Yêu Giả Vi Vương

Chương 167: Áp Chế




Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế luyện đan ba ngày ba đêm, trong thời gian này có đám người Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiền lão làm bạn bên Tiêu Thanh Y tại Vân Tuyền các. Mấy ngày nay Tiêu Thanh Y vẫn không tỉnh lại, không biết có phải vì đan dược của Quân Thần Độc Cô Hành hay công hiệu chiếc giường ngọc mà sắc mặt của nàng khá hơn một chút, không hộc máu nữa. Ngày thứ bốn, Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế xuất quan dẫn theo hai lão nhân tóc bạc đi hướng Vân Tuyền các. Ba người mặc vải thô màu xám mộc mạc, làmn hư là Ẩn tông rất nghèo không mua nổi vải dệt thượng đẳng.

- Tham kiến Ẩn đế, tham kiến hai vị trưởng lão!

Thấy ba người tiến đến, Quân Thần Độc Cô Hành kích động đứng dậy. Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão vẻ mặt căng thẳng đứng lên hành lễ.

Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế gật đầu, hai trưởng lão thì nhìn chằm chằm vào Tiểu Đao vạm vỡ khôi ngô, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Tiểu Đao bị nhìn như đứng đống lửa. Tiêu Lãng thầm giật mình, vì khi hai trưởng lão này tiến vào tùy ý liếc hắn không cái làm hắn cảm giác sâu trong linh hồn run rẩy.

Tiêu Lãng có trực giác cực kỳ nhạy bén, hắn mơ hồ cảm ứng thực lực của hai người này mạnh hơn Tiêu Bất Tử. Cộng với Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế sâu không lường được, quả nhiên Ẩn tông rất cường.

Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế vung tay:

- Thanh Minh vào đi, trừ Quân Thần Độc Cô Hành ra tất cả đi ra hết. Không có mệnh lệnh của ta thì không ai được đi vào!

Thanh Minh canh giữ ngoài Vân Tuyền các lập tức tiến vào. Đám người Tiêu Lãng, Tiểu Đao, Thiên Tầm, Thiền lão nhìn Tiêu Thanh Y nằm trên giường ngọc, vẻ mặt căng thẳng đi ra ngoài Vân Tuyền các chờ đợi.

Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế không khách sáo nói:

- Độc Cô Hành, lát nữa đừng phát ra thanh âm nào, nếu không nàng chết rồi thì lão tử không chịu trách nhiệm!

Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu. Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế liếc hai trưởng lão, ba người đứng ba hướng quanh giường ngọc, Huyền khí chậm rãi tụ tập.

Ba vị cao thủ tuyệt thế phóng Huyền khí có kết quả gì? Giờ phút này, nhìn sắc mặt của Quân Thần Độc Cô Hành là biết.

Quân Thần Độc Cô Hành đứng cách Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế không xa. Ba người vừa phóng khí thế khiến Quân Thần Độc Cô Hành liên tục thụt lùi, mãi đến lùi bốn, năm thước đụng góc tường mới đứng lại. Mặt Quân Thần Độc Cô Hành tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh.

Ba người còn chưa phóng hết khí thế, mới chỉ vận chuyển Huyền khí đã khiến Quân Thần Độc Cô Hành cảm giác nghẹt thở. Tuy Quân Thần Độc Cô Hành không có võ lực nhưng do đó thấy được thực lực của ba người cường đại rợn cả người.

Thân thể của Thanh Minh không chút lắc lư, nhưng giờ bước sang trái một bước, che trước mặt Quân Thần Độc Cô Hành, gã không phóng ra khí thế. Sắc mặt của Quân Thần Độc Cô Hành khá hơn nhiều, ngừng toát mồ hôi lạnh.

Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế quát to:

- Lão nhị, lão tam!

Khí thế trên người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế tuôn ra ồ ạt, không gian quanh thân lão khẽ run. Thanh Minh kiềm không được lùi lại một bước, Huyền khí vòng quanh người, hết sức đỡ áp lực đủ làm Quân Thần Độc Cô Hành nghẹt thở.

Hai trưởng lão khác cũng phóng khí thế ồ ạt, tóc muối tiêu không gió tự bay phần phật. Y phục của ba người bay vù vù, cực kỳ quái dị là Tiêu Thanh Y bị họ vây quanh lại không bị ảnh hưởng gì, vẫn yên lặng ngủ say như người đẹp ngủ trúng lời nguyền.

Một bàn tay của Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế nhẹ vỗ giường ngọc, thân thể Tiêu Thanh Y bị chấn bay lên. Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế vươn tay nhanh như chớp vỗ cằm Tiêu Thanh Y, Tu Di Giới đeo trên tay lão chợt lóe, một viên đan dược tỏa mùi hương nhét vào miệng nàng.

- Grao!

Hai trưởng lão đôi tay kết ấn, Huyền khí ngoài thân hóa thành từng con rắn xanh to như con giun mấp máy bay nhanh tới gần Tiêu Thanh Y. Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế hành động, đôi tay cũng kết ấn pháp quái lạ, Huyền khí trên người hóa thành một con rắn nhỏ bay hướng Tiêu Thanh Y.

Thân thể Tiêu Thanh Y bềnh bồng giữa không trung, vô số con rắn nhỏ do Huyền khí hóa thành chui vào thân thể của nàng, từ ngoài người chui vào trong, tình hình cực kỳ rung động hồn người. Cảm giác như một người bị sét đánh thì tia chớp lấp lánh ngoài thân thể. 

 

Quân Thần Độc Cô Hành cắn chặt răng, không dám thở mạnh. Thanh Minh vẫn mặc giáp đen, dưới mũ lộ ra đôi mắt bắn ánh sáng rực rỡ, hiển nhiên được trông thấy ba vị tuyệt thế cường giả ra tay làm gã cực kỳ hưng phấn.

Thời gian trôi qua từng chút một, ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão nhắm mắt lại, tay liên tục vung, không ngừng khống chế Huyền khí hóa thành con rắn nhỏ lao vào người Tiêu Thanh Y. Tiêu Thanh Y bềnh bồng giữa không trung, không nhúc nhích, vẫn hôn mê.

Nửa canh giờ sau, váy trắng trên người Tiêu Thanh Y chợt vị trí sau lưng đen như mực, từng giọt máu đỏ sậm tanh hôi khiến người buồn nôn chậm rãi chảy ra, rơi xuống giường ngọc phát ra tiếng trong trẻo.

Ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão vẫn không ngừng lại, tiếp tục nhanh như chớp bắn ra Huyền khí, tốc độ cực nhanh, Quân Thần Độc Cô Hành nhìn hoa cả mắt.

Tí tách tí tách!

Chất lỏng đỏ sậm ngày càng nhiều, rơi cỡ một bát lớn. Mặt Tiêu Thanh Y ngày càng tái nhợt, trong Vân Tuyền các to lớn tràn ngập mùi hôi từ chất lỏng đỏ kia, khiến Quân Thần Độc Cô Hành nghẹt mũi.

- A...

Bỗng nhiên người Tiêu Thanh Y vặn vẹo, mặt lộ vẻ thống khổ, hộc máu.

Quân Thần Độc Cô Hành bản năng muốn hét to, kịp phản ứng lại, gã cắn chặt răng, mở to mắt, vẻ mặt căng thẳng. Ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão mặt không đổi sắc, thậm chí không mở mắt ra. Đôi tay của ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão nhanh chóng kết ấn. Lúc này con rắn nhỏ Huyền khí trên người Tiêu Thanh Y cực kỳ quái dị chui ra, trở về thân thể ba người Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão.

Mãi khi Huyền khí cuối cùng chui ra khỏi người Tiêu Thanh Y thì Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế, trưởng lão mới thở phào nhẹ nhõm, cùng mở mắt ra. Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế hất tay, một Huyền khí bắn ra hất hết chất dịch đỏ trên giường ngọc. Người Tiêu Thanh Y ngừng vặn vẹo, vẻ mặt đau đớn cũng biến mất, chậm rãi rơi xuống giường ngọc.

Hai trưởng lão cùng thở phào, nhắm mắt nghỉ ngơi:

- Phù.

Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế nhìn hướng Quân Thần Độc Cô Hành, lạnh nhạt nói:

- Hao phí hai phần Huyền khí của ba người chúng ta mới bức độc dịch huyết mạch ra. Bà nội nó, độc Hoàng Tuyền Diệp đúng là bá đạo. Mới nãy nếu sơ sót một cái là độc Hoàng Tuyền Diệp sẽ phản phệ, mạng của nữ nhân này không còn.

Quân Thần Độc Cô Hành khom người vái, vẻ mặt cảm kích.

Quân Thần Độc Cô Hành không rảnh lau mồ hôi trên mặt, hồi hộp hỏi:

- Đa tạ ba vị. Ẩn đế, tình hình hiện tại của nàng ra sao?

Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế cực kỳ chắc chắn nói:

- Trừ đôi chân liệt ra trong vòng nửa năm này chất độc sẽ không phản phệ, mỗi cách nửa năm chúng ta sẽ ức chế độc dịch lan tràn một lần, tối đa áp chế năm năm thì thân thể của nàng sổ nổ tung. Năm năm, bà nội nó lỗ to! 

Quân Thần Độc Cô Hành thở phào, nghi ngờ hỏi:

- Ẩn đế, có một điều ta khó hiểu là bây giờ các ngươi đã có thể ép ra độc dịch trong máu của nàng thì tại sao không ép ra hết?

- Ngươi thì biết cái gì?

Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế liếc Quân Thần Độc Cô Hành, mắng như đang dạy tôn tử:

- Độc Hoàng Tuyền Diệp ẩn núp trong cơ thể con người, nối liền với máu thịt. Có thể bức ra độc tố trong máu nhưng không làm gì được với cơ thể, nếu không thì thân thể của nàng sẽ nổ tung. Cổ Lân Đan này có thể bảo đảm trong nửa năm độc dịch không lan tràn vào huyết mạch của nàng nên nàng mới không chết. Hiểu chưa? Uổng cho ngươi từng ở trong Ẩn tông một đoạn thời gian.