Yêu Giả Vi Vương

Chương 227: Ngươi Xác Định Có Thể Giữ Lại Ta?




Đến hoàng hôn, Tiêu Lãng đi tắm đổi chiến giáp mới, vốn định chải đầu chợt nhớ bây giờ đầu mọc trọc lóc nên thôi. Tiêu Lãng dặn Thiên Tầm vài câu, kêu gã hành động giống như kế hoạch. Một mình Tiêu Lãng nghênh ngang đi hướng doanh trại của Tả Kiếm.

Đến nơi Kiếm Thần vệ cư trú, một phó Thống lĩnh của Tả gia tự mình nghênh Tiêu Lãng đi vào, bước vào trong một doanh trướng cực kỳ xa hoa.

Tả Kiếm ngồi chễm chệ trong doanh trướng, xung quanh có ba công tử, một tiểu thư Tả gia ngồi. Bên trong còn có bốn, năm thị nữ xinh đẹp hầu hạ. Mấy chiếc bàn vuông bày đầy mỹ tửu thức nă ngon, làm người ta cảm giác như tham gia yến hội lớn ở đế đô.

- Chào Yêu Tà thiếu tộc trưởng!

Thấy Tiêu Lãng đi vào, Tả Kiếm cười tủm tỉm sải bước tới gần. Các công tử, tiểu thư thong dong đứng dậy nghênh tiếp Tiêu Lãng. Quy cách, thái độ như vậy cũng cỡ như nghênh tiếp Vân Tử Sam.

- Ty chức tham kiến Tả tướng quân!

Tiêu Lãng hiểu biết lễ nghĩ, làm bộ muốn quỳ một gối xuống. Tả Kiếm vội giơ hai tay đỡ hắn, nhiệt tình dẫn Tiêu Lãng tới một chiếc bàn đằng trước.

Tả Kiếm mỉm cười nói:

- Yêu huynh, ở chỗ của ta ngươi cứ xem như là nhà mình, không cần nhiều phép tắc như vậy. Ngồi đi, ngối nay ta muốn cùng Yêu huynh không say không về!

Yêu huynh? Nhà của mình?

Tiêu Lãng giả bộ cảm động đến rơi nước mắt, lòng thầm cười nhạt. Tả Kiếm vì lôi kéo Tiêu Lãng không tiếc xưng huynh gọi đệ với một Man di. Nếu Tiêu Lãng là Yêu Tà thật sự chắc lúc này đã thề đầu phục ngay.

Tả Kiếm không uổng là đệ tử tinh anh thế gia, thủ đoạn lôi kéo lòng người, dụ dỗ dễ như chơi.

Hôm nay Tả Kiếm mặc áo gấm màu lam nhạt, vai rộng eo thon, tóc đen dài tùy tiện cột rũ xuống vai. Khuôn mặt tuấn tú đầy nam tính hơi ngăm đen, phát ra khí chất tà mị.

Tả Kiếm mỉm cười, ánh mắt khiếp người nhìn chằm chằm Tiêu Lãng.

Tả Kiếm bưng ly rượu lên, cười to bảo:

- Yêu huynh, không hiểu sao Tả Kiếm mới gặp ngươi mà đã thấy thân, có một loại anh hùng tích anh hùng. Nào, Tả Kiếm kính ngươi một chén!

Tiêu Lãng thầm mắng.

"Tích anh hùng cái đầu mi!"

Mặt ngoài Tiêu Lãng làm bộ khủng hoảng bưng ly rượu lên uống, lòng cười lạnh. Bản lĩnh mở to mắt nói dạo của Tả Kiếm còn siêu hơn cả sức chiến đấu của gã. Nếu không phải Tiêu Lãng có vu thuật thì sợ là đã bị bầm thây trong Mê Huyễn sâm lâm rồi.

Một trong ba công tử của Tả gia nịnh nọt:

- Yêu Tà huynh đệ thật hào khí ngút trời!

- Yêu Tà huynh đệ tướng mạo uy nghi, khí chất bất phàm, nhìn liền biết là hào kiệt, anh hùng thật sự. A Lý Sơn tộc ở trong tay Yêu huynh chắc chắn sẽ vinh diệu hưng vượng! Nào, ta kính ngươi!

Hai công tử của Tả gia cũng thi nhau mời, Tiêu Lãng liên tục uống ba ly, không đáp lời, vẻ mặt vừa mừng vừa lo.

Uống xong ba ly, tiểu thư của Tả gia đứng dậy. Nhan sắc của tiểu thư của Tả gia không xuất sắc như Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu nhưng cũng là mỹ nhân bại hoại, vẻ mặt quyến rũ, ngực to bực. Tiểu thư của Tả gia cầm ly rượu yểu điệu đi tới, trong mắt rõ ràng là khiêu khích, hấp dẫn. Tiểu thư của Tả gia tới trước mặt Tiêu Lãng, nhón mũi chân, ngực ưỡn ra, đôi mắt quyến rũ nhìn chăm chú vào Tiêu Lãng.

Tiểu thư của Tả gia nói:

- Tả Nhạc kính nể anh hùng nhấ.t yêu ca ca, chúng ta cùng uống một ly đi, tối nay chúng ta không say không về!

Dùng luôn mỹ nhân kế!

Tiêu Lãng thầm than. Tả Kiếm vì muốn lung lạc Tiêu Lãng, dám bỏ cả vốn gốc. Chỉ cần hôm nay Tiêu Lãng gật đầu thì vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, chắc tối nay có thể leo lên giường tiểu thư của Tả gia này.

Tiêu Lãng giả bộ háo sắc nhìn chằm chằm vào ngực tiểu thư của Tả gia, bay mất hồn vía. Ba công tử của Tả gia khóe môi cong lên giễu cợt. Mắt Tả Kiếm lóe tia kinh thường. Nhưng bốn người che giấu rất giỏi, lập tức thay vẻ mặt mỉm cười.

- Đa tạ Tả tiểu thư, nào, uống, uống!

Tiêu Lãng thầm buồn cười, bề ngoài thì kích động tay run run chạm ly với Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia. Kết quả... Bởi vì Tiêu Lãng quá kích động nên giọt rượu đổ ra ngoài, làm ướt ngực Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia. Vốn Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia mặc đồ mỏng, nay dính nước lộ hết ra ngoài.

- Xin lỗi, xin lỗi!

Tiêu Lãng vội vã đứng dậy. Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia yêu kiều cười, xoay người đi trở về phòng thay quần áo, không tỏ vẻ xấu hổ gì cả, mắt nóng cháy hút hồn người.

- Khụ!

Tả Kiếm thấy Tiêu Lãng nhìn chằm chằm bóng dáng Tả Nhạc, tiểu thư của Tả gia, phỏng đoán tới đây là được rồi.

Tả Kiếm lên tiếng:

- Yêu huynh, ngươi suy nghĩ đề nghị hôm đó của Tả Kiếm sao rồi? Vẫn là câu nói kia, chỉ cần Yêu huynh đồng ý thì cái gì đều được. Ngươi không cần lo về Long Nha Phỉ Nhi, mọi chuyện có Tả Kiếm lo hết!

Tiêu Lãng giả ngu hỏi:

- Đề nghị gì?

Mặt Tả Kiếm trầm xuống, cố kiềm nén, cười nói:

- Thì là đề nghị... Yêu huynh gia nhập vào Tả gia.

- A!

Tiêu Lãng gật gù, do dự nói:

- Như vậy không được tốt lắm, đây là phản chủ cầu vinh.

Ba công tử của Tả gia mắt lóe tia khinh thường. Đãl mà điếm mà muốn lập đền thờ sao?

Tả Kiếm phất tay nói:

- Không tính là phản chủ cầu vinh. Ta có xem tư liệu tòng quân của ngươi, lúc ngươi tòng quân chẳng qua vừa đúng là Long Nha thành. Ngươi tòng quân không lâu, Long Nha Phỉ Nhi không phải chủ tử của ngươi. Hơn nữa nhân tài giống như Yêu huynh sao có thể làm người hầu được? Phải nên trân trọng như khách quý!

Tiêu Lãng làm bộ khó xử:

- Cái này...

Tả Kiếm đốt lửa thêm:

- Tộc muội Tả Nhạc của ta rất thưởng thức Yêu huynh, nếu như Yêu huynh đồng ý gia nhập vào Tả gia thì không chỉ vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, ta có thể làm chủ khiến Tả Nhạc gả cho Yêu huynh. Giai nhân và quyền thế đều vào tay, tà huynh còn có gì mong mỏi nữa?

Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, đồng ý gật gù, biểu tình kiên quyết, dường như bị lay động sau đó đã đặt quyết định.

Tả Kiếm, ba công tử của Tả gia cười càng tươi, cho rằng Tiêu Lãng đồng ý. Tả Kiếm giơ ly rượu lên chuẩn bị cụng ly chúc mừng.

Giây tiếp theo, tình huống ra ngoài dự đoán của mọi người.

Biểu tình Tiêu Lãng biến lạnh lùng, lên tiếng:

- Xin lỗi, Tả tướng quân, thứ lỗi cho Yêu Tà khó thể nghe theo đề nghị của ngươi. Yêu Tà tuyệt đối không phản Hồng Y Vệ, xin cáo từ!

Nụ cười đông trên mặt Tả Kiếm, ba công tử của Tả gia mắt đầy ngạc nhiên, khó tin. Bốn người giơ ly ngừng giữa không trung.

Bốn người Tả Kiếm, công tử của Tả gia nhìn Tiêu Lãng sải bước đi ra ngoài, cảm giác mặt nóng ran như bị hắn tát tai.

Tiêu Lãng trả lời dứt khoát, sắc mặt biến đổi nhanh như vậy, rõ ràng không hề muốn tham gia vào Tả gia. Không lẽ mới rồi Tiêu Lãng luôn diễn kịch? Nói cách khác vừa rồi Tiêu Lãng trêu đùa nhục nhã Tả Kiếm, công tử của Tả gia.

Bọn họ là thân phận gì? Tiêu Lãng là thân phận gì?

Một Man di mà có gan như vậy? Dám trêu đùa, nhục nhã họ trong đại doanh Kiếm Thần vệ?

Tả Kiếm tức giận quát:

- Đứng lại!

Sát khí tuôn trào trên người Tả Kiếm, gã luôn tâm cao khí ngạo, cực kỳ tự phụ, hôm nay khó khăn lắm mới khom người hạ thấp thân phận, không ngờ cuối cùng bị người đùa giỡn.

Tả Kiếm tức giận lạnh lùng quát:

- Yêu Tà, ngươi cho rằng đại doanh Kiếm Thần vệ là muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Tả Kiếm dám quanh minh chính đại giành người, không sợ Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược, cho nên lúc này dù gã có giết Tiêu Lãng cũng không phải chuyện lớn.

Tả Kiếm rống lên, binh sĩ bên ngoài lập tức rút ra đao kiếm cản lại Tiêu Lãng, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí đằng đằng. Chỉ chờ Tả Kiếm ra lệnh một tiếng là bọn họ sẽ vung đao chém người ngay. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tiêu Lãng quay đầu lại, cười tủm tỉm, ánh mắt giao nhau với Tả Kiếm.

Tiêu Lãng kiêu ngạo không sợ nói:

- Như thế nào? Chiêu lãm không được thì muốn giết người? Tả Kiếm, ngươi chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Tả gia các ngươi chỉ có bấy nhiêu khí độ? Và... Ngươi xác định có thể giữ ta lại?