chỉ mười chín tuổi đã đạt tới cảnh giới như vậy, tuy không bằng Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt nhưng tại Chiến Vương triều xem như là tuyệt đỉnh.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lãng thấy nghi hoặc. Bát gia ới đến đỉnh Chiến Tôn cảnh, tốc độ tu luyện của hắn có phải là quá nhanh không? Chiến kỹ Thiên Ma luyện thể thật sự siêu như vậy sao? May mắn thân thể không có chỗ nào lạ nên Tiêu Lãng cũng mặc kệ.

Tiêu Lãng ở trong sơn động nửa tháng, không có ý định đi ra ngoài. Hơn mười ngyàn ữa là đến lập đông, Tiêu Lãng không sốt ruột, ở trong sơn động càng lâu càng an toàn.

Hai mươi ngày sau, không còn bao nhiêu lương khô, Tiêu Lãng bất đắc dĩ mang theo Tả Hi, tiểu thư của Tả gia dọc con sông đi lên. Cảm giác phương hướng của Tiêu Lãng không tệ, biết mạch nước ngầm này đại khái chảy hướng truyền tống trận. Trong con sông dưới đất có nhiều không khí mới mẻ, Tiêu Lãng, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia không thấy khó thở.

Thảo đằng thần hồn màu tím nuốt vô số thực nhân ngư, trong hai mươi ngày đã dài hơn hai ngàn thước. Tiêu Lãng không quá để ý, ngược lại buồn bực. Thảo đằng thần hồn màu tím vẫn không tiến hóa, chẳng lẽ nó không thể tiến hóa nữa sao?

Hai ngày sau, mạch nước ngầm lên mặt đất, Tiêu Lãng dùng thảo đằng thần hồn màu tím dò xét mới mang Tả Hi, tiểu thư của Tả gia dọc theo con sông vọt ra.

Nơi mạch nước ngầm chảy ra là một hồ nước siêu lớn, phạm vi trăm dặm, bên trong có rất nhièu thực nhân ngư. Ít có sinh vật nước, Huyền thú trong hồ, hèn chi thực nhân ngư bơi theo mạch nước ngầm đi xa, hiển nhiên không đủ thực vật.

Hồ nước này lớn như vậy chắc rất nổi tiếng trong Tử Vong sơn mạch, Tiêu Lãng dễ dàng xác định nó là hồ nước lớn nhất Tử Vong sơn mạch, U Hồ.

Chỗ này cách truyền tống trận không quá xa, cũng cỡ ngàn dặm. Tiêu Lãng đánh xỉu Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, mang nàng chạy nhanh đi.

Tiêu Lãng đi không xa chợt hát hiện Trinh sát của Tả gia. Chỗ này cách sơn cốc vạn dặm mà Trinh sát Tả gia rải rác đến tận đây? Tuy Tiêu Lãng nghi hoặc nhưng loại Trinh sát cấp thấp cỡ nào không tạo thành chút uy hiếp nào cho hắn. Tiêu Lãng nhẹ nhàng tránh đi, một đường chạy nhanh.

Tiêu Lãng đi mấy canh giờ sau, phát hiện vô số thám tử. Khi mặt trời lặn thì Tiêu Lãng cách sơn cốc nhỏ có truyền tống trận không xa, trước mặt hắn xuất hiện một bóng áo xanh.

Lục Minh như u hồn từ đằng trước bay tới, mắt tràn ngập vui vẻ nhìn Tiêu Lãng:

- Tiểu tử, quả nhiên ngươi không chết. Ngươi không biết mấy ngày nay ta tìm ngươi vất vả cỡ nào!

Tiêu Lãng gãi đầu, cười nói:

- Đã làm Lục Minh tỷ tỷ lo lắng.

- Trở về thì tốt rồi. Ngươi không biết, bây giờ ngươi lại danh chấn Chiến Vương triều. Tả gia phái mấy ngàn người tìm ngươi, Vân Phi Dương rất tức giận. Tuy nể mặt nghĩa phụ của ngươi nên không công khai bắt ngươi, nhưng hắn phái Ám vệ đến. Bây giờ Tử Vong sơn mạch bị xới tung cả lên.

Lục Minh khẽ thở ra, liếc mắt nhìn Tả Hi, tiểu thư của Tả gia bị Tiêu Lãng ôm.

Trong mắt Lục Minh lộ trêu chọc nói:

- Ngươi thật biết hưởng thụ, chạy trốn mà không quên mang theo mỹ nữ.

Tiêu Lãng cười khổ, không giải thích, ngược lại ném Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cho Lục Minh.

Tiêu Lãng nói:

- Đây là Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, có cách nào phong ấn ký ức của nàng không? Hoặc là mang nàng đi Ẩn tông của các người. Nếu không được thì ta đành giết chết, bởi vì nàng biết ta chính là Yêu Tà.

Lục Minh nhíu mày, lắc đầu, nói:

- Phong ấn ký ức? Ta không có bản lĩnh lớn như vậy, sư phụ cũng không được. Thôi, để ta giúp ngươi một lần mang nàng vào Ẩn tông. Ngươi không giết nàng là mềm lòng hay đã thích nàng? Tiểu cô nương này bộ dạng rất khá.

Tiêu Lãng cảm kích nói:

- Đa tạ Lục Minh tỷ tỷ!

Lục Minh cười nói:

- Xem ra là vế trước. Đồ tể nổi danh trong vương triều, Tiêu công tử mất tró phát cuồng vậy mà cũng có lúc mềm lòng? Nếu truyền ra ngoài chắc sẽ khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng.

Tiêu Lãng bất đắc dĩ chuyển đề tài, nói:

- Đi đi, đưa ta trở lại Bắc Cương, sắp đến mùa đông rồi!

Lục Minh gật đầu, dẫn Tiêu Lãng đi sơn cốc. Nửa canh giờ sau tìm đến truyền tống trận trong sơn cốc, Lục Minh dò xét một lúc, lập tức mở ra cơ quan.

Lúc trở lại Ẩn tông đã là ban đêm, Tiêu Lãng đi dạo một vòng chỉ thấy Thiền lão. Tiểu Đao đang bế quan, Tiêu Thanh Y đã ngủ, Tiêu Lãng không tiện quấy rầy.

Khiến Tiêu Lãng cực kỳ vui vẻ là Huyễn ma thú Tiểu Bạch xuất hiện. Lần trước Tiêu Lãng trở về, đêm đó Tiểu Đao nói Huyễn ma thú Tiểu Bạch đang lọt xác ngủ say, không ngờ lúc này nó đã lột ác thành công.

Huyễn ma thú Tiểu Bạch vẫn hóa thành bộ dáng con lừa, nhiệt tình thè lưỡi to liếm mặt Tiêu Lãng. Huyễn ma thú Tiểu Bạch cao lớn nhiều, mắt càng có linh tính, trong con người đều là vui vẻ rất nhân tính, không biết nó hoàn toàn trưởng thành chưa.

Lục Minh mang Tả Hi, tiểu thư của Tả gia trở về lầu các xong lại xuất hiện.

- Ngươi mang Huyễn ma thú này đi đi, đã hoàn thành vào thời kỳ trưởng thành, có thể biến thân hơn mười loại. Mấy lần nó muốn bay ra tìm người nhưng bên ngoài Ẩn tông có Trận pháp, nó không ra được. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Lãng vui sướng gật đầu ngay lập tức, trầm giọng quát:

- Tiểu Bạch biến thân, biến càng nhỏ càng tốt!

Dường như Huyễn ma thú Tiểu Bạch nghe hiểu lời Tiêu Lãng, Lục Minh nói, càng vui sướng hơn. Ánh sáng trắng chợt lóe, Huyễn ma thú Tiểu Bạch biến thành con mèo nhỏ to cỡ nắmtay, nhẹ nhàng nhảy lên vai Tiêu Lãng.

- Quả nhiên vào thời kỳ trưởng thành. Tiểu Bạch, sau nàyn gươi cùng ta đi phiêu bạt.

Tiêu Lãng yêu thương vuốt đầu Huyễn ma thú Tiểu Bạch, đi hướng truyền tống trận.

Tiêu Lãng nói với Lục Minh:

- Tỷ tỷ nói với Cô Cô của ta một tiếng là ta không chào Cô Cô, ta đi về Bắc Cương nhìn xem.

Tiêu Lãng đứng trên truyền tống trận.

Lục Minh không mở truyền tống trận ra mà do dự nói:

- Ngươi tu luyện Thiên Ma luyện thể... Bao nhiêu lần?

Tiêu Lãng ngẩn ra, ngẫm nghĩ, nói:

- Đại khái ba trăm lần.

- Ba trăm lần...

Lục Minh vận Huyền khí vòng quanh, mở truyền tống trận ra, vẻ mặt áy náy nói:

- Lần trước ta có nhắc hai điều kiện, điều kiện thứ hai cho qua đi, ngươi không thiếu Ẩn tông cái gì. Nếu cảnh giới đủ cao thì ngươi lập tức ngừng tu luyện. Thứ này tổn thương thân thể ngươi rất nhiều. Ngoài ra sau này có hạn thì hyã hận ta, đừng hận Ẩn tông, chuyện này hoàn toàn là ý của cá nhân ta.

Tim Tiêu Lãng rớt cái bịch, có dự cảm bất an. Tiêu Lãng muốn nói cái gì nhưng truyền tống trận đã mở ra. Trước mắt Tiêu Lãng lóe ánh sáng trắng, lát sau hắn đã bị truyền tống trở về Bắc Cương.