- Tổ cha nó!
Trên đồng hoang, một thiếu niên chạy nhanh như bay tựa báo săn, cực kỳ nhanh nhẹn vượt qua núi non gập ghềnh. Tiêu Lãng không ngờ Tư Đồ Anh Hùng muốn giết hắn như vậy, ban lệnh huyền thưởng, tung bồ câu đưa tin khắp nơi. Tiêu Lãng mới bị hai võ giả nhìn thấy liền có vô số người đuổi theo sát đít.
- Nhanh, nhanh, nhanh! Chỉ cần vào Ma Quỷ sơn thì có nhiều người gấp đôi ta cũng không sợ!
Ma Quỷ sơn đã nằm trong tầm mắt, Tiêu Lãng thở phào. Trước khi vào Đấu Thú Tràng thì Tiêu Lãng luôn rèn luyện trong Ma Quỷ sơn, quen thuộc địa hình như sân nhà mình. Hơn nữa bên trong có vô số Huyền thú, chỉ cần vào Ma Quỷ sơn thì Tiêu Lãng tự tin với kinh nhiệm nhiều năm chắc chắn sẽ thành công trốn thoát.
Chắc Tiểu Đao đã nhận được tin của mình mang theo Cô Cô cao bay xa chạy. Trông Tiểu Đao ngốc nhưng từ nhỏ cùng mình chơi đùa trong rừng cây. Mình kéo dài thời gian lâu như vậy, tin tưởng Tiểu Đao có thể thong dong mang theo Cô Cô rời khỏi phạm vi thế lực Dược Vương thành.
Có nhiều chuyện Tiêu Lãng tính toán gần như hoàn mỹ, tựa như bịt mắt trong Đấu Thú Tràng, giết Huyền thú chỉ trong một chiêu.
Nhưng mà!
Sự việc lại thoát khỏi tính toán của Tiêu Lãng.
Dưới Ma Quỷ sơn có một hàng võ giả xuất hiện, ánh mắt tham lam nhìn Tiêu Lãng như thấy một đống vàng, hàng tá nữ nhân xinh đẹp.
Bắt sống Tiêu Lãng sẽ được vạn lượng!
Tư Đồ gia cực kỳ hào khí ban huyền thưởng lệnh làm vô số mạo hiểm đoàn đỏ mắt. Rất nhiều thành viên đóng giữa trong các đoàn đội dùng cách truyền tin đặc biệt nhanh chóng báo cho đội của mình trong Ma Quỷ sơn. Nhiều võ giả ra khỏi Ma Quỷ sơn để bắt sống Huyền thú hình người giá tiền ngang với Huyền thú lục giai!
- Trốn!
Tiêu Lãng không chút do quyết định, tuy hắn có nắm chắc một mình giết mỗi một người trong mấy chục người trước mặt, nhưng lúc này là một chọi một đám.
Huyền khí vận chuyển toàn thân, Tiêu Lãng chật vật chạy hướng tây. Phía nam là Dược Vương thành, không quen hướng đông, Tiêu Lãng chỉ có thể trốn về phía tây.
Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh, ít nhất những người truy bắt hắn không thể đuổi kịp ngay. Nhưng trong đám người truy đuổi có mấy võ giả Chiến Tướng cảnh, Tiêu Lãng không cắt đuôi được, ngược lại những người kia liên tục kéo gần cự ly.
Một canh giờ rưỡi sau, Tiêu Lãng ngừng lại trên một ngọn núi. xem tại TruyenFull.vn
Bởi vì Tiêu Lãng đã không có đường trốn.
Đồi núi này rất nổi tiếng trong Dược Vương thành, tên là Đoạn Đầu lĩnh. Bởi vì một bên là vách núi, rớt xuống thì chắc chắn là gãy cổ. Tiêu Lãng bị đám võ giả từ bốnp hía ùa tới buộc đến Đoạn Đầu lĩnh.
Tối nay trăng đặc biệt tròn và sáng. Vạn dặm không mây, phong cảnh cực kỳ rõ ràng, nhưng ánh trăng bạc chiếu xuống có vẻ lạnh lẽo. Gió nhẹ thổi qua, thổi y phục mười mấy tên võ giả trên Đoạn Đầu lĩnh bay phần phật.
Tiêu Lãng nhìn xuống vách núi không thấy đáy, khóe môi cong lên nụ cười khổ nói:
- Đoạn Đầu lĩnh? Không lẽ đây là nơi chôn xác của Tiêu Lãng ta sao?
Tiêu Lãng không tin truyện hư cấu trong tiểu thuyết kiếp trước, rớt xuống núi không chết mà còn được cơ duyên nghịch thiên. Tiêu Lãng biết rõ nếu nhảy xuống thì trăm phần trăm tan xương nát thịt.
Tiêu Lãng không hối hận chuyện hôm nay đã làm, tựa như Cô Cô đã nói, nếu làm rồi thì đừng hối hận. Tiêu Lãng luôn nghe lời Cô Cô.
Tiêu Lãng không e ngại cái chết, từ nhỏ đến lớn hắn đã nhiều lần hôn môi tử thần, hắn chỉ lưu luyến Cô Cô, Tiểu Đao.
Tiêu Lãng thầm nhủ:
- Tiểu Đao, chăm sóc Cô Cô cho tốt!
Tiêu Lãng rút mấy cây phi đao ra khỏi tay áo, mở cơ quan nỗ tiễn cột trên cổ tay, ánh mắt bình tĩnh liếc đám võ giả chậm rãi áp sát mình.
Muốn lấy mạng của ta? Vậy thì dùng mạng mình đổi lấy!
Tiêu Lãng cong lưng, như con sói cô độc rơi vào đường cùng, không gầm gừ, chỉ nhe rămng nanh dữ tợn chuẩn bị một kích sắp chết.
Một thanh âm bá khí vang lên sau lưng đám người:
- Hôm nay những người tham gia vây bắt ở Đoạn Đầu lĩnh, mỗi người được trăm lượng vàng. Lùi lại đi, Tư Đồ gia chúng ta tự mình chặt đầu tên tạp chủng này!
Vài chục bóng người từ sườn núi bắn lên, người dẫn đầu là nam nhân trung niên tóc quăn mặc áo gấm, người chưa đến mà thanh âm lạnh lẽo đã vang khắp Đoạn Đầu lĩnh.
Tư Đồ Anh Hùng tách đám người ra, sải bước đi tới. Tư Đồ Anh Hùng nhìn thiếu niên khiến Tư Đồ gia mất hết mặt mũi, lộ nụ cười nhạt.
Tư Đồ Anh Hùng sắc mặt âm trầm nói:
- Như thế nào? Không dám nhảy sao? Chẳng phải ngươi anh hùng lắm sao?
Tiêu Lãng nhìn những võ giả bình thường né sang bên, mấy chục cường giả Tư Đồ gia vây quanh hắn, nhếch môi cười. Có thể kéo một, hai người Tư Đồ gia làm đệm lưng trước khi chết cũng tốt.
Tiêu Lãng không sợ hãi đối diện ánh mắt của Tư Đồ Anh Hùng, lạnh nhạt nói:
- Ta luôn không hiểu Tư Đồ Chiến Thiên, Tư Đồ Chiến Dã là công tử danh môn tại sao phế vật như vậy, thấy người rồi thì ta... Rốt cuộc hiểu nguyên do.
- Càn rỡ!
- Sắp chết tơi nơi mà còn cuồng vọng như vậy!
- Đại trưởng lão, đừng nói nhảm với hắn nữa, giết hắn đi!
Tiêu Lãng ăn nói rất uyển chuyển mà không khó hiểu, phương xa đám võ giả vẻ mặt quái dị, muốn cười mà không dám. Người Tư Đồ gia nổi nóng.
Tư Đồ Anh Hùng không tức giận, giận một người chết là không đáng giá. Chế độ luậtp háp của Chiến Vương triều rất hoàn thiện, nhưng đối với đại gia tộc giống Tư Đồ gia thì giết một võ giả hàn môn không đáng là gì. Lại nói thành chủ của Dược Vương thành, Mộc Đỉnh Dược Vương nhiều năm không lo công việc, trong thành đều giao cho ba đại gia tộc quản lý, người chấp pháp sẽ phạm pháp sao?
Cho nên Tư Đồ Anh Hùng không nói nhảm, mắt liếc hai võ giả Tư Đồ gia trẻ tuổi, trầm giọng nói:
- Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong, giao cho các ngươi!
Hai thanh niên được lệnh, vẻ mặt hưng phấn. Đây là hai tộc huynh của Tư Đồ Chiến Thiên, thực lực là Chiến Tướng cảnh cao giai. Hai người khoảng ba mươi tuổi, thực lực như vậy, ở độ tuổi này không trên cũng không dưới trong gia tộc, bình thường không có cơ hội lộ mặt. Giờ trước mặt nhiều người nếu Tư Đồ Chiến Hỏa, Tư Đồ Chiến Phong có thể giết chết cuồng đồ tổn hại nặng thiếu tộc trưởng Tư Đồ Chiến Thiên thì sẽ là cơ hội biểu hiện rất tốt cho bọn họ.