Yêu Giả Vi Vương

Chương 177: Tạp Chủng!




Bùm!

Tiêu Lãng chạy nhanh chợt chân mềm nhũn, không ổn định ngã người tới trước, té cái bịch xuống đất, cánh tay, đầu gối chảy máu. Tiêu Lãng biểu tình cực kỳ khó xem. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thiên Tầm vội vàng vứt tảng đá to chạy lại nâng Tiêu Lãng lên, vẻ mặt căng thẳng hỏi:

- Công... Yêu Tà, thấy sao?

Tiêu Lãng thở hổn hển, cảm giác khoang miệng khô khốc bốc khói, nhắm mắt lại nghỉ ngơi giây lát mới gian na nói:

- Yêu Kê đại ca... mấy vòng rồi?

Thiên Tầm nhìn vừa đau lòng vừa tức giận. Tiêu Lãng chỉ có thực lực Chiến Tướng cảnh, chạy nhanh cường độ cao như vậy có thể miễn cưỡng dùng Tiêu Lãng nhưng thân thể hoàn toàn chịu không nổi.

Thiên Tầm căm hận nhìn quân doanh, nói:

- Một vạn bốn ngàn vòng. Yêu Tà, không bằng chúng ta đi tìm... Thúc thúc của ngươi đi?

Tiêu Lãng cố chấp đứng dậy nói:

- Tìm hắn làm gì? Có chuyện gì cũng tìm hắn thì ta đến Bắc Cương làm gì?

Huyền khí vòng quanh người, Tiêu Lãng cắn răng cõng đá lên chạy nhanh. Thân thể không quá to lớn và tảng đá to hoàn toàn đối lập, giống ốc sên cõng vỏ nặng nề.

- Ài...

Thiên Tầm nhìn bóng lưng kiên cường, thấy đau lòng. Ông trời luôn thích trêu người, công tử quyền quý ở tại nhà cao cửa rộng, tư chất ngút trời, vốn nên đứng ở đỉnh cao nhất, hưởng thụ cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý thế nhưng vận mệnh khúc chiết, bây giờ còn bị một tiểu đội trưởng chơi đùa.

Thiên Tầm nặng nề thở dài, không nghĩ nhiều. Tiêu Lãng còn nhịn được thì Thiên Tầm chỉ có thể nhẫn. Từ khi Tiêu Lãng ra mặt giúp Thiên Tầm đi tìm Tiêu Thanh Lang gây chuyện thì gã đã thầm quyết định suốt đời đi theo hắn. Mặc kệ Tiêu Lãng suy sụp hay cực khổ, mặc kệ gã có bị liên lụy hay chết thì cũng sẽ liều theo.

Chạy xong một vạn năm ngàn vòng, Tiêu Lãng mệt muốn tắt thở, trở về doanh trái ngã đầu liền ngủ. Thiên Tầm đem đồ ăn tới Tiêu Lãng cũng không ăn miếng nào.

Ngày thứ ba, vẫn vác đá chạy quanh quân doanh. Thiên Tầm không có bất cứ biểu thị nào, trầm mặc chạy nhanh.

Ngày thứ tư, vẫn là chạy.

Ngày thứ năm, một vạn tám ngàn vòng.

Ngày thứ tám, hai vạn vòng!

Dường như Tiêu Lãng đã hoàn toàn nhận mệnh , không có nửa câu phản bác, biểu tình trầm tĩnh đến đáng sợ. Lửa giận trong mắt Thiên Tầm càng bùng cháy. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm giống như bình tĩnh trước cơn bảo, khiến người thấy áp lực.

Có mấy lần Tiêu Lãng ngất xỉu, tỉnh lại nghỉ ngơi giây lát rồi tiếp tục chạy nhanh.

Ngày thứ mười!

- Đi theo ta!

Hôm nay Ninh giáo đầu không kêu hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm tiếp tục chạy. Mười ngày nay hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm im lặng làm Ninh giáo đầu chơi chán.

Hiệu úy sợ hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm không hiểu quy tắc, vào phủ tướng quân làm xằng bậy chọc giận Long Nha Phỉ Nhi tiểu thư, muốn Ninh giáo đầu đè ép nhuệ khí của hai người. Giờ phút này, trông như hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm đã hoàn toàn không có nhuệ khí, trầm mặc giống cục đá mặc Ninh giáo đầu loay hoay làm gã thấy chán.

Hiệu úy chỗ trưng binh đã dặn là tối đa huấn luyện một tháng, bởi vậy Ninh giáo đầu quyết định hôm nay mang hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm ra dã ngoại, dạy thuật Trinh sát cần thiết.

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm liếc nhau, mắt lóe tia kỳ dị, yên lặng đi theo Ninh giáo đầu ra ngoài doanh trại.

Ra doanh trại, Ninh giáo đầu vận Huyền khí vờn quanh, người như báo săn chạy nhanh hướng bắc, động tác mạnh mẽ, đi vội như gió. Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, lao đi hướng bắc theo Ninh giáo đầu.

Chậy nhanh chừng vạn dặm, địa hình đằng trước đột nhiên biến phức tạp.

Vốn là sa mạc mênh mông vô bờ thế nhưng đằng trước xuất hiện vô số nham thạch, còn có rừng cây đen.

Ninh giáo đầu đứng lại, quay đầu kiêu ngạo liếc hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm.

Ninh giáo đầu lạnh lùng nói:

- Hai tên phế vật nhà ngươi nghe kỹ cho bổn giáo đầu!

- Thuật Trinh sát ở chỗ tiên cơ liệu địch, phải phát hiện kẻ địch trước tiên, bản thân ẩn núp không để đối thủ phát hiện. Cần phải loại dụng mọi thủ đọn có thể dùng để phát hiện thám tử ẩn núp của phe địch. Tóm lại một Trinh sát ưu tú tương đương với một thích khách ưu tú. Được rồi, hãy mở to mắt chó của các ngươi nhìn xem bổn giáo đầu làm như thế nào!

Ninh giáo đầu dng dạc nói một đống giống như gã là Trinh sát ưu tú nhất Chiến Vương triều. Ninh giáo đầu hóa thành u linh lao tới trước, động tác cực kỳ mạnh mẽ, tuyến đường đi mơ hồ bất định, nhờ cậy tất cả vật thể che giấu thân hình. Một lát Ninh giáo đầu chạy ra từ bên này, lát sau phóng ra từ bên kia, không uổng là lão binh Trinh sát.

Nửa canh giờ sau, Ninh giáo đầu từ xa chạy đến, cực kỳ kiêu ngạo nói:

- Mới rồi ta đặt vô số cạm bẫy ẩn hình trong đống nham thạch đằng trước, có thể âm thầm xúc phát mà kẻ địch không hay biết nhưng ta thì biết có người đến gần, có thể trực tiếp lấy mạng người.

Ninh giáo đầu chỉ vào rừng cây đen phía xa, nói:

- Có thấy rừng cây đen bên kia không? Đây là rừng rậm rất thường thấy tại Bắc Cương, bên trong ánh sáng u ám, có hơn mười loại Huyền thú ẩn hiện chỉ đặc biệt có trong Bắc Cương. Ta nói cho các ngươi biết, rừng đen này có rất nhiều trong Bắc Cương, mỗi lần đại chiến thì rừng đen này là chiến trường hai phe Trinh sát địch và ta giao chiến. Bên trong có vô số cạm bẫy, thứ ngu xuẩn như các ngươi hiện tại đi vào tuyệt đối chỉ có một con đường chết!

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm yên lặng nhìn Ninh giáo đầu chạy tới chạy lui, lúc gã dõng dạc nói chuyện, chửi tục thì hai người vẻ mặt bình tĩnh, không chút kinh ngạc, tức giận, dường như đã chết lặng.

Ninh giáo đầu bất mãn biểu tình của hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm, vẻ mặt không tràn ngập kinh ngạc, khâm phục như gã đã tưởng.

Ninh giáo đầu tức giận quát:

- Hai tên ngu kia có nhớ kỹ lời ta nói không?

Thiên Tầm chớp chớp mắt nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng cũng nháy mắt, nghi hoặc hỏi:

- Đây chính là cái gọi là thuật Trinh sát? Hết rồi?

- A?

Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm im lặng bao nhiêu ngày, bị Ninh giáo đầu chơi không có chút tính tình giờ đột nhiên nói như vậy?

Khiến Ninh giáo đầu thấy bực bội là có vẻ như Tiêu Lãng đang chất vấn năng lực của gã?

Ninh giáo đầu tức giận quát:

- Ngu xuẩn, phế vật, ngươi ăn nói kiểu gì vậy? Mấy thứ của bổn giáo đầu đủ cho các ngươi học mười năm!

Tiêu Lãng lại chớp mắt:

- A? Phải không?

Tiêu Lãng nói với Thiên Tầm:

- Yêu Kê đại ca cho Ninh giáo đầu xem thuật độn hình của ngươi đi.

Thiên Tầm cười lạnh, đột nhiên vọt tới trước, nhanh như chớp, rõ ràng mạnh mẽ hơn Ninh giáo đầu gấp mấy lần, tẩu vị càng cực kỳ phong tao. Chớp mắt Thiên Tầm đã khuất sau một tảng đá, rồi hoàn toàn biến mất.

Một lát sau, Thiên Tầm lại quỷ dị xuất hiện từ một bên khác, quẹo một độ cong lặng lẽ trở về từ phía sau. Tiêu Lãng bản năng dò ra nhưng không lộ vẻ gì. Chờ khi Thiên Tầm đến cách sau lưng hai người vài ngàn thước Ninh giáo đầu mới giật mình tỉnh lại, khó tin nhìn gã như u hồ bay đến.

Ninh giáo đầu trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu:

- Sao... Sao ngươi toát ra từ phía sau?

Thiên Tầm không nói chuyện.

Tiêu Lãng lên tiếng:

- Ngươi sắp đặt vô số cạm bẫy ở đằng trước? Ta đi xem thử.

Tiêu Lãng nói xong lao tới trước, thân hình cực kỳ mạnh mẽ, tuy di chuyển không phong cách như Thiên Tầm nhưng cũng hơn xa Ninh giáo đầu

Tiêu Lãng chui vào đống nham thạch, một lát sau giơ lên mấy sợi dây thừng mỏng nếu không nhìn gần thì khó thấy được.

Tiêu Lãng lạnh nhạt nói:

- Giáo đầu, ngươi thiết kế mười tám chỗ cạm bẫy đúng không? Còn có năm cạm bẫy ngươi nói là có thể lấy mạng hình như... Chỉ là rác rưởi.

Ninh giáo đầu hoàn toàn biến sắc mặt, kinh kêu:

- Mười tám chỗ? Ngươi tìm thấy tất cả?

Tiêu Lãng lắc đầu, nói:

- Cạm bẫy của ngươi quá thấp kém, mười tuổi ta đã biết rồi.

Tiêu Lãng thấy thất vọng, nghe thuật Trinh sát rất huyền diệu, tưởng đâu cao sâu khó dò vô cùng.

Long Nha Phỉ Nhi chiêu hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm vào Hồng Y Vệ làm Trinh sát, Tiêu Lãng sợ mình không hiểu thuật Trinh sát, khi đó chọc giận Long Nha Phỉ Nhi thì rắc rối. Ai ngờ cái gọi là thuật Trinh sát là hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm tùy tiện chơi đều cao cơ hơn Ninh giáo đầu nhiều.

Hình như chịu tội mười ngày thành công cốc?

Mới đến quân doanh, không quen thuộc tình huống nên Tiêu Lãng không dám hành động. Giờ phút này, Tiêu Lãng đã hiểu đại khái tình huống quân doanh, nay đã ra khỏi quân doanh, đến dã ngaoị.

Quan trọng nhất là... Tiêu Lãng phát hiện toàn otnà không cần ủy khuất cầu toàn học thuật Trinh sát gì đó với Ninh giáo đầu, hình như... Không cần nhịn nữa?

Mắt Tiêu Lãng chớp lóe chợt biến lạnh băng, đá lông nheo với Thiên Tầm. Tiêu Lãng nhìn rừng đen phương xa, đột nhiên tới gần Ninh giáo đầu.

Tiêu Lãng nghiêm túc hỏi:

- Trong rừng cây kia thật sự có nhiều Huyền thú?

Ninh giáo đầu còn đang giật mình bởi thân pháp quỷ mị của Thiên Tầm, năng lực phá cạm bẫy của Tiêu Lãng, bản năng gật đầu.

Ngay sau đó...

Ninh giáo đầu phát hiện khuôn mặt trước mắt mình biến đầy yêu khí, khóe môi cong lên nụ cười quái dị.

Bỗng nhiên...

Ninh giáo đầu bản năng cảm giác nguy hiểm, nhìn sang trái.

Ninh giáo đầu kinh khủng quát to:

- Các ngươi muốn làm cái gì?

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Một nắm đấm đánh tới từ bên trái, hóa thành một tàn ảnh, tốc độ nhanh đến nỗi Ninh giáo đầu hoàn toàn không thể tránh né. Ninh giáo đầu bị đánh bay ra xa.

Có thể khiến Ninh giáo đầu hoàn toàn không thể tránh né tất nhiên là Thiên Tầm ra tay. Thiên Tầm lắc người dễ dàng đuổi kịp Ninh giáo đầu, nhẹ nhàng nhảy lên, giơ cao chân đập xuống ngực gã.

Răng rắc!

Ninh giáo đầu nặng nề té xuống đất, không biết bị gãy mấy cây xương ngực. Thiên Tầm đáp xuống, một chân nghiền mặt Ninh giáo đầu, Huyền khí vờn quanh khiến gã hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Tiêu Lãng chậm rãi đi tới, ngồi xổm người xuống, cực kỳ bình tĩnh nhìn mặt Ninh giáo đầu trắng bệch.

- Chúng ta muốn làm cái gì?

Trên khuôn mặt tà khí tràn ngập sát khí, thanh âm lạnh băng khiến Ninh giáo đầu như rớt trong hầm băng lại vang lên.

- Tạp chủng chó chết! Chơi chúng ta mười ngày nay chắc khoái lắm? Đợi lát nữa chúng ta sẽ cho ngươi hưởng thụ như vậy! Không biết đánh nát xương toàn thân rồi ném ngươi vào rừng cây, ngươi là một Trinh sát ưu tú có thể thoát khỏi miệng Huyền thú không? Nếu không trốn thoát thì chúng ta chỉ có thể trở về bẩm báo... Ninh giáo đầu mang chúng ta đi ra huấn luyện, kết quả mất mạng trong miệng Huyền thú, hy sinh oanh liệt.